Editor: May
Nếu không phải bàn tay thẳng này, trên hạt châu còn khắc một chữ “Ngũ”, ý tứ chính là Tiểu Ngũ, cô nhất định sẽ cảm thấy người đàn ông này điên rồi! Tất cả lời vừa rồi đều là nói bậy nói bạ! Bằng không chính là cô điên rồi!
Sao có thể!!
……
Lặng im, thật lâu sau.
Bạc Tuyển mới chậm rãi hòa hoãn hồi hồn, ánh mắt có chút cứng đờ nghiêng sang, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của người đàn ông,
“Anh……”
Môi hé mở, lại không biết muốn nói gì.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ xe nửa mở, nghiêng nghiêng chiếu vào.
Lạc Trạch ngẩng đầu, nhìn trời xanh thẳm, nở nụ cười,
“Tiểu Ngũ, rất khó tin tưởng đi! Không nghĩ tới tôi lại có thể sẽ lấy thân phận như vậy gặp mặt với cô, tôi lại không phải là tôi.”
Tuy là như thế, lại không che dấu được cặp mắt đen phủ đầy bi thương kia, đau lòng nói không nên lời.
Bạc Tuyển xưa nay ít nói, càng sẽ không nói lời dễ nghe an ủi người, chỉ cảm thấy ngực đau giống như gai đau, giữ chặt cánh tay Lạc Trạch, nhẹ nhàng nói,
“Không có việc gì, không có việc gì, còn sống là tốt rồi.”
……
Lạc Trạch chậm rãi cúi đầu, chuyển qua, mày tuấn dật khẽ nhếch, mắt đen rút đi bi thương,
“Đúng vậy! Tôi còn sống, còn phải bảo vệ chị của tôi.”
“Ừ,” Giọng nói thanh lãnh của Bạc Tuyển mềm một chút, “Nếu thiếu phu nhân biết được, nhất định có thể sẽ rất cao hứng.”