Editor: May
Nhìn gương mặt kiêu ngạo minh diễm của cô, một đầu tóc dài màu vàng nhu thuận, càng thêm kiêu ngạo, bỗng chốc, trong lòng rung động, tiếp tục nói,
“Sau đó anh liền về nước, nghĩ thầm, như vậy cũng tốt, nếu chúng ta thật sự ở bên nhau, chẳng may có một ngày tách ra, vậy chẳng phải là đến bạn bè cũng không làm được sao.
Cứ như vậy khá tốt, anh tiếp tục nhớ em, em tiếp tục bay trở về nước thăm anh, chúng ta tiếp tục ái ** muội.”
Hoàng Phủ Bạc Ý tức giận đến cả người đều mang tia lửa,
“Anh còn khá tốt! Nha! Lôi Nặc, nhìn không ra tâm tư anh tinh tế săn sóc như vậy nha!”
Lôi Nặc bạo rống,
“Em cút! Em t/m/d biết lão tử có bao nhiêu khó chịu không!
Lại có thể còn chạy đến trên đường cái tùy tiện kéo một người đàn ông diễn kịch với Quý Diệc Thừa! Quý yêu nghiệt, lão tử muốn tiêu diệt cậu!”
Biệt thự, mỗ yêu nghiệt thực ưu nhã đánh cái hắt xì, cười khẽ, “Ai lại nhớ đến tôi?”
Tập thể lấy mạt chược ném.
……
Hoàng Phủ Bạc Ý xoay người liền đi, Lôi Nặc hoảng hốt,
“Anh đi đâu đó!”
“Không phải anh kêu em cút sao?” Hoàng Phủ Bạc Ý lau khô nước mắt trên mặt, nhướng đuôi lông mày.
Lôi Nặc lại nháy mắt “Hôi hổi” dựng lông,
“Anh là kêu em cút trở về, không phải kêu em cút ra xa!”
Hoàng Phủ Bạc Ý, “……”
Ngữ khí của Lôi Nặc đột nhiên yếu đi,
“Buổi tối ngày đó, anh liền bay đi tìm em, lúc anh gọi điện thoại cho em, thật ra anh đã ở dưới lầu ngoài nhà của em.”