Editor: May
Thịnh Vị Ương không thể khống chế bả vai run lên, vết khâu phía sau lưng lại đau đớn lại mãnh liệt truyền đến một lần nữa, làm cô gần như không thể động đậy.
Đột nhiên, Thịnh Vị Ương nở nụ cười, hai tròng mắt đỏ thắm ngưng ướt át liễm diễm ướ, lại có thể sinh sôi kinh diễm, dấu đi tất cả sao trời.
“Tôi không khóc, tôi đâu có khóc?”
Thịnh Vị Ương khóc lóc cười nói, trong suốt chảy xuống từ khóe mắt, ở trên hai má trắng bệch, lưu lại nước mắt nóng bỏng.
“Cô còn nói không có khóc! Đôi mắt cô đều đỏ!” Hoàng Phủ Bạc Ái giơ tay lên, nắm lấy cằm của Thịnh Vị Ương, dùng sức lau nước mắt rơi xuống từ trên mặt cô.
Anh chính là không thể nhìn cô khóc, không biết vì sao, cô vừa khóc, tâm anh liền luống cuống, bực bội không thể giải thích được.
……
Người đàn ông không có chút nào ôn nhu đáng nói thô bạo chà lau, làm Thịnh Vị Ương đau đến gần như nhăn chặt khuôn mặt nhỏ, hệ thống phòng ngự mẫn cảm của mình đã làm ra phản ứng, giơ tay liền hất cánh tay anh,
“Hoàng Phủ Bạc Ái, anh cút ngay cho tôi!
Đem tay anh…… A!”
Thịnh Vị Ương đột nhiên không kịp phòng ngừa đau đớn kêu một tiếng!
Tay trái băng bó của cô đánh thật mạnh lên cánh tay của anh, đau đớn nơi vết bỏng gần như làm toàn bộ cánh tay Thịnh Vị Ương đều tê nhức.
Ấn đường Hoàng Phủ Bạc Ái hung hăng nhảy dựng, nhìn cô đau đến khuôn mặt nhíu thành một đoàn, đau lòng đến hận không thể mau chết đi, nhịn không được quát,
“Thịnh Vị Ương, cô t/m/d muốn chết sao?!”
Bắt lấy cánh tay run rẩy của cô, gắt gao nâng ở lòng bàn tay, giống như làm như vậy cô liền sẽ dễ chịu hơn một chút.
……
Thịnh Vị Ương cắn khẩn khóe môi nếm tới rồi một tia huyết tinh hương vị, ở môi răng gian tùy ý lan tràn, cô lại đem khóe miệng giảo phá, trắng bệch hai má hoàn toàn mất đi nhan sắc.