Editor: May
Nói xong, Nam Tiểu Tố theo bản năng nhìn về phía Kỳ Mộ Phi, ý tứ là nhìn tôi phối hợp anh nói đến rất tốt!
Nhưng ngữ khí Kỳ Mộ Phi lại lãnh diễm, nhìn đôi mắt Nam Tiểu Tố trả lời nói,
“Tôi không có.”
Bỗng dưng, gương mặt Nam Tiểu Tố ngẩn ra, ngây ngẩn cả người, cô không hỏi anh nha, cô là nhằm vào Tiểu Xuyên Xuyên mới nói như vật!
Hoàng Phủ Bạc Ái cũng xoay chuyển ánh mắt,
“Tiểu Vị Ương, anh cũng không có.”
Thịnh Vị Ương thực kiêu ngạo “ừ hừ” một tiếng, sau đó, mắt đào hoa cười, ngọt đến giống như ngâm mình ở trong vại mật.
Quý Diệc Thừa theo sát nhấc tay chống bàn phản bác,
“Tuy rằng tôi hoa tâm, nhưng lão tử không lạm tình nha! Huống chi mỗi ngày cha yêu nghiệt của tôi đều uy hϊế͙p͙ tôi, nếu tôi dám chơi loạn, liền trực tiếp cắt con gà con của tôi!”
Quý Diệc Thừa quăng một cái tám vạn ra, lại không còn lời nào cứng họng nhìn trời gào,
“Ngao ~~~ có cha như thế, còn cầu gì hơn a……”
Tập thể cười phốc.
Phi thường đồng tình phóng liếc mắt một cái, Quý thiếu, ai bảo lão tử nhà cậu là loại si tình chứ!
Nhớ năm đó vì mẹ ảnh hậu của cậu, còn bị “Ngầm tình” lâu như vậy, nếu con trai quá lạm ** tình, mất mặt lắm!
……
Cuối cùng, mọi người động tác nhất trí đầu chuyển một chút, nhìn về phía vị Sở thiếu nào đó.
Trong lòng Sở Nam Xuyên “Lộp bộp” nhảy nhót một chút, mồ hôi chảy ròng ròng xuống,
“Các người…… Tôi……”