Editor: May
Mắt châu tươi đẹp của Thịnh Vị Ương phủ kín một tầng mờ mịt, cực kỳ chua xót, rất khó chịu, rất khó chịu.
Đây vẫn là lần đầu tiên anh nói với cô chuyện của Emp và Vân Nhược Vi.
Lúc trước không nói, là bởi vì không có thời cơ thích hợp, vẫn luôn không thể đột nhiên túm lấy nói những chuyện thương tâm của anh!
Hoàng Phủ Bạc Ái chợt cúi đầu, liền đụng vào gương mặt ngước lên của cô, trong sương mù hơi mỏng kia chỉ ảnh ngược khuôn mặt của anh, mắt tiễn đã có chút ươn ướt.
Chợt, Hoàng Phủ Bạc Ái nhíu mi, một bộ dáng rất không giải thích được,
“Khóc cái gì?”
“Đau lòng cho anh nha!” Giọng nói của Thịnh Vị Ương khàn khàn.
Không phải vừa rồi tên này còn bất mãn sao cô không đau lòng cho anh ư? Nhanh như vậy liền đã quên, thật là một đứa ngốc!
Emp thật sự là quá không đáng yêu!
Cho dù chán ghét tiểu súc sinh nhà mình như thế nào đi nữa, dáng dấp giống chính mình như đúc, không quan hệ nhìn cũng sẽ cầm lòng không đậu cảm giác thân thiết chứ!
Rốt cuộc là vì sao phải đối xử tệ như vậy với quỷ ấu trĩ hả!
……
Một câu đau lòng cho anh của cô, tựa như băng tuyết gặp nước xuân, hóa giải tất cả vắng lặng lạnh ghê người nơi sâu nhất trong nội tâm của anh.
“Không sao cả.” Ánh mắt Hoàng Phủ Bạc Ái giãn ra, tà ** mị nhướng lên, lại nổi lên khí phách cuồng ngạo nhất, nắm eo nhỏ của cô,
“Anh có em.”
Trong lòng Thịnh Vị Ương khẽ giật mình, cô cũng từng nói lời giống như vậy, ở đêm cầu lớn vượt biển đó, bỗng chốc, khuôn mặt nhỏ giương lên, cực kỳ khí phách,
“Được rồi! Về sau em khổ luyện võ công, Emp lại đánh anh, em là người đầu tiên xông lên! Ông ấy mạnh mặc ông ấy mạnh, gió mát lướt qua núi đồi, ông ấy ngang mặc ông ấy ngang, trăng sáng chiếu sông lớn!”
Hoàng Phủ Bạc Ái nhìn ánh mắt sáng rọi của cô, va chạm đến mềm lòng, ngoài miệng vẫn là rất độc ** lưỡi,
“Công phu mèo quào thì đừng ra ngoài mất mặt.”
“Oa! Ba tuổi, chẳng lẽ anh không cùng nhau phối hợp đánh kép với em à?”
Hoàng Phủ Bạc Ái nhíu mày, trầm tư, vẻ mặt trầm mục, lạnh lùng nói,
“Có thể có.”
“Âu de!” Phòng bệnh vip nào đó, truyền ra tiếng hô giống như ma tính của cô gái nhỏ, “Ha ha……”