Edit: MinaDư vị ngày Tết dần phai đi, náo nhiệt cũng dần lắng xuống.
Lúc Cừ Chiêu tới Tuế gia đón Tuế Hòa, trong nhà chỉ có một mình cô, mặc váy ngủ bổ nhào lên người hắn.
Mặc phong phanh.
Cừ Chiêu đỡ mông Tuế Hòa, vòng hai đùi cô qua hông hắn, hắn xoa xoa bộ mông trong lòng bàn tay, “Gầy đi?”
Tuy rằng mông vẫn có da có thịt, nhưng có cảm giác nhẹ đi.
Tuế Hòa ôm cổ Cừ Chiêu, gác cằm lên vai hắn, lắc đầu, “Béo lên đó, anh vui không?”
“Béo thêm chút nữa sẽ tốt hơn.” Hắn không thích Tuế Hòa quá gầy.
Tuế Hòa không nghe lời hắn, mặc cho hắn ôm cô trở về phòng trên lầu, trong miệng ngâm nga bài hát không theo giai điệu, ngón chân vặn xoắn, vui vẻ thích thú.
Cừ Chiêu đặt cô lên giường, hỏi: “Đã thu xếp đồ đạc xong chưa?”
Tuế Hòa chu môi, ý bảo hắn nhìn tủ quần áo đang mở to, “Vẫn chưa thu xếp xong.”
Cừ Chiêu nhận lấy trách nhiệm đi thu xếp lại quần áo cho cô, thỉnh thoảng sẽ cầm vài bộ cô không thường xuyên mặc, hỏi cô muốn mang theo hay không.
Tuế Hòa ghé vào trên giường, ngước mặt nhìn hắn vì cô bận rộn, trong lòng cực kỳ vui vẻ, cô luôn thích Cừ Chiêu chăm sóc cô.
Trước kia khi vừa quen nhau, Cừ Chiêu sợ người lạ, hận không thể thời thời khắc khắc dán cô. Không thể nói cô không thích, chỉ có thể nói không quen lắm. Chỉ có một mình bao năm nay, bỗng nhiên bên người nhiều thêm một người làm bạn, tư vị làm việc gì cũng có người làm cùng, thực ra rất vui.
Được người khác cẩn thận chăm sóc, được người khác yêu thương nâng niu trong lòng bàn tay, tóm lại là điều hạnh phúc.
Tuế Hòa nghĩ, có lẽ cô có thể lý giải vì sao đời trước Cừ Chiêu biến thành tội phạm giết người. Hắn đứng ở mặt đối lập của thế giới, mọi sự tốt đẹp đi ngược lại với hắn, những người đó cười nhạo hắn, làm lơ hắn, đều bị gom vào diện phạm vào tội ác… hắn không trả thù, hắn sẽ không vui vẻ.
“Cừ Chiêu, anh vui vẻ không?”
Động tác gấp quần áo của Cừ Chiêu không dừng lại, hắn không chút do dự gật đầu: “Vui vẻ.”
Tuế Hòa không rời khỏi hắn, hắn sẽ vui vẻ.
Tuế Hòa lại hỏi: “Có người nào anh cực kỳ ghét không?”
Chán ghét đến độ muốn giết người. Đây là vướng mắc trong lòng Tuế Hòa bấy lâu, cô có thể nhìn ra mặt tăm tối của Cừ Chiêu, nhưng cô không xác định được đời này mức độ hắc hóa của Cừ Chiêu đủ để cướp đi tính mạng của người khác hay chưa.
Cừ Chiêu sửng sốt vài giây, đảo mắt nhìn cô: “Không có.” Trong thế giới quan của hắn, chỉ có thể phân loại Tuế Hòa và những người khác, còn như thích người nào ghét người nào, hắn không phân loại được.
Tuế Hòa yên tâm, trở mình, mặt đối diện với trần nhà, cô nằm ngửa, nói: “Em cũng không có. Em cũng cảm thấy vui vẻ.”
Đời trước không có Cừ Chiêu. Đời này có.
Vậy nên đời trước cô chưa từng cảm thấy vui vẻ.
Cừ Chiêu không thu dọn nữa, hắn đi tới, che khuất tầm mắt Tuế Hòa nhìn trần nhà, hôn lên đôi mắt cô, bờ môi của hắn có thể cảm nhận được biên độ kích động của lông mi, rung rung động lòng người.
Giống hệt chủ nhân của nó.
Hắn rất yêu Tuế Hòa, ngay cả tính mạng cũng có thể cho cô.
Chỉ cần cô không rời đi.
Mùa đông năm nay trôi qua rất nhanh, một trận tuyết cuối cùng rơi xuống thành phố B.
Sau trận tuyết này, Nam gia cũng thay đổi theo thời tiết.
