Editor: May
Chợt bắt lấy tay cô, cúi đầu, hung hăng ʍút̼ cắn một ngụm ở giữa cổ yếu ớt như thiên nga của cô.
Chọc cho Thịnh Vị Ương kêu lên đau đớn, oa oa kêu to,
“Anh là cẩu à! Buông ra cho em a a……”
……
Nhìn dâu tây nhỏ anh vừa mới gieo trên xương quai xanh gợi cảm, Hoàng Phủ Bạc Ái rất thỏa mãn gật gật đầu, trong giọng nói mang theo ba phần lưu bĩ, bảy phần tà mị,
“Tốt.”
“Tốt cái đầu quỷ anh!”
Thịnh Vị Ương hận không thể ném anh đến thái bình dương trong một giây, một chân đá vào trên cẳng chân của anh, sau đó lại đi đến bên trong soi gương.
Chờ khi Thịnh Vị Ương trở ra, trên cổ nhiều thêm một cái khăn vuông nhỏ màu trắng nhạt, cột một cái nơ xinh đẹp.
Hoàng Phủ Bạc Ái lười biếng dựa ngồi ở trên sô pha, mắt tà sáng ngời, quả nhiên là con báo nhỏ của anh, thế nào cũng xinh đẹp.
Thịnh Vị Ương gắt gao trừng anh,
“Lần này nên vừa lòng đi!”
Hoàng Phủ Bạc Ái rất thỏa mãn gật đầu, Thịnh Vị Ương nắm tay,
“Nhưng mà em không hài lòng!”
Thịnh Vị Ương yên lặng nhìn trời, hơn ba mươi độ cực nóng, nóng đến độ hận không thể cởi hết, cô lại có thể còn mang khăn lụa!
Người khác nhất định sẽ cho rằng cô là bệnh tâm thần →_→! Hơn nữa, đây không phải có chúy ý tứ lạy ông tôi ở bụi này ư……
……
Nghĩ nghĩ, Thịnh Vị Ương lại nhịn không được thưởng mỗ nam một cái trợn trắng mắt, ghét bỏ mắng anh,
“Thật là ấu trĩ muốn chết!”
Hoàng Phủ Bạc Ái một bộ dáng “Đúng! Lão tử chính là ấu trĩ như vậy”, anh chính là cố ý! Chính là muốn cho Kiệt Hận Thiên biết, cô là người phụ nữ của anh! Thế nào!