Editor: May
Cũng như năm đó, ánh chiều tà hoàng hôn tùy ý chiếu vào trên mặt anh, rút đi non nớt năm đó, hình dáng thâm thúy, tà mỹ gợi cảm, mũi cao gầy.
Càng thêm mê người, tâm yêu thích kia của cô, cũng càng thêm mãnh liệt.
“Nhưng mà, em sợ hãi chính là, em cho rằng chỉ có em cho là.”
Bỗng nhiên, Hoàng Phủ Bạc Ý cứng đờ nâng một bàn tay lên, phủ ở trên ngực sắp đau như chết của anh, nhẹ nhàng rơi xuống, khóe môi đỏ bừng, tự nhiên thảm đạm cười nói,
“Sợ hãi nơi này, không có em.”
“Sợ hãi tất cả ái muội giữa chúng ta, cuối cùng đều sẽ giống như bong bóng trong truyện cổ tích người cá vậy, lúc ở dưới ánh nắng sáng lạn nhất, liền vỡ tan.”
“Sợ hãi em nỗ lực đi 99 bước rồi, nhưng một bước cuối cùng, anh cũng không chịu bước về phía em.”
……
Bàn tay khẽ vuốt, cảm thụ được ngực anh nhảy lên, giờ khắc này, ít nhất là vì cô đi!
Lôi Nặc, anh sẽ đau lòng sao? Anh có giống em, cũng cảm thấy rất khổ sở rất khổ sở, khổ sở đến giống như sắp chết đi hay không.
Tựa như một con cá chết đuối, muốn bắt lấy anh, nhưng mà, anh lại chậm chạp không chịu duỗi tay về phía em.
Chẳng lẽ, bắt đầu từ một năm đó, thật sự chỉ có một mình cô một bên tình nguyện, thật sự từ đầu tới đuôi chỉ có cô đang diễn một hồi kịch một vai sao?
Sau đó, anh liền phối hợp cô, không vạch trần, không thương tổn.
“Tách tách"!
Từng giọt nước mắt, rơi xuống vuông góc, thẳng tắp rớt ở trên nắm tay nắm chặt của anh, ở gân xanh nhảy lên trên mu bàn tay, tùy ý vỡ vụn.
……