Editor: May
Hoàng Phủ Bạc Ái lại có thể hơi đau lòng, tiện đà lệ khí cả người càng thêm mãnh liệt, anh lại sẽ không bị người phụ nữ dối trá này lừa nữa!
“Thịnh Vị Ương, cô lại còn có mặt mũi khóc! Cô còn cảm thấy ủy khuất sao!”
Hoàng Phủ Bạc Ái tựa như điên rồi, bóp cổ Thịnh Vị Ương, thân thể phẫn nộ không chịu khống chế run rẩy,
“Cô mẹ nó nói chuyện cho lão tử! Thịnh Vị Ương, không phải cô rất có thể nói sao? Cô liền yêu Kiệt Hận Thiên như vậy ư! Cô cho rằng Kiệt Hận Thiên sẽ muốn một người phụ nữ từng bị tôi thượng qua à!”
……
Tiếng rít gào của người đàn ông lại có chút trầm khàn, khóe mắt muốn nứt ra!
Chợt, Hoàng Phủ Bạc Ái hung hăng dùng sức hất một cái, thậm chí còn không bằng rác rưởi, chán ghét hất văng cô ra ngoài!
Thân mình gầy yếu của cô gái, sau khi đụng vào vách tường lạnh như băng, tựa như một chiếc lá khô tung bay, lại không có bất luận lực sinh mệnh nào rơi xuống.
Một mảnh chén sứ vỡ nát, đâm thật sâu vào phần lưng của cô.
Bỗng chốc, máu tươi đỏ hồng tràn ra ồ ạt, chảy rơi ở trên thảm sàn màu tuyết trắng, nhiễm đỏ đầy đất……
Thịnh Vị Ương chỉ cảm thấy sống lưng một trận xé rách, sau khi trước mắt một trận choáng váng mãnh liệt, liền hoàn toàn mất đi ý thức.
Bỗng dưng, Hoàng Phủ Bạc Ái ngơ ngẩn!
Nhìn cô gái hôn mê trên thảm, ngọn lửa phẫn nộ thiêu đốt trong lồng ngực lại có thể nháy mắt dập tắt, cánh tay quăng ra ngoài còn lạnh băng cứng đờ ở giữa không trung.
Ánh mắt run lên, lại có thể nổi lên một tia hoảng loạn……
“Thịnh Vị Ương!”
Biệt thự, tiếng rống thảm điên cuồng của người đàn ông vang lên.
Ở trước khi Thịnh Vị Ương mất đi ý thức, cô nhìn đôi mắt anh, gần như dùng hết tất cả sức lực toàn thân, trong cổ họng phát ra tiếng nói mỏng manh……
……