Một Phần Quá Khứ
Một tiếng “Cha” lớn phát ra từ cái miệng bé nhỏ của cậu con trai, khiến cô giật mình quay sang cậu bé, cậu bé nở một nụ cười lớn, chỉ tay vào tấm ảnh của anh , nói thêm “Mẹ ơi, đây là cha con! Lúc nãy, con ngủ dậy , không thấy mẹ , con sợ lắm ! Nhưng cha bước vào , nói phải gọi cha là cha. Xong, đặt con ngồi lên vai, cho con sang phòng mẹ, thấy mẹ vẫn ngủ. Cha với con xuống chơi bóng dưới sân nhà. Vui lắm! Mẹ ơi, có cha thật là vui quá !” . “Chơi xong, cha bảo bà kia cho con ăn và tắm rửa sạch sẽ cho con để cha lên gọi mẹ dậy, cha bảo phải thật ngoan thì cha mới cho gặp mẹ”. “Mẹ ơi, Thiên Bảo rất ngoan đúng không mẹ?”
Cô thấy cậu bé nói vậy, gật gật chiếc cằm, mỉm cười ôm cậu bé vào lòng. Cảm xúc này thật sót xa khó diễn tả.
Một hồi, một chị giúp việc mang một khay đồ ăn lên và nói “Tiểu Thư , Thiếu Gia bảo tôi mang đồ ăn lên cho Tiểu Thư”. Cô khẽ lau nước mắt đứng dậy, bước ra chiếc bàn ghế nhỏ của căn phòng. chị giúp việc đặt khay đồ ăn lên bàn nói thêm “Tiểu Thư thật có phúc, Thiếu Gia tự tay xuống bếp nấu đồ ăn cho Tiểu Thư đó”.
Cô khẽ nhìn vào khay đồ ăn, một bát cháo hầm ngũ quả, và hai ly sữa nóng. Cô thở dài nói ”Tại sao lại có hai ly sữa nóng?”
“Một ly là Thiếu Gia bảo chuẩn bị cho Cậu Chủ nhỏ uống trước khi đi ngủ” – Chị giúp việc vừa nói vừa đưa vào tay cô chiếc thìa để múc cháo “Tiểu Thư ăn đi, tôi sẽ giúp cậu chủ nhỏ uống sữa và đi ngủ” – Chị giúp việc vừa cầm một ly sữa, vừa dắt tay cậu bé tính sang phòng bên cạnh.
“Thằng bé, sẽ ngủ ở đây với tôi” – Cô chặn vội lại, nắm lấy tay con trai mình.
“Tiểu Thư, lát nữa Thiếu Gia sẽ trở về phòng, như thế sẽ không tiện lắm “ – Chị giúp việc thấy vậy, khẽ liếc nhìn bà quản gia, cuối cùng bà quản gia cúi xuống lên tiếng.
“Vậy thì để tôi cho thằng bé uống sữa và đi ngủ” – Cô lại nhắm mắt khẽ thở dài. Nói cới hai người đối diện. Bà quuản gia và chị giúp việc khó xử nhìn nhau. Cô khẽ nói thêm “Có gì tôi sẽ chịu trách nhiệm. Tôi chỉ muốn ở gần con trai tôi” – cô nói dứt câu, Hai người kia thở dài cúi xuống đi ra ngoài.
“Thiên Bảo, con với mẹ ăn cháo, uống sữa , sau đó đi ngủ nhé” – Cô nhấc cậu bé lên ghế, bẹo nhẹ một bên má cậu bé, khẽ mỉm cười nói
“Vâng!” – Cậu bé mỉm cười trả lời thêm “À, đúng rồi, Cha còn bảo con phải ngủ ngoan , mai còn chơi với cha” Cô không nói gì, chỉ mỉm cười gật gù cùng cậu bé.
Hai mẹ con ăn uống vui vẻ một hồi, Sau đó, cậu bé vui vẻ kéo cô sang phòng bên cạnh . Bật đèn lên, đập vào đôi đồng tử của cô là căn phòng quá đỗi xinh đẹp được thiết kế riêng cho một cậu bé.
