Editor: May
Độ tuổi nên là thanh xuân như hoa, hưởng thụ nam tử anh tuấn theo đuổi ái mộ, nở rộ chói mắt xinh đẹp ở trong tình yêu, nhưng mà, cô lại bôn ba vì củi gạo mắm muối mỗi ngày, lo lắng vì dinh dưỡng khỏe mạnh của Tiểu Quang.
Những thứ này, trước nay Hạ Mộc Cẩn đều chưa từng nói với bất kỳ ai, tựa như cắn nuốt vào trong bụng, chôn dấu ở chỗ sâu nhất trong nội tâm, phủ đầy bụi lên.
Sau đó đứng lên, tiếp tục đi về phía trước.
May mắn, năm tháng không có mài món đi nhiệt tình đối với cuộc sống của cô, tựa như tên của cô, Mộc Cẩn, hoa ɖâʍ bụt, ôn nhu kiên cường nhất.
……
Bỗng chốc, mặt mày đạm lạc của Hạ Mộc Cẩn khẽ run lên, ngơ ngẩn nhìn anh, có quá nhiều quá nhiều chua xót, bi thương.
Sở Nam Xuyên cực kỳ đau lòng.
Nhiều năm như thế, may mắn còn có Tiểu Quang bồi ở bên người cô, để cô tín niệm không đến mức sụp xuống, về sau, để cho anh bảo hộ hai người đi!
Cô cần một bả vai, một cánh tay mạnh mẽ có lực tới chống đỡ cô.
Cô quá khổ! Thật sự quá khổ!
Bàn tay Sở Nam Xuyên căng thẳng, càng thêm cẩn thận ôm cô vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ vỗ phía sau lưng cứng còng của cô.
Hơi cúi đầu, phủ ở bên tai cô, ngữ khí ôn nhu đến chính anh cũng có chút khó mà tin được,
“Hoa Hoa, anh không cần em nhanh chóng hồi đáp anh, em cũng không cần sốt ruột với tình cảm của anh, hiện tại anh chỉ muốn chăm sóc mẹ con hai người thật tốt.”
……
Hạ Mộc Cẩn dựa vào trên vai Sở Nam Xuyên, bỗng chốc, hơi nhắm mắt.
Trước kia mỗi lần khi cô cảm thấy sắp không chống đỡ nổi, sẽ luôn ôm Tiểu Quang một cái, nhưng mà, cảm giác kia không giống nhau, lúc cô ôm Tiểu Quang, càng có rất nhiều khích lệ, ý chí chiến đấu.