Edit: MinaDọn dẹp một phen, Cừ Chiêu cầm tay Tuế Hòa ra cửa, đi ngắm biển.
Tới bãi biển phải đi bộ nửa tiếng. Dọc đường luôn có người dừng ánh mắt trên người hai bọn họ, Tuế Hòa có chút không được tự nhiên, đi sát lại gần Cừ Chiêu.
Tình huống giống vậy xảy ra kể từ lúc họ bước xuống xe taxi kéo vali.
“Hải Thành không lớn, có thể được gọi là trấn nhỏ.” Cừ Chiêu ôm bả vai Tuế Hòa, giải thích cho cô, “Vậy nên hàng xóm láng giềng xung quanh đều quen biết nhau, lạ mặt như hai chúng ta, khó tránh khỏi bọn họ sẽ nhìn nhiều thêm vài lần.”
“Nhưng không phải anh về đây mấy lần rồi sao?”
Cừ Chiêu lắc đầu, “Anh rất ít khi ra ngoài.”
Hơn nữa lần nào hắn tới cũng gấp rút, thường chỉ ở lại hai đêm rồi rời đi.
Thói quen mỗi năm trở về một lần như đã trở thành một loại nghi lễ. Cừ Chiêu có rất ít cảm tình với Cừ Duyệt và Triệu Quắc Vũ, hắn không thể sinh ra lòng cảm thông Cừ Duyệt, cũng không thể chán ghét hay căm hận Triệu Quắc Vũ. Chuyện xảy ra ở đời trước không liên quan đến hắn, vòng đi vòng lại hắn vẫn trở về Triệu gia, không có gì là không công bằng.
Nên hắn không bao giờ trốn chạy.
Lại nói tiếp, Cừ Chiêu có thể trở về Triệu gia, công lao phải thuộc về Tuế Hòa… Bởi có sự giúp đỡ của Tuế Hòa hắn mới được chú ý trong giới thượng lưu.
Vào đêm khuya yên ắng, Cừ Chiêu sẽ nghĩ, Tuế Hòa nhất định là phúc tinh của hắn đi? Là phúc tinh trời cao phái tới cứu vớt hắn.
Đi ngang qua một cửa hàng tạp hóa, Tuế Hòa nói khát nước, Cừ Chiêu liền kéo cô vào mua nước uống.
Siêu thị mở điều hòa, nháy mắt thổi tan cái nóng nực trên làn da. Tuế Hòa đi đến trước tủ lạnh, mở ra, khí lạnh phả thẳng vào mặt, cô thoải mái hưởng thụ hai giây rồi mới cầm lấy chai nước khoáng.
Đóng cửa tủ lại, xoay người, hai cơ thể mềm mại va chạm, Tuế Hòa lảo đảo lui về phía sau hai bước, chai nước rơi xuống mặt đất.
Cô gái đối diện có mái tóc dài vừa qua mang tai, lông mi mảnh nhỏ, con ngươi sáng ngời như vì sao, chóp mũi xinh xắn, môi hồng răng trắng, hệt như búp bê phương Tây tinh xảo.
“Xin lỗi, xin lỗi!” Cô ấy ngồi xổm xuống nhặt chai nước giúp Tuế Hòa, “Ban nãy tôi không để ý, không làm cô bị thương chứ?”
Tuế Hòa phục hồi tinh thần, cô nhận chai nước, cười dịu dàng, “Không sao.”
Đồng Niên Niên sửng sốt, cô ấy vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy một cô gái có khí chất dịu dàng như vậy. Tản mát sự mềm mại từ bên trong, tựa như làn gió mùa xuân, cũng tựa như mặt trời mùa đông.
Ngoài cửa thỉnh thoảng truyền đến tiếng nói chuyện của hai người đàn ông, cùng nhau đi tới, trăm miệng một lời: “Sao thế?”
Bốn người hai mặt nhìn nhau, hóa ra là quen biết.
Cừ Chiêu ôm Tuế Hòa, tay đặt trên eo cô, giới thiệu với người đàn ông đối diện, “Tuế Hòa, bạn gái.”
Công khai chủ quyền trắng trợn.
Trần Tinh nhướng mày, đầu tiên là hôn lên mặt Đồng Niên Niên một cái, nhìn sắc mặt cô ấy rực đỏ, cong môi cười xấu xa nói: “Đồng Niên Niên, vợ tôi.”
