Editor: May
“Nam Xuyên, anh nói…… cái gì?”
Sở Nam Xuyên hơi mỉm cười, đường nét lưu lanh toàn là nhu ý, nâng tay lên, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt cô,
“Anh nói, nếu không thể quay về, vậy không quay về, quá khứ đều đã qua, chúng ta đều đừng lại rối rắm nữa, bắt đầu lại một lần nữa.”
Ánh mắt run rẩy của Nhan Chỉ Nhị càng thêm kích động, gắt gao cắn khóe môi, tràn ra tiếng khóc,
“Nam Xuyên, anh…… anh nói chính là thật…… thật sự sao?”
……
Sở Nam Xuyên gật gật đầu,
“Thật sự.”
Nếu anh đã từng yêu cô, vậy hiện tại lại đến một lần nữa, hẳn là cũng có thể đi.
Hơn nữa, vừa rồi bác sĩ đã nói, hiện tại cô hoàn toàn không thể thừa nhận một chút kích thích, chẳng may lại làm ra chuyện gì đó thương tổn chính mình, không phải mỗi lần đều có thể may mắn như vậy.
“Tiểu Nhị, về sau đừng lại thương tổn thân thể của mình, biết không?”
Nhan Chỉ Nhị khóc lóc đáp ứng,
“Được, chỉ cần anh không rời khỏi em.”
Cổ họng Sở Nam Xuyên xót nghẹn,
"Ừ.”
Hơi cúi đầu, hôn một cái lên trán của cô,
“Nghỉ ngơi cho tốt, hiện tại em rất suy yếu.”