Editor: May
Thịnh Vị Ương, có phải rất đau hay không?
Ngủ mơ, cô còn gắt gao nhíu mi, gắt gao nắm chặt góc chăn để lộ sự bất an của cô, còn có quật cường bất khuất.
Đột nhiên, trong lòng Hoàng Phủ Bạc Ái đau xót!
Giống như bị vật nặng nào đó vô tình đánh một kích, rầu rĩ, lạnh băng ở trong lồng ngực không ngừng tăng lên, liếc nhìn cô thêm một lần, phần đau nhức kia liền tăng một phần.
Tựa hồ giây tiếp theo liền muốn nổ tung.
……
Hoàng Phủ Bạc Ái ngồi xuống ở mép giường, bàn tay cứng đờ chậm rãi nâng lên, dừng ở trên khuôn mặt nhỏ tái nhợt đáng thương của cô, cẩn thận chà lau khóe mắt từng rơi nước mắt.
Sau đó lòng bàn tay ngừng ở ấn đường của cô, tựa hồ muốn hủy diệt tất cả ý đâu và ủy khuất của cô.
Đột nhiên --
Không khí quá mức trầm tịch, giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên, mang theo trầm khàn hung hăng đè nén, một chữ, một chữ hỏi cô,
“Thịnh Vị Ương, rốt cuộc cô là ai?”
Rốt cuộc cô là ai……
Thịnh Vị Ương, vì sao cô lại quen biết Kiệt Hận Thiên? Vì sao cô và Kiệt Hận Thiên lại thân mật như vậy? Vì sao ngay cả Lạc Trạch - con trai tư lệnh quân chính trung ương cũng đang âm thầm điều tra tung tích của cô.
Thịnh Vị Ương, cô chỉ là là một nhị tiểu thư đáng thương bị nhà họ Thịnh đuổi ra khỏi cửa.
Cho dù tôi tin cô chỉ là ở nước Mỹ vô tình quen biết Kiệt Hận Thiên, nhưng mà, sao cô lại nhận thức Lạc Trạch?
Nhà họ Thịnh phá sản, Thịnh Viễn Hải bị nhanh chóng định án ngồi tù, kết quả điều tra của Bạc Tam là bởi vì có người trung ương xen vào, vừa nghĩ như thế, vậy toàn bộ đều nói thông rồi.
Hẳn đều là bởi vì con trai tư lệnh kia ở phía sau thúc đẩy đi! Hơn nữa, rất có khả năng Lạc Trạch là vì cô mà trả thù nhà họ Thịnh.
Lòng bàn tay có chút thô ráp, hơi cứng lại, ngừng ở trên mắt ngủ say của cô.
Cô còn có một đôi mắt một khi rơi lệ liền trở nên giống như hồng bảo thạch.
Chợt, mắt sâu lạnh của Hoàng Phủ Bạc Ái trầm mặc, một mảnh tối đen hung ác nham hiểm không hòa tan được, Thịnh Vị Ương, rốt cuộc cô là ai?