Editor: May
Dưới ánh đèn mờ tối, người đàn ông hé mở môi mỏng,
“Bạc Tam, tôi muốn biết tất cả mọi chuyện của Kiệt Hận Thiên và thiếu phu nhân trong một năm ở nước Mỹ,” Ngữ khí Hoàng Phủ Bạc Ái chợt dừng lại, dưới bàn đọc sách, nắm tay nắm chặt hơi run rẩy, nói tiếp,
“Còn có Kiệt Hận Thiên, có phải dùng tên của chính anh ta kết giao với thiếu phu nhân không.”
Ở một khắc cô hôn mê, hai mắt huyết hồng gắt gao nhìn anh, tuy rằng gần như nghe không rõ ràng lắm cô đang nói cái gì, chỉ là, anh đọc hiểu môi ngữ của cô, cô nói,
“Hoàng Phủ Bạc Ái, tôi không quen biết Kiệt Hận Thiên……”
Cô nói cô không quen biết Kiệt Hận Thiên, không quen biết Kiệt Hận Thiên……
Trong nháy mắt đó, anh lại có thể có chút mê mang, một vài bức hình ảnh hiện lên trong đầu, cô chỉ vào mũi anh mắng “Hoàng Phủ Sith”, cô cười gọi anh “Hoàng Phủ ba tuổi”, cô chân trần ở trong phòng bếp nấu cơm, cô vùi ở sô pha sáng ngời có thần xem manga anime, cô ở dưới thân anh thẹn thùng nở rộ gọi anh “Bạc Ái ca ca”……
Cô giảo hoạt, cô phúc hắc, cô thiện lương, cô còn kiêu ngạo.
Nếu không phải mắt anh quá vụng, Thịnh Vị Ương, đó chính là kỹ thuật diễn của cô đã xuất thần nhập hóa.
Nhưng mà, ở bên bờ hôn mê, cô còn ẩn nhẫn đau xót điên cuồng đầy người, tràn ngập hận ý và chấp niệm nói với anh, cô không quen biết Kiệt Hận Thiên.
Hoàng Phủ Bạc Ái, mày thừa nhận đi, một khắc kia mày đã hối hận, hối hận chính mình nặng tay với cô……
……
Dưới ánh đèn ảm đạm, người đàn ông nắm chặt nắm tay run rẩy, trắng bệch nổi lên càng thêm kinh tâm.
Giọng nói của Hoàng Phủ Bạc Ái trầm lệ tiếp tục nói,
“Bạc Tứ, chú đi gọi Bạc Tuyền trở về, từ giờ trở đi, chú và tiểu ngủ một tấc cũng không rời giám thị thiếu phu nhân, tùy thời báo cáo cáo với tôi.”
Bạc Tuyền là một người thuộc hạ nhỏ nhất đứng trong hàng năm người sinh tử của Hoàng Phủ Bạc Ái, cho nên liền gọi là Tiểu Ngũ, cũng là một cô gái duy nhất, Bạc Đại Bạc Nhị Bạc Tam Bạc Tứ đều là đàn ông, giám thị Thịnh Vị Ương, có một số việc Bạc Tuyền càng tiện hơn đám Bạc Tứ.
Bạc Tam và Bạc Tứ liếc nhìn nhau một cái, hàm dưới khẽ hạ xuống, cùng nhau đáp,
“Vâng, thiếu gia.”