Editor: May
Ngữ khí Dạ Anh nhanh chóng dịu ngoan,
“Đã biết đã biết, anh, anh đừng nóng giận mà!”
Dạ Lê gật gật hàm dưới.
Dạ Anh đột nhiên nghĩ đến cái gì, rõ ràng bị ý tưởng trong đầu của mình làm kinh ngạc một chút, nhịn không được kề sát vào hỏi,
“Anh, anh hẳn sẽ không cũng thích Thịnh……”
Còn chưa nói xong, nhìn ánh mắt lạnh lùng chợt nhíu lại của anh trai nhà mình, Dạ Anh liền rất tự động kéo khóa kéo miệng, ngậm chặt.
Sờ sờ cái mũi, cô khẳng định là đột nhiên đầu rút, sao lại đoán anh cô thích Thịnh Vị Ương chứ? Anh cô chính là có người trong lòng nha!
……
Dạ Anh lại rất ra vẻ dịu ngoan cười một tiếng, đặc biệt thật cẩn thận hỏi,
“Anh, anh nói anh đến bộ dáng cô gái anh thích như thế nào cũng không biết, liền tìm kim đáy biển lâu như vậy.
Chẳng may là một đóa hoa khủng long, vậy không phải nước mắt của em rơi thành nước Tây Hồ sao!”
Mắt lạnh của Dạ Lê trầm xuống, Dạ Anh nhanh chóng xua tay,
“Không không không, em cũng chỉ tùy ý đoán như vậy, anh cứ coi như không nghe thấy.”
Dạ Lê chuyển mắt.
Trên cửa sổ xe, ánh lộ ra hình dáng hoàn mỹ của người đàn ông, điêu luyện sắc sảo như điêu khắc, mí mắt khẽ thu liễm, phủ lên một tầng quang ảnh hơi mỏng.
Trong đầu hiện lên một thân hình mơ hồ không rõ……