Editor: May
Hạ Mộc Cẩn chợt sửng sốt, Sở Nam Xuyên nhướng mi nói,
“Hôm nay thân thể mẹ con không thoải mái, không thể ăn chocolate.”
Mắt trắng lớn tròn vo của Hạ Mộc Cẩn hận không thể đều lật đến sau ót, dùng sức liếc xẻo anh, ẩn nhẫn hỏa khí vừa giận lại thẹn,
“Sở Nam Xuyên, không cho phép anh nói, bằng không liền đi.”
Sở Nam Xuyên nhanh chóng trơ mặt ra giơ cờ trắng nhỏ đầu hàng,
“Tôi không nói tôi không nói, ăn bánh kem.”
Sau đó, hai cha con cha một ngụm con một miếng ăn bánh, Hạ Mộc Cẩn nhìn đến hận không thể một chân đá bay bọn họ.
Có cái gì hay để khoe khoang chứ! Trước nay con trai cô đều là rất thân thiết với cô được không! Nhường cho anh lần này!
……
Hạ Mộc Cẩn lại múc một đống bơ lớn đút vào trong miệng, rất ngọt!
Sở Nam Xuyên cũng ăn một ngụm đút Tiểu Quang bánh kem, nói,
“Mẹ Hoa Hoa, ngày mai là thứ bảy, bằng không hai chúng ta mang Tiểu Quang cùng đi Cốc Hoan Nhạc chơi đi!”
Hạ Mộc Cẩn hơi sửng sốt.
Nháy mắt Tiểu Quang dùng đôi mắt sáng ngời thẳng tắp nhìn qua, một bộ dáng đáng thương lắc đầu lắc đuôi, kéo kéo tay Tiểu Mộc Cẩn,
“Mẹ, có thể chứ?”
Trong lòng Sở Nam Xuyên ngao ngao lén gào, con của anh thật sự là quá giỏi rồi!
Nhìn thần sắc chờ đợi của Tiểu Quang, Hạ Mộc Cẩn thật sự không đành lòng cự tuyệt, cô vẫn luôn cảm thấy chính mình mắc nợ Tiểu Quang quá nhiều, cho nên luôn tận lực thỏa mãn Tiểu Quang, chỉ là Tiểu Quang cũng rất ít đề ra yêu cầu với cô.
Rốt cuộc, ở dưới ánh mắt ủy khuất nhìn thẳng vô cùng khoa trương của hai cha con, khóe miệng Hạ Mộc Cẩn kéo một cái, gật gật đầu, phát ra một tiếng.
“Được.”