Editor: May
Trước hoa viên biệt thự, xe thể thao Cadillac dừng lại, trên mặt đất gạch thạch để lại hai vết cắt màu đen nhánh thật dài.
Bạc Tứ đoán được thiếu gia nhất định sẽ trở về, đã sớm đứng ở ngoài cửa chờ,
“Thiếu gia.”
“Cô đâu?” Hoàng Phủ Bạc Ái bước nhanh như bay đi vào biệt thự, “Rốt cuộc sao lại thế này? Vì sao lại ngất xỉu nữa?”
……
Bạc Tứ khẩn cấp bước đi theo phía sau Hoàng Phủ Bạc Ái,
“Miệng vết thương của thiếu phu nhân vỡ ra phải khâu lại một lần nữa, lại hơn nữa hai ngày này cái gì cũng chưa ăn, thân thể quá hư nhược, không chịu được đau đớn liền hôn…… mê.”
Nhìn thiếu gia đột nhiên bắn ánh sáng lạnh tới, Bạc Tứ quyết đoán nói lắp một chút, Hoàng Phủ Bạc Ái gần như cắn răng gầm lên,
“Vì sao không cho tiêm thuốc tê cho cô ấy!”
Bả vai Bạc Tứ run lên,
“Là thiếu phu nhân kiên trì không cần thuốc tê.”
“**shi-t!” Hoàng Phủ Bạc Ái mắng một tiếng, gân xanh trên trán nhảy lên. Đáng chết! Thật xem mình là nữ siêu nhân sao! Còn không cần gây tê!
Hoàng Phủ Bạc Ái đã muốn chạy tới ngoài cửa phòng, Bạc Tuyển vừa vặn mở cửa ra, Bạc Tứ suýt lệ ròng chạy bổ nhào qua, gạt nước mắt gào thét không tiếng động nơi khóe mắt,
“Tiểu Ngũ, thiếu gia thật đáng sợ, tôi sắp không chống đỡ được rồi……”
……
Bạc Tuyển cung kính kêu,
“Thiếu gia, thiếu phu nhân đã tỉnh.”
Thiếu phu nhân tỉnh?!
Nháy mắt, hai mắt Bạc Tứ tuôn ra ánh sáng vàng óng, ở trong lòng chắp tay trước ngực quỳ lạy thiếu phu nhân nhà mình, thiếu phu nhân cô thật là tỉnh quá đúng lúc mà!
Hoàng Phủ Bạc Ái lại nhíu chặt mắt sâu, bước chân bước ra dừng ở giữa không trung, sau đó có chút cứng đờ chậm rãi rơi xuống.
Xuyên thấu qua cửa phòng nửa mở, anh thấy cô gái trong phòng.