Editor: May
Hoàng Phủ Bạc Ái đã nhảy vào bể bơi, duỗi tay dùng sức xoa xoa khuôn mặt vui cười của cô,
“Mau đi thay quần áo.”
Cách đó không xa phía dưới dù mặt trời, để đồ bơi của cô.
Thịnh Vị Ương lại đá một chân vào trong nước, giữa mắt liễm diễm ẩn ẩn nổi lên một tia bất an, lầu bầu một câu,
“Làn gì có học bơi lội buổi tối, bằng không chúng ta học ban ngày thôi!”
Thịnh Vị Ương nhíu mắt to lóe sáng nhìn anh.
Quả nhiên bị người đàn ông hoa hoa lệ lệ làm lơ, lạnh lùng liếc nhìn,
“Vậy sao em ngủ ban ngày, buổi tối vẫn ngủ hả?”
Khóe môi Thịnh Vị Ương kéo một cái, cô lại có thể bị tên này EQ thấp này nghẹn đến mức nói không ra lời! Lập tức hất khuôn mặt nhỏ,
“Em chưa nói muốn học bơi lội.”
Nháy mắt, Thịnh Vị Ương cảm thấy mười vạn tấn ghét bỏ đến từ người nào đó, Hoàng Phủ Bạc Ái thưởng ánh mắt lạnh lùng, chợt quát,
“Ngu ngốc! Lão tử ở chỗ này em sợ cái gì!”
……
Thịnh Vị Ương bỗng chốc ngẩn ra, nâng khóe môi.
Đúng vậy!
Có anh ở đây, cô sợ cái gì!
Thịnh Vị Ương chợt cong eo, cúi đầu mổ một ngụm ở trên môi đỏ khắc nghiệt của người đàn ông, “Ba tuổi, em đi thay quần áo nha!”
Hoàng Phủ Bạc Ái rất vừa lòng hừ hừ, nhìn bóng dáng giơ chân chạy của cô gái, mềm khóe môi,
“Đã nói em chạy chậm một chút!”
Thịnh Vị Ương cũng thay xong rất nhanh, đi đến bên bể bơi.