Editor: May
Bên vai Hoàng Phủ Bạc Ái dựa vào vách tường, nhìn Thịnh Vị Ương nằm sấp ngủ, mềm lòng đến rối tinh rối mù, lời âu yếm động lòng người,
“Tiểu ngu ngốc.”
Cho dù Thịnh Vị Ương tìm chỗ ngồi hàng thứ hai đếm ngược, nhưng lúc bọn họ ngồi xuống, cũng đã khiến cho người chung quanh chú ý.
Một loạt mấy nữ sinh ngồi phía trước, kích động đến một trận châu đầu khe khẽ nói nhỏ, thấy bạn gái nam thần ngủ rồi, liền đồng thời chuyển tới một người lớn gan nhất ngượng ngùng tiến sang,
“Soái ca, anh học ngành nào? Để lại số điện thoại, đợi chút tan học ---”
“Cút.” Nữ bạn học còn chưa nói xong, người đàn ông lạnh lẽo nói một tiếng, một đám người lại có thể không hẹn mà bả vai cùng chấn động một chút.
……
Nhìn sắc mặt chợt lãnh trầm như ma của nam thần, vừa rồi không phải còn cười đến rất ôn nhu với cô gái nằm sấp xuống ngủ ư?
Thật đáng sợ!
Tất cả mọi người đều bắt đầu hoài nghi có phải vừa rồi mình nhìn lầm không! Cuống quít xoay người đi, lại không dám nhiều lời một câu.
Trên bàn học, môi anh đào mím lại của cô gái nhỏ bỗng chốc giương lên, ý cười nở rộ càng ngọt ngào.
Thịnh Vị Ương trực tiếp ngủ qua hai tiết học, lúc tỉnh lại, bạn học trong phòng học đã suýt đi hết.
Thịnh Vị Ương xoa đôi mắt, cực kỳ thích ý ngáp một cái, trong miệng lẩm bẩm nói,
“Ba tuổi, sao anh không gọi em?”
“Em ngủ đến quá sâu, giống như heo, gọi không tỉnh.” Hoàng Phủ Bạc Ái ghét bỏ liếc mắt một cái, một tay lấy áo khoác phủ ở trên người cô về, một cái tay khác dắt cô đi về phía cửa phòng học.