Editor: May
Hoàng Phủ Thí dừng chân lại, lại có thể lại lui về, đặt mông ngồi ở trên sô pha, một bộ dáng “Lão tử liền không đi nữa”.
Thịnh Vị Ương nhịn không được khóe môi run rẩy một cái, yên lặng thầm nghĩ, “Emp, biểu tình này của ngài thật sự rất…… Thiếu đánh đó!”
Ách (⊙⊙).
Cô nghe được hàm răng mỗ ba tuổi cắn đến vang kẽo kẹt.
……
“Vợ của tiểu súc sinh!”
Thịnh Vị Ương đột nhiên cả kinh, bị Emp điểm danh! Đầu nhỏ bị treo nhanh chóng nâng lên, mắt to hạt châu trừng lớn,
“Đến!”
Hoàng Phủ Thí, “……”
Hoàng Phủ Bạc Ái, “……”
Hai cha con nhìn nhau, bả vai Thịnh Vị Ương run lên, vì sao cô lại có loại cảm giác bị đôi cha già và con trai này đồng thời ghét bỏ →_→.
Hoàng Phủ Thí nhướng mày, lại có thể dùng một loại ngữ khí rất quan tâm hỏi,
“Vết thương trên người của cô cũng không có trở ngại đi?”
Thịnh Vị Ương cũng dùng một loại ngữ khí rất con gái rượu trả lời nói,
“Ừ, không quá đau.”
Không biết bác sĩ bôi cho cô thuốc mỡ gì, vừa rồi cô kiểm tra một chút, những vết roi trên đùi, trên cánh tay, thoạt nhìn cũng không quá khủng bố, mát lạnh.
Lúc này, đến phiên vẻ mặt Hoàng Phủ Bạc Ái ngây ngốc, cơ bắp gương mặt cực mất tự nhiên kéo một tiếng, chợt vọt rống,
“Hai người các người nói chuyện thật tốt cho tôi!”