Editor: May
Nhưng đây đã liên tục một tuần, Sở Nam Xuyên đều đúng giờ đi đón Tiểu Quang tan học, sau đó mang theo Tiểu Quang đi thành phố trò chơi của trẻ con, bồi bé chơi đủ loại trò chơi, dạy môn học cho bé.
Chờ đến khi cô tan tầm về đến nhà, Sở Nam Xuyên đã nấu đồ ăn xong.
Cô không nghĩ tới Sở Nam Xuyên lại có thể còn biết nấu cơm, khi lần đầu tiên nhìn thấy, cô quả thực đã sợ ngây người! Hơn nữa nấu món ăn đều ăn rất ngon!
Nhìn hình ảnh ấm áp trước mắt, trên mặt Tiểu Quang cười sáng lạn, đây là cuộc sống hạnh phúc “Một nhà ba người” trong miệng mọi người đi.
Bỗng nhiên, tâm bình tĩnh của Hạ Mộc Cẩn, giống như bỏ xuống một hòn đá nhỏ, nổi lên gợn sóng……
……
Trên bàn cơm.
Sở Nam Xuyên thay Hạ Mộc Cẩn kéo ghế dựa, cười lưu manh nói,
“Mời mẹ Hoa Hoa ngồi.”
Một giây trước Hạ Mộc Cẩn còn tâm tư cảm động, nháy mắt khóe môi kéo một cái, vỡ thành cặn bã, Sở Nam Xuyên đặt cho cô một cái tên mới, “Mẹ Hoa Hoa”!
Trời ạ! Sao lại quê mùa như vậy chứ!
Mỗi lần vừa nghe được anh gọi cô như vậy, nháy mắt cô liền nhảy diễn, trong đầu tự động hiện lên một hình ảnh, cô mặc áo hoa lớn đông bắc, trên má hai mảnh đỏ thảnh, ở trong tiếng kèn Xona, hai người mê muội nhảy nhót……
Hình ảnh kia, mỗi lần chỉ là ngẫm lại, cô đều sẽ nổi da gà cả người →_→.
Hạ Mộc Cẩn nhìn bữa tối phong phú trên bàn cơm.
Cá dấm đường, thịt cua kho tàu, cánh gà nướng mật, salad rau dưa bơ, trứng xào cà chua, canh táo đỏ củ từ, tất cả đều là món cô và Tiểu Quang thích ăn.
Trong đó, còn đặt một cái bánh kem bơ trái cây tinh xảo.
……