Gương mặt anh tuấn, góc cạnh rõ ràng, lúc không cười lạnh như núi băng, cười rộ lên núi băng tan chảy, điệu bộ lưu manh hư hỏng, nhưng bởi vì khí chất cường thế khiến cho người ta không thấy phản cảm.
Tuế Hòa nghĩ thầm, người này và Đồng Niên Niên nhìn qua quả là một đôi trời sinh.
Đồng Niên Niên xoa xoa gương mặt bị hôn của mình, quá ngượng, cô ấy cười thẹn thùng với Tuế Hòa, “Cô nhìn xem còn thích gì nữa không, tôi mời cô.”
Trần Tinh nói tiếp: “Đúng vậy, siêu thị này trên danh nghĩa là của vợ tôi, hai người cứ tha hồ lấy, đừng khách sáo!”
Lời nói ấu trĩ lại bá đạo, nhưng biểu cảm lại là lười biếng, đúng là con người mâu thuẫn.
Đồng Niên Niên véo eo Trần Tinh một cái thật mạnh, anh ta như vô cảm giác, lại còn xoa nhẹ vành tai nóng hầm hập của cô ấy, thấy mềm mềm, càng xoa càng nghiện.
Không rảnh nhìn họ ân ái, Cừ Chiêu hừ lạnh, “Không cần. Đi đây.”
“Đó là bạn anh à?” Ra khỏi siêu thị, Tuế Hòa hỏi Cừ Chiêu.
Cừ Chiêu “Ừ” một tiếng, “Năm ngoái quen.” Tuế Hòa uống hớp nước, hỏi: “Quen ở đây sao?”
“Không phải.” Cừ Chiêu nhận chai nước của cô, uống một ngụm hết nửa chai, “Trần Tinh là bên đối tác khoa học kỹ thuật của Đồng Dã. Chắc là lần này về cùng bạn gái, cậu ta và bạn gái đều là người Hải Thành, trước kia sống ở đây.”
Coi như đã hiểu rõ mối quan hệ này, Tuế Hòa không hỏi nữa, mà rốt cuộc bọn họ cũng đã thấy bãi biển.
Tuế Hòa xoa xoa cánh tay, cô cảm nhận gió biển dinh dính, càng đến gần càng thấy ẩm ướt dính nhớp.
Cô nói: “Mát ghê.”
Dọc đường phơi nắng, cả khuôn mặt rát rát.
Cừ Chiêu dùng bàn tay che mặt cô, cố giúp cô chắn ánh mặt trời, “Mấy ngày nữa là tới sinh nhật em, sáng sớm chúng ta lại đến đây ngắm mặt trời mọc.”
Tuế Hòa cũng giơ tay che mặt hắn, “Được.”
…
Ở ngoài bờ biển qua buổi trưa, hoàng hôn như lòng đào quả trứng chưa luộc chín, nó bị nhấn chìm trong đám mây, xuất hiện rực rỡ theo từng đợt từng đợt, tỏa ra vầng hào quang, chiếu lên mặt mỗi người giống như đang đeo một chiếc mặt nạ sắc màu ấm áp.
Trên bãi cát còn có rất nhiều người, họ vừa đi vừa nghỉ, hẳn là đã thường xuyên nhìn thấy cảnh như vậy, dễ dàng hòa nhập vào bức tranh, trở thành một phần của phong cảnh.
“Mặt trời lặn rồi.”
Tuế Hòa ngồi trong lồng ngực Cừ Chiêu, không chớp mắt nhìn phía chân trời.
Cừ Chiêu không nhìn, hắn dùng ngón tay chải lại mái tóc bị thổi rối tung của Tuế Hòa, không để ý đáp: “Ừ.”
Mặt trời dần dần lặn xuống, nó càng phát ra ánh sáng chói mắt, nhuộm màu mặt biển, gợn sóng nổi lên được mạ viền vàng, lấp la lấp lánh, quyến rũ như làn váy của thiếu nữ.
Hoàng hôn biến mất, cho dù rực rỡ lộng lẫy cũng chuyển thành màu đen xám xịt tuy nhiên cảnh biển vẫn đẹp như trước.
“Đẹp quá.”
Tuế Hòa ngắm cảnh, còn Cừ Chiêu ngắm cô.
Vì cô đẹp hơn phong cảnh.
————
“Chu” Hạ, “Tuế” Hòa, Đồng “Niên”.Mọi người biết Đồng Niên Niên là ai chứ?