Vũ Văn Tiểu Tam trợn mắt nhìn bọn họ: "Người một nhà khách khí như vậy làm cái gì!" Nhưng nàng đâu biết rằng, tại nàng sống quá tùy tính, ở nơi cổ đại này, tam cương ngủ thường giữa phụ tử rất rõ ràng .
Nói như vậy, con cái nhìn thấy cha mẹ đều phải hành đại lễ chào hỏi, nhà bọn họ đã rất thoải mái rồi!
"Đúng! Đúng! Mẫu thân nói đều đúng!" Tiểu Sở Cuồng ở một bên gào to.
Hiên Viên Lạc Thần cũng cười khẽ một tiếng: "Mẫu thân nói đúng lắm." Bộ dáng nhỏ vẫn quy củ, cùng với thân thể uốn éo của Hiên Viên Sở Cuồng không hề có liên hệ gì với nhau.
Vũ Văn Tiểu Tam ở than nhỏ trong lòng, đây mới là bộ mặt thực của tên tiểu tử này? Nhưng nàng ngủ mấy năm nay, đều không biết tính tình các con là gì, xem ra sau này phải tìm hiểu