Editor: May
Sở Nam Xuyên đột nhiên hai mắt sâu kín nhìn về phía Hoàng Phủ Bạc Ái và Thịnh Vị Ương,
“Tôi nói hai vợ chồng các người, kết hôn lâu như vậy, tính toán khi nào sinh một Tiểu Tiểu Bạc Ái ra chơi hả!”
Bỗng chốc, khuôn mặt xinh đẹp của Thịnh Vị Ương lập tức bạo hồng.
Sờ sờ cái mũi, cô và ba tuổi cũng mới vừa kết hôn hơn hai tháng nha, làm gì có lâu… lâu… lâu hả!
Mắt sâu của Hoàng Phủ Bạc Ái liếc nhìn một cái, lạnh lùng trầm giọng,
“Đứa bé sinh ra cũng là của tôi, muốn chơi các người tự mình sinh đi.”
Quý Diệc Thừa trực tiếp ôm Sở Nam Xuyên khóc.
Dựa vào**!
Đều nói cuộc đời gian nan có một số việc đừng vạch trần, tên Hoàng Phủ này nha chuyên chọc vết sẹo người ta, biết rõ bọn họ đều chưa có bà xã, đàn ông sao có thể tự mình sinh chứ……
Kỳ Mộ Phi và Nam Tiểu Tố nhìn nhau cười.
……
Thịnh Vị Ương “Xì” một tiếng, bật cười, ở trong lòng trầm mặc nghĩ kĩ, hình như sinh một đứa bé ra chơi cũng không tồi.
Thật ra, Thịnh Vị Ương vẫn luôn cảm thấy cô và Hoàng Phủ Bạc Ái đều còn quá trẻ tuổi.
Cô mới hai mươi tuổi, anh cũng chưa đến hai mươi bốn tuổi, hiện tại muốn đứa bé có thể quá sớm một chút không, lại hoặc là bọn họ đều còn chưa biết làm một daddy mẹ xứng chức đủ tư cách.
Nhưng mà, nghĩ đi nghĩ lại, trên đời này có nhiều đôi cha mẹ như vậy, vẫn chưa có làm tốt bất luận chuẩn bị gì, tiểu bảo bối liền ngoài ý muốn giáng xuống, không phải người ta cũng làm được rất tốt ư!