Nam gia chủ yếu về hạng mục bất động sản, mấy năm nay luôn muốn chuyển sang ngành nghề thiết bị y tế đang là món mồi ngon, muốn chiếm một phần.
Lúc này, Triệu thị trở thành miếng bánh thơm ngon trong mắt mọi người. Nhưng Triệu Sinh lại đổi sở thích, nói cái gì cũng không chịu hợp tác.
Cuối năm, vào thời điểm không ai hay biết, Nam Nhĩ Hạo bỗng bàn chuyện hợp tác, lấy được hợp đồng của Triệu gia.
Khi cách khoảng tầm một tháng mới công bố, ván đã đóng thuyền, nhà khác muốn xoay chuyển cũng không thể.
Nam Phong quá đỗi mừng rỡ, địa vị của Nam Nhĩ Hạo ở Nam gia bay lên vùn vụt, cậu ta nói muốn quay lại hạng mục làng du lịch, Nam Phong không chút do dự liền xếp cậu ta vào hạng mục.
Ai cũng biết, một khi hạng mục làng du lịch thành công, cùng sự hợp tác với Triệu gia trong lĩnh vực thiết bị y tế, Nam gia sẽ thuận lợi mở rộng thị trường ở thành phố B. Vốn dĩ hạng mục làng du lịch chỉ có Nam Nhĩ Đằng toàn quyền quản lý, hiện giờ thêm một Nam Nhĩ Hạo, người sáng suốt cũng nhìn ra được Nam Phong đứng về phe nào.
Nam Nhĩ Đằng tức sôi máu, hắn ta sao có thể nghĩ đến một người suốt ngày ăn chơi chác táng không màng thế sự như Nam Nhĩ Hạo sẽ chơi hắn ta bằng nước đi như này?
Diễn kịch quá mức chân thật, lòng cảnh giác của Nam Nhĩ Đằng đã sớm bị Nam Nhĩ Hạo dùng thủ thuật che mắt.
Ở trong thư phòng, trước mặt Nam Phong hắn ta làm trò phản đối kịch liệt Nam Nhĩ Hạo chỉ là tên gay mà cũng dám tranh giành với hắn ta.
Nam Nhĩ Hạo cười: “Anh trai, nếu em muốn giấu, anh nghĩ anh có thể biết được sao? Giả ngu nhiều năm như vậy, có phải anh quá nhập diễn rồi hay không?”
Nam Phong ngồi nhìn Nam Nhĩ Đằng thở hổn hển, sinh lòng tiếc hận, tiết mục anh em tranh chấp này ông ta là người từng có kinh nghiệm sa trường sao có thể không nhìn ra được, trận chiến tranh này so xem ai vững vàng hơn mà thôi.
Người nào có thể kiếm tiền cho Nam gia, ông ta sẽ đứng về phe người đó.
Dạng gia đình như bọn họ, người thích ứng được sẽ sống sót, thắng làm vua, kẻ thua cuộc sẽ bị đào thải.
Đừng nói Nam Nhĩ Hạo là gay, dù cậu ta là thằng nghiện, chỉ cần có thể kiếm ra tiền, Nam Phong vẫn có thể mở một mắt nhắm một mắt.
Mãn nguyện nhìn Nam Nhĩ Đằng tức đến mặt mày xám xịt, Nam Nhĩ Hạo sung sướng ước gì ngay lập tức có thể nâng chén chúc mừng.
Đó là người cậu ta thù ghét nhất, năm đó Nam Nhĩ Đằng nhốt cậu ta trong phong tối suốt một ngày một đêm, cậu ta sẽ trả thù bằng cách khiến cả đời này Nam Nhĩ Đằng đều bị cậu ta dẫm đạp dưới lòng bàn chân. Đây mới chỉ là bước đầu tiên, tương lai từng ngày một, cậu ta sẽ chèn ép Nam Nhĩ Đằng gắt gao, làm hắn ta mãi mãi không thể chuyển mình.
Nam Nhĩ Hạo sung sướng đút tay trong túi quần, nhìn về phía Nam Phong, nói: “Ba, thật ra con thích phụ nữ.”
Những lời này vốn chỉ thuận miệng nói, Nam Nhĩ Hạo vừa nói xong liền nghĩ đến gương mặt Tuế Hòa, sắc mặt cậu ta thay đổi trong nháy mắt rồi lại khôi phục bình thường, “Ba vẫn có thể ôm cháu nội.”
Dù có thích Tuế Hòa thì thế nào?
Với cậu ta mà nói, sự nghiệp là quan trọng nhất.
Huống chi trong một khắc đồng ý sự trợ giúp của Cừ Chiêu kia, cậu ta đã không có tư cách rồi.