Hằng Năm Có Ngày Này

Chương 60: Khác thường

Edit: Mina

Cùng Cừ Chiêu nán lại Hải Thành mấy ngày nay, để lại ấn tượng nhất cho Tuế Hòa là ngày nhà họ Trương bên cạnh làm đám cưới, bọn họ đến chung vui trong bầu không khí đó.

Tiệc cưới được tổ chức tại khách sạn lớn nhất Hải Thành, Tuế Hòa và Cừ Chiêu đưa tiền mừng, chọn vị trí trong góc ngồi xuống, chờ bữa tiệc bắt đầu để nhìn cô dâu.

Chung quanh toàn là những gương mặt xa lạ, Tuế Hòa ngồi sát Cừ Chiêu, hơi căng thẳng.

Kỳ thật Cừ Chiêu đã sớm nhìn ra, Tuế Hòa luôn giữ khoảng cách an toàn đến lạ lùng với người lạ… Tôi có thể cười với anh/ cô, nhưng anh/ cô đừng đứng gần tôi, càng đừng chạm vào tôi.

Giống chứng sợ giao tiếp, nhưng lại không phải.

Bởi khả năng xã giao của Tuế Hòa rất giỏi, cô chỉ không thích đứng gần đám đông, nhất là với người lạ.

Chẳng lẽ do lần trước bị theo dõi để lại bóng ma? Nhưng lại giống như có chỗ nào đó không đúng…

Cho dù Cừ Chiêu biết tình huống đại khái, nhưng người khác không biết.

Một bàn mười chỗ ngồi, ngoài Tuế Hòa và Cừ Chiêu, còn có một đứa bé, một người già, sáu người còn lại đều là nam nữ tầm tuổi trung niên đang trò chuyện rôm rả.

Có mấy người mắt nhìn nhau, không nhịn được chủ động mở miệng hỏi.

“Aiui, hai cô cậu từ đâu đến đây thế?”

Đậm chất giọng Hải Thành, Tuế Hòa nghe không hiểu, nhưng thật ra Cừ Chiêu có thể hiểu sơ sơ câu hỏi, hắn vẫn ôm Tuế Hòa, đáp: “Chúng tôi từ thành phố B tới.”

Hắn đáp lại, mọi người như pháo bông được đốt, cuộc thảo luận nổ ra, ríu ra ríu rít, không quen cũng thành thân.

“Thành phố B à? Thành phố lớn đó.”

“Đúng vậy đúng vậy, khó trách dáng dấp tốt như vậy, vừa trắng lại mềm.”

“Không phải nói con gái lão Đồng cũng ở thành phố B sao? Bà nhìn Niên Niên xem, từ nhỏ đã trắng rồi.”

Bên tai quá mức ồn ào, lòng bàn tay Tuế Hòa đổ mồ hôi lạnh, cô càng thêm ỷ lại Cừ Chiêu, trong đầu lấp đầy một câu…

“Nếu thật sự sợ hãi, vậy thì trốn đến nơi yên tĩnh một lát, làm lại từ đầu cũng không sao.”

Tuế Hòa giật mình run lên, theo bản năng muốn chạy trốn, nhưng nhanh chóng tỉnh táo lại.

Không đúng, Cừ Chiêu ở cạnh cô, cô không cần phải trốn.

Tuế Hòa thở phào, dần dần bình tĩnh lại. Đúng lúc này, một bàn tay ngăm đen đột nhiên vươn đến đây, trong nháy mắt kia, cô tựa như con thỏ nhỏ bị kinh sợ, linh hồn bé nhỏ suýt nữa biến mất, sắc mặt trắng bệch, một câu cũng nói không nên lời.

“…Dọa cô à, cô không uống nước có ga sao? Vậy uống được nước trà không?”

Người đàn ông đưa nước cho Tuế Hòa có chút xấu hổ. Ông ấy nghĩ người mới tới nên khách sáo, dù chỉ mới nói chuyện phiếm được vài câu, nhưng thấy mình đưa ly nước có ga đã dọa người ta thành như vậy, trong lòng vẫn cực kỳ thấp thỏm, thu lại ly nước không ổn, để lại cũng không xong.

Cổ họng Tuế Hòa như có cục đá chặn ngang, lạnh thấu xương, cô biết cô chuyện bé xé to, muốn nói xin lỗi, lại không biết nên mở miệng thế nào.

Cừ Chiêu nhìn hết thảy vào trong mắt, hắn bạnh quai hàm, ôm tay Tuế Hòa.

