Editor: May
Đột nhiên, chiếc đũa trong tay Nhan Chỉ Nhị cứng đờ, ngẩng đầu lên, nhìn Sở Nam Xuyên nói,
“Nam Xuyên, anh thích trẻ con không?”
Mí mắt Sở Nam Xuyên nhảy dựng, vẻ mặt ngây ngốc.
Trong đầu không ngừng nhớ lại, anh không nhớ vừa rồi đến có nói chuyện đứa bé kia với Tiểu Nhị nha (⊙⊙)…
……
Sở Nam Xuyên phản ứng kịp, hỏi ngược lại,
“Sao đột nhiên hỏi vấn đề này?”
Nhan Chỉ Nhị bỗng chốc cười, ánh mắt kiều nhiên thẳng tắp đón lấy ánh mắt của Sở Nam Xuyên, toàn là nhu tình, nhẹ giọng nói,
“Nam Xuyên, chúng ta kết hôn đi, em muốn sinh một đứa con cho anh.”
Sở Nam Xuyên chợt dừng một chút, gần như là hốt hoảng hoảng loạn buông tay Nhan Chỉ Nhị ra, tránh đi ánh mắt thiêu đốt kia.
“Nam Xuyên?” Nhan Chỉ Nhị lại kêu một tiếng.
Sở Nam Xuyên đã nhanh chóng điều chỉnh tâm tình, nói sang chuyện khác,
“Tiểu Nhị, hiện tại quan trọng nhất chính là em dưỡng thân thể thật tốt, chuyện khác, chờ em khôi phục rồi lại nói.”
“Nhưng mà……” Nhan Chỉ Nhị vừa định nói cái gì nữa, Sở Nam Xuyên đã lạnh sắc mặt, liền cẩn thận chớ có lên tiếng.
……
Sau khi ăn xong cơm trưa, Sở Nam Xuyên liền mang Nhan Chỉ Nhị trở về phòng bệnh trên lầu, Nhan Chỉ Nhị giống như bình thường ngủ trưa một chút, Sở Nam Xuyên canh giữ ở bên cạnh.