“Mẹ ơi, đây là phòng của con, đẹp không hả mẹ?” – Cậu bé vui vẻ nhảy nhỏ trên chiếc giường có hình thù máy bay , ôtô xinh đẹp.
(“Lệ Băng, sau này anh sẽ dành cho con chúng ta những thứ tốt nhất”)
Chạm tay vào những đồ đạc trong căn phòng, cô biết anh đã thực hiện tốt lời hứa đó, Một hồi cậu bé , nói “Mẹ ơi, con buồn ngủ quá” – vừa nói cậu bé vừa lấy hai tay dụi dụi lên đôi mắt lim dim nhỏ xinh của mình.
Cô mỉm cười , lấy trên kệ sách nhỏ trong phòng, một quyển truyện nhỏ, ra đọc cho cậu bé nghe.
Vài phút sau, thấy cậu nhóc đã gáy nhẹ lên những tiếng bé nhỏ. Cô mỉm cười, lấy bàn tay mình vuốt lên trán cậu nhóc. Thật là một ngày quá mệt mỏi cho cậu con trai này của cô.
Cô vỗ vỗ chiếc mông xinh xắn của cậu bé, và mỉm cười, ôm lấy cậu bé trong tay. Giây phút này tuyệt vời tới mức khó có thể muốn nó trôi đi một cách dễ dàng.
“Em không trở về phòng mình sao?” – Tiếng nói, nhỏ đủ nghe hắt vào từ cửa, Cô quay ra thì đã thấy anh vẫn điệu bộ đáng ghét đứng dựa vào cánh cửa khoanh tay. “Nếu em thương yêu nó đến vậy, sao lại gửi nó đến một trại trẻ mồ côi hẻo lánh” – Khóe miệng anh chưng diện một nụ cười chế giễu. Thấy cô không nói gì, chỉ chực cúi xuống, anh khẽ nói lớn hơn giọng lúc nãy một chút “Về Phòng ngay!” Vừa nói dứt câu, anh vừa thả tay xuống bước vội về phòng cô.
Cô nghe thấy vậy , thở dài , nhìn cậu con trai của mình và đặt nụ hôn sâu vào gương mặt cậu bé. Cô bước ra và nhẹ nhàng đóng cánh cửa lại. Những động tác không thể hoàn hảo hơn.
Cô bước trở về phòng. Vừa mở cánh cửa ra chưa kịp bước vào, đã bị một cánh tay chắc khỏe lôi mạnh vào trong nhà tắm, anh áp cô vào tường, đối diện mặt cô, nói “Nghe đây!” – vừa nói dứt câu, vừa bế bổng cô lên, vứt sạch những thứ vướng bận trên cơ thể cô, vật cứng lại vào trong cô mạnh mẽ, anh từ từ cọ sát đầu lưỡi xuống bầu ngực cô và nói “Em phải trả lời những câu hỏi này của tôi, nếu em không trả lời hay trả lời sai xót, tôi sẽ trừng phạt em” – anh cắn mạnh sâu vào một bên xương quai xanh của cô, khiến cô đau quá giật thót người. Anh mỉm cười ghì chặt cơ thể cô cố để hai thể không tách rời nhau.
Từ từ đưa bờ môi lên chạm nhẹ vào làn môi đang thở gấp của cô, khẽ nói “Thằng bé là con của tôi, đúng không?”. Vừa nói dứt câu vừa đong đưa làn môi của cô. Đôi môi cô quyến luyên không rời đôi môi anh, không dám nói gì chỉ nghẹn lại với đôi lông mày sót xa, không dám gật gù. Anh thấy cô không nói gì dù chỉ một cái gật gù ám chỉ, anh nhíu đối lông mày, nấc thật sâu vào trong cơ thể cô, vừa cắn phật một tiếng nhỏ vào đôi môi nhỏ xinh của cô. Khiến chúng kêu nhẹ lên một tiếng, “Tại sao em lại giấu giếm và lừa dối tôi?” . “Em làm như vậy để đổi lại được gì?”. “Tôi là gì của em?” . “Vài năm ở bên Mỹ với nhau, thực sự em không hiểu trái tim tôi?” . “Tại sao em lại luôn khiến tôi đau đớn như vậy?” .
