Editor: May
“Nam Xuyên, anh còn nhớ rõ không?”
Khóe miệng Sở Nam Xuyên cứng đờ, “Anh……”
Bọn họ trước kia sao?
Anh cho rằng anh vẫn luôn đều nhớ rõ, nhưng mà, vì sao khi cô nhắc tới lần nữa, anh lại có thể sẽ cảm thấy xa lạ như thế chứ?
……
Nhan Chỉ Nhị thấy Sở Nam Xuyên không trả lời, có chút khó chịu, lại rất nhanh liền thu liễm cảm xúc, còn trấn an Sở Nam Xuyên nói,
“Phỏng chừng anh đã không nhớ rõ, rốt cuộc đã trôi qua rất lâu, em cũng là đột nhiên nhớ tới, nhưng mà bây giờ rất tốt, chúng ta lại mỗi ngày đều ở bên nhau, không cần lại nhớ lại nữa.”
Sắc mặt cứng đờ của Sở Nam Xuyên hơi hòa hoãn, mất tự nhiên cười một tiếng,
“Ừ.”
Sau đó, Nhan Chỉ Nhị liền vẫn luôn lôi kéo Sở Nam Xuyên nói chuyện phiếm, Sở Nam Xuyên chỉ là vào lúc cần thiết ứng một tiếng.
Không khí giữa hai người gian, càng ngày càng xấu hổ.
Đột nhiên, Sở Nam Xuyên mở miệng cắt đứt lời nói của Nhan Chỉ Nhị,
“Tiểu Nhị, em cảm thấy hiện tại em hạnh phúc sao?”
Rõ ràng giữa hai người bọn họ đã không còn lời nào để nói, cô còn nỗ lực tìm kiếm đề tài, thậm chí không tiếc nịnh bợ lấy lòng anh.
……
Nhan Chỉ Nhị bỗng chốc sửng sốt, vẻ mặt trắng bệch như tờ giấy, khuôn mặt lại cố gắng tươi cười gật gật đầu,
“Hạnh phúc nha! Ở bên anh, em rất hạnh phúc.”
Chợt, đồng tử của Sở Nam Xuyên càng co chặt, ánh mắt thiêu đốt khóa chặt Nhan Chỉ Nhị,
“Thật sự?”
“Thật sự.” Nhan Chỉ Nhị càng khẳng định gật đầu thật mạnh, ở trong lòng không ngừng thôi miên chính mình, cô rất hạnh phúc, anh cũng rất hạnh phúc rất yêu cô.
Lặng im……
Thật lâu sau, bỗng nhiên, Sở Nam Xuyên hơi rũ mí mắt, hơi thở dài một tiếng không thể nghe thấy.
Sau đó ôm lấy bả vai Nhan Chỉ Nhị, ôm vào trong ngực, dán cái trán của cô, giọng nói thấp buồn cực kỳ trầm,
“Tiểu Nhị, hy vọng chúng ta đều đừng làm trái tâm ý của mình.”
Ngay sau đó, Sở Nam Xuyên cảm giác được thân thể người trong lòng ngực hung hăng run rẩy, sau đó liền buông lỏng cô ra,
“Đói bụng sao? Anh đi mua cơm trưa.”
Nhan Chỉ Nhị cúi đầu, hơi gật gật,
“Ừ.”
“Muốn anh đẩy em về phòng bệnh trước không?” Sở Nam Xuyên tiếp tục dò hỏi.
Nhan Chỉ Nhị lại lắc đầu,
“Em liền ngồi ở chỗ này chờ anh.”
“Được.”