Sau đó, hắn dùng một bàn tay khác nhận lấy ly nước giơ ở ngoài không trung đã lâu, cười nói: “Cô ấy hay xấu hổ, vừa rồi lại ngẩn người, không để ý tiếng của chú, ngại quá.” Cuối cùng bổ sung, “Cô ấy rất thích uống nước có ga.”

Ông chú cười chất phác sờ sờ ót, “Không sao không sao.”

Cừ Chiêu cúi đầu nhẹ nhàng hỏi Tuế Hòa: “Thích uống nước có ga không?”

Tuế Hòa gật đầu: “Thích.” Cô nhấp môi, nghiêng đầu nói với chú bên cạnh, “Cảm ơn.”

“Đừng khách sáo.”

Hàng năm dãi nắng dầm mưa, hơn nữa lại ở bờ biển, làn da ngăm đen khỏe khoắn, nếp nhăn trên mặt theo tuổi tác ngày một nhiều lên, ông ấy cười tươi lại quá mức thật thà, Tuế Hòa thả lỏng cảnh giác.

Cừ Chiêu ghé tai Tuế Hòa nói nhỏ, “Đừng sợ, có anh ở đây rồi.”

Cô hoàn toàn yên tâm.

Cũng không biết có phải câu nói của Cừ Chiêu gây tác động không, lúc sau Tuế Hòa thực sự thả lỏng, rất tự nhiên đối đáp người khác khi được hỏi chuyện, cô cũng khôi phục lại dáng vẻ tự tin ngày trước.

Lòng Cừ Chiêu lại càng khó chịu.

Trước kia Tuế Hòa không thích dừng chân khi đi trong đám người, chuyện này hắn biết.

Nhưng tình huống trước mặt có phải quá nghiêm trọng rồi không?

Bắt đầu từ khi nào đây? Ngón tay Cừ Chiêu gõ trên mặt bàn, hắn nhẩm tính khoảng thời gian.

Loại trừ lúc đó, loại trừ tiếp… Cừ Chiêu dừng gõ tay, hắn biết rồi.

Ngày đó, Tuế Hòa nói dối hắn cô đi siêu thị, về sau cô liền bắt đầu không thích ra ngoài.

Người dân Hải Thành thuần phác, thích náo nhiệt, những bữa tiệc như này, vẫn là lần đầu tiên Tuế Hòa đối mặt với nhiều người nói nhiều đến vậy.

Cừ Chiêu nhíu mày, rốt cuộc ngày đó Tuế Hòa đi đâu? Và rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?



Trên đường về nhà, bóng đêm bao trùm, Tuế Hòa nắm tay Cừ Chiêu bước đi chầm chậm, đi qua một cây đèn đường, bóng hai người dính vào nhau sẽ ngắn lại, rồi lại kéo dài, lặp đi lặp lại.

Cừ Chiêu: “Tuế Hòa.”

Tuế Hòa biết hôm nay cô biểu hiện khác thường, Cừ Chiêu không có khả năng không phát hiện ra. Cô đáp, đột nhiên nghĩ, nếu Cừ Chiêu thật sự hỏi, cô có thể nói ra được không?

Ngay cả dũng khí nhớ tới sự kiện kia cô cũng không có, bảo cô mở miệng nói, cô sợ mình làm không được.

Nhưng cô càng sợ Cừ Chiêu thất vọng.

“…Không có gì.” Mọi lời nói mắc kẹt trong cổ họng, Cừ Chiêu đổi đề tài, “Mai chúng ta phải dậy sớm một chút, đi ngắm mặt trời mọc.”

“Ồ, được.”

Cừ Chiêu không hỏi, Tuế Hòa không thể nói rõ đây là giải thoát hay mất mác, cô rũ đầu nhìn mũi chân mình, khẽ nói: “Cừ Chiêu, em có một chuyện muốn nói với anh.”

“Đợi đã.”

Cừ Chiêu cắt ngang lời cô, “Chờ đến ngày mai lại nói tiếp.”

“Cừ Chiêu.” Tuế Hòa dừng lại, cô nắm ngón tay Cừ Chiêu thật chặt, “Anh đừng sợ, dù em nói ra, em cũng sẽ không rời đi nữa. Nếu anh muốn ngày mai em nói, vậy cứ để ngày mai đi, anh muốn biết cái gì, em sẽ nói hết cho anh nghe.”

Hóa ra cô biết mọi chuyện, bao gồm cả sự ích kỷ lẫn nỗi sợ hãi của hắn.