Editor: May
Cô còn nhớ rõ lúc ấy anh kéo cô vào trong lòng ngực, lần lượt thưởng ánh mắt dao xem thường cho từng người, giọng nói từ tính lãnh diễm,
“Các người biết cái gì, đây là kết bình an bà xã tôi tặng tôi, không văn hóa thật đáng sợ.”
Một đám người, “……”
Yên lặng lăn đi hộc máu.
...
Thịnh Vị Ương sờ sờ kết bình an đang treo, cười tủm tỉm hỏi,
“Ba tuổi, đám người Kỳ nhị đều nói cái kết bình an này thực xấu, anh không cảm thấy sao?”
Hoàng Phủ Bạc Ái dừng một chút, thực bảo bảo thành thật gật đầu nói,
“Xác thật rất xấu, quả thực kéo thấp trình độ thẩm mỹ của tôi, làm giảm phong cách mị lực của chiếc xe thể thao này xuống.”
“Ách……” Tròng mắt Thịnh Vị Ương vừa lật, “Anh có thể lăn.”
“Chỉ là xấu hơn nữa anh vẫn thích.” Hoàng Phủ Bạc Ái hơi nhướng mày, giơ đuôi lông mày lên vẽ một nụ cười tà đoạt tâm phách con người.
Đúng vậy, coi như có thể một sọt to khuyết điểm, nhưng mà, anh thích, cuối cùng bị một câu này đều để tan tất cả.
Miệng nhỏ Thịnh Vị Ương lại mừng rỡ cười ngọt ngào xinh đẹp, khuôn mặt giống như muốn nở ra một đóa hoa.
……
Trở về biệt thự.
Thịnh Vị Ương làm hai phần bò bít tết tiêu đen, Hoàng Phủ Bạc Ái trợ thủ, nói là trợ thủ, cũng chính là đứng ở bên cạnh nhân cơ hội ăn đậu hủ gì đó, còn không bằng không tiến vào phòng bếp.
Ăn bữa tối đơn giản, Hoàng Phủ Bạc Ái ôm Thịnh Vị Ương, ngồi ở trên sô pha lại nghỉ ngơi một tiếng.