Hàng ngàn những câu hỏi vì sao, hiện lên trog đầu anh, anh biết dù thế nào cô cũng sẽ không trả lời, dù có dày xéo cô ra sao bờ môi này vẫn nhất nhất chỉ câm nín, mặc cho dòng lệ chảy xiết. Bao năm qua, là cô giấu giếm anh bao nhiêu nỗi đau, không muốn chia sẻ cho anh biết. Chỉ tự mình suy nghĩ ôm trọn hết những chính kiến riêng mà không chịu hiểu anh lấy một lần. Anh muốn chính miệng cô một lần sẻ chia những vết thương của cô cho anh. Giống như những lần cô bị ngã hay bị đau đớn ngày trước đó. Cô vẫn chỉ tìm đến anh và nói với duy nhất một mình anh.
Nhưng anh đâu biết rằng, trái tim cô đã chịu quá nhiều thương tổn vì anh. Đã bao giờ anh hiểu một người chứng kiến tận mắt cha mẹ hai bên lìa xa cõi đời vì bản thân, đã bao giờ anh hiểu được một người nhìn thấy anh và người bạn thân của mình âu yếm ôm ấp , và đã bao giờ anh hiểu được, người chị họ bán mình đi cho kẻ hận mình thấu xương tủy. Đã bao giờ anh hiểu được, bản thân ôm đứa con mọn mới sinh được một tháng mà đã phải chứng kiến cảnh cha nó lấy người bạn thân của mẹ nó chưa?. Tại sao anh lại hỏi cô, nó là con ai, trong khi rõ ràng anh đã biết.
Những vết thương mà cô gánh chịu đó, hình như chúng đã ăn đi hết chiếc lưỡi bé nhỏ hay nói, hay hờn của cô năm nào. Giờ cô chỉ còn lại vết thương tổn lớn dày vò trong tim.
Dù anh có cắn xé cô thế nào cũng không còn cảm giác nữa, hoặc dù có đau đớn thì chúng sẽ lành lặn lại rất nhanh chóng, nhưng còn vết thương mà tim cô cứ rỉ máu mỗi ngày. Làm thế nào có thể băng bó lại đây?.
Hai người ôm xiết dầy vò nhau trong đau khổ, không một ai chịu hiểu người bên cạnh muốn điều gì, vết thương quá lớn khiến hai trái tim yếu ớt chỉ có thể đập mạnh ôm xiết lấy nhau.
“Lệ Băng, anh yêu em , anh rất yêu em!” – Sau khi tắm rửa ân ái, anh bế cô ra chiếc giường, ôm xiết lấy cô không rời, bất giác thốt lên.
Lời nói của anh cũng khiến cô xiết chặt lấy anh không chịu buông rời. Lời nói của anh có phải là thật hay là giả dối, thì nó vẫn nhất nhất khiến trái tim cô thổn thức không rời.
“Ngày hôm đó, có phải , em đã nghe thấy anh và Đan Tiên nói chuyện? “ – Anh nhẹ nhàng hỏi, câu hỏi mà 7 năm qua, anh có nghi đoán nhưng không dám thốt ra. Cô không nói gì, chỉ ôm xiết lấy anh khóc nấc từng tiếng, nước mắt ướt sũng ngực anh, anh biết cô đau đớn, cũng ghì chặt lấy cơ thể cô “Lệ Băng, anh sai rồi, anh xin lỗi! Tất cả là do anh! Nhưng thề với Trời , Hạ Đình Thiên anh , kiếp này chỉ yêu một mình Hàn Lệ Băng , em thôi!”.
