Editor: May
Giọng nói từ tính tà mị của Hoàng Phủ Bạc Ái vang lên, lãnh ngạo đến cực điểm,
“Về sau con gái của tôi sẽ chọn ở rể.”
“Phốc……” Nam Tiểu Tố đang ở uống nước trái cây, nhịn không được phun một ngụm ra, tập thể cười đến bả vai đều sắp run điên rồi.
Vị Sở thiếu nào đó còn đang khóe miệng run rẩy g……
……
Thịnh Vị Ương trực tiếp cười lệch ở trong lòng ngực Hoàng Phủ Bạc Ái, mắt đào hoa trong suốt nhiễm thủy linh quang,
“Ba tuổi, anh thật là đủ rồi nha! Mặc kệ con trai hay con gái, hiện tại vẫn còn chưa có đâu!”
Hoàng Phủ Bạc Ái lãnh diễm hừ hừ, vẻ mặt cố chấp,
“Hiện tại không có, rất nhanh liền có.”
Khuôn mặt nhỏ của Thịnh Vị Ương đỏ lên, da thịt nõn nà non mịn phủ một tầng phấn hồng hơi mỏng, thẹn thùng cực kỳ xinh đẹp
Hoàng Phủ Bạc Ái nhìn đến tim đập nhanh một trận, ôm eo Thịnh Vị Ương đứng lên từ trên sô pha,
“Chúng ta đi trở về.”
Mắt đen của Thịnh Vị Ương lập tức trợn tròn, tỏ vẻ cô rất vô tội, cái gì cũng không biết.
Nháy mắt một đám người tà ác liền hiểu được, cười đến một người càng ɖâʍ đãng hơn một người.
……
Lôi Nặc cũng lôi kéo Hoàng Phủ Bạc Ý đứng dậy,
“Đến, chúng ta cũng đi trở về.”