Editor: May
Mắt đen của Hoàng Phủ Bạc Ái tà tứ nhướng lên, hành động càng trực tiếp.
Một tay bắt lấy hai cổ tay Thịnh Vị Ương vào trong lòng ngực, một cái tay khác giữ cái gáy lắc lư của cô, hung hăng hôn một cái trên cánh môi trong suốt kia.
Bốn cánh dán chặt, bá đạo ʍút̼ cắn, nuốt phun tất cả tốt đẹp của cô.
Rốt cuộc phía sau truyền đến tiếng còi ô tô, đèn xanh đã sáng rất lâu.
Thịnh Vị Ương lập tức xấu hổ luống cuống, khuôn mặt đỏ hồng ở dưới ánh mặt trời sáng rỡ càng thêm mê người, trong tay chợt dùng sức, ngay tiếp theo tay của cô dùng sức đẩy lồng ngực anh ra, có chút nhẹ thở gấp nói,
“Mau lái xe đi!”
……
“Ừ.” Hoàng Phủ Bạc Ái lại có thể vươn đầu lưỡi ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ khóe môi.
Thịnh Vị Ương nhìn đến suýt chui đầu vào trong chỗ ngồi, cứng ngắc xoay cổ đi, quả thực quá lưu manh a a……
“Vèo” một tiếng.
Đèn xanh biến thành đèn đỏ, xe thể thao Cadillac vọt ra ngoài, còn có thể nghe thấy tiếng gào thét oa oa kêu to của cô gái,
“Ba tuổi, anh nha.... lái chậm một chút cho em a a……”
“Nhìn bộ dáng sợ hãi này của em đi!” Người đàn ông giống như khinh thường ghét bỏ, nhưng đã giảm bớt tốc độ xe.
“Em sẽ sợ! Anh không muốn sống em còn muốn sống lâu trăm tuổi đấy!”
“Cô bé ngu ngốc, nếu anh chết, em liền cùng nhau chôn cùng với anh!”
“Cút, thật đúng là xem mình thành Thái thượng hoàng!”
“……”
Đôi vợ chồng ấu trĩ nào đó một đường đấu võ mồm về đến nhà.
Khi xe thể thao lái vào biệt thự, Hoàng Phủ Bạc Ái nhận được điện thoại Quý Diệc Thừa gọi tới, đường nét tà mị lạnh lùng.
“Làm sao vậy, ba tuổi?” Thịnh Vị Ương nhíu nhíu ấn đường, lo lắng hỏi.
“Chuyện không liên quan tới em.” Hoàng Phủ Bạc Ái trực tiếp ôm cô xuống xe, Thịnh Vị Ương bẹp bẹp miệng nhỏ, giãy giụa nhảy ra từ trong lòng ngực của anh,
“Vậy anh cũng đừng quản em.”