Editor: May
Gương mặt Bạc Tuyển đỏ lên, húc cùi chỏ vào eo bụng Bạc Tứ một cái, Bạc Tứ hoàn toàn hồn phai nhạt……
Khuôn mặt đen thành màu gan heo, khóe mắt vọt nước mắt gào,
“Tiểu Ngũ, em muốn mưu sát anh ruột hả!”
“Ai bảo anh Tư anh nói bậy.” Bạc Tuyển lạnh căm căm liếc xéo một cái.
Bạc Tứ lại rơi nước mắt,
“Tiểu Ngũ, em một bộ dáng thẹn thùng xấu hổ mị hoặc lắm đó được không ~~~”
Bạc Tuyển,
“……”
Dừng một chút, Bạc Tuyển lại nói tiếp, “Anh Tư, anh tin tưởng trên thế giới này thật sự có linh hồn không?”
Bạc Tứ nhịn không được cả người run lên, nhảy lên ngao ngao kêu,
“Ý gì hả! Tiểu Ngũ, em thật sự muốn tiêu diệt anh hả!”
……
Bạc Tuyển lắc đầu, xoay người lập tức rời đi, lưu lại mỗ đậu bỉ hận không thể vỗ đất rú lên lồng lộn, sau đó lại đuổi theo,
“Tiểu Ngũ, vừa rồi em có ý tứ gì?”
“Không có gì.”
“Vẻ mặt em rõ ràng viết có gì đó.”
“Em……” Bạc Tuyển muốn nói lại thôi, cô nghĩ đến chuyện của Lạc Trạch, liền không biết nói như thế nào.
Bạc Tứ biết tính tình Bạc Tuyển, tiêu sái vung tay lên,
“Thôi, khi nào không nhịn được rồi nói sau!”