Cô khẽ nhíu đôi lông mày, tính đẩy cơ thể anh ra nhưng không thể , cuối cùng chỉ đấm lấy lưng của anh. Lời nói này, đã bao nhiêu lần cô nghe anh nói. Nhưng cuối cùng tất cả chỉ là giả dối, chỉ là lừa dối. Anh biết cô cảm thấy ra sao “Anh không phủ nhận tiếp cận em là vì hận thù, nhưng yêu thương em là thật lòng”. Anh nhiều lúc thậm chí còn không dám thừa nhận là đã yêu cô hơn chính bản thân anh. “Đã có một thời gian anh không dám gặp em” nhưng cuối cùng vẫn là bất giác đi đến đứng trước cửa nhà cô , nhìn vô hồn vào phòng cô đến khi cô tắt đèn. Anh đã cố để bản thân không yêu cô quá nhiều , cố không làm tổn thương cô nhưng không được. Là anh đã không thể dừng được dòng cảm xúc và chuỗi thời gian trong bản thân. “Nhưng anh không làm được, anh quá yêu em!”
Mọi chuyện đã qua, cô một khắc cũng chưa dám nghĩ lại . Sợ trái tim lại xé lòng vì đau khổ . Không dám nhìn lại bước đường đã qua. 7 năm yêu anh , đi theo đó là 7 năm dày vò trong đau khổ , 14 năm qua đã cho cô biết được tình yêu là gì nhưng cũng khiến cô hiểu khổ đau là ra sao.
Tình yêu đầu đời , thứ được ví với từ bất diệt không thể quên, thật khiến người ta cảm thấy não nề quá mà.
Năm đó, nói với mẹ là cô sẽ không bao giờ hiểu được tình yêu là gì. Nhưng . thực sự lúc đó cũng là lúc cô hoàn toàn suy sụp vì nó. Hoàn toàn không định hướng được cuộc đời sẽ đi về nơi đâu. Người con trai lúc nào cũng ở bên cô. Túc trực và chăm sóc cô từng giây phút lại thành một con quỷ độc ác , dối gạt trái tim cô.
Trong lúc đau khổ tột cùng, hơi thở còn lại yếu ớt duy nhất trên giường bệnh của cô chỉ có thể phát ra tiếng gọi của một từ “Cha !” . “Cha , con sai rồi ! Con đã thực sự sai rồi ! Con cứ tưởng người đó sẽ yêu thương con như Cha, sẽ ở bên và chăm sóc cho con trong những năm con thiếu vắng cha ! nhưng con đã sai rồi!” – Từng tiếng nấc, từng tiếng nghẹn trong điện thoại khiến cha cô vội vã quay về. Cứ ngỡ rằng sẽ được ôm lấy người cha thân yêu của mình mãi mãi, không xa rời nữa . Nhưng nào ngờ , hình ảnh tiếp đó đập vào mắt là bóng dáng người cha nằm bất động kèm theo hàng ngàn giọt máu rơi xuống. Chưa thể hoàn hồn vì choáng váng lại đến tin người mẹ không thể sống nổi .
Tội lỗi, sự sợ hãi. Nỗi đau, bao chùm lấy cô. Cô thậm chí không dám bước ra khỏi căn phòng dù chỉ một bước, không dám đi đến tang lễ của cha mẹ dù chỉ một lần. Cô một mình ôm ảnh cha mẹ , mà khóc, khóc, chỉ khóc cho đến khi quá mệt mỏi, nhưng không dám nhắm đôi mắt , vì một lần nhắm mắt là một lần cảnh tượng cuối cùng cha mẹ lại xuất hiện trong đầu cô. Không ăn không uống , thậm chí không chợp mắt , cứ thế 3 ngày cô ngất lịm đi, Sau đó, khi mở mắt ra đã thấy bản thân đang ở trong bệnh viện.
Hai cô em gái , một cô thì ngủ gục xuống cánh tay cô, còn một cô thì ôm bàn tay cô mà dụi dụi đôi mắt khóc lóc. Cô nhìn trong một hồi trong sót xa. Cuối cùng, quyết định bỏ lại sau lưng mọi thứ , cùng Hoàng Khải sang Mỹ với Lệ Hường để cùng vực giậy chuổi Nhà Hàng của Doanh Nghiệp Hàn Gia bên đó.
……………………………………………………