Editor: May
Khóe môi Hoàng Phủ Bạc Ái rút rút, sắc mặt tối đen đến hoàn toàn rơi vào trong đống than bò không ra nổi……
Vừa rồi bà xã của anh lại có thể ghét bỏ “bộ dáng trách móc” của anh?! Nha! Tốt xấu chiếu cố một chút anh vẫn là người bệnh trọng thương đó……
Vị thiếu gia kiêu ngạo nào đó thực ưu thương.
……
Thịnh Vị Ương lại làm càn vặn vặn lỗ tai của Hoàng Phủ Bạc Ái, trên người anh đều là vết thương, hoàn toàn không dám đụng vào, ngữ khí giống như khinh thường nói,
“Ngu ngốc!
Nếu không phải anh em tốt của anh, em mới không cần mời về nhà ăn cơm đâu! Anh không chê phiền toái em cũng ngại phiền toái đấy!”
Bởi vì anh, em mới nguyện ý bị phiền toái, nếu là người khác, thật ngượng ngùng, vậy yêu ai thì yêu người đó, thích chỗ nào thì thích chỗ đó rồi.
Hoàng Phủ Bạc Ái, “……”
Bỗng chốc, một giây trước còn là biểu tình âm phong vèo vèo, nháy mắt cười đến mặt đầy hoa thái dương.
Thịnh Vị Ương thực bất đắc dĩ lắc đầu, lại chuyển vòng vo trợn trắng mắt một cái, tên này quả nhiên vẫn là EQ không chịu nổi mà!
Hoàng Phủ Bạc Ái giơ tay, vỗ về tóc dài như thác nước của cô, mắt đen là thâm tình,
“Tiểu Vị Ương, anh có em, rất tốt.”
Đã từng, thế giới của anh hắc ám như vực sâu, vẫn may, có một đám anh em sinh tử như vậy, mới khiến anh không đến mức đi đến cực đoan nhất, giống như cô nói, đích xác, là thật sự tốt.
Hiện giờ, anh có cô, anh chỉ cảm thấy càng tốt.
Cô tựa như một đạo ánh sáng thuần túy nhất, ầm một tiếng, hóa thành bảy màu, đột nhiên ** ở trong thế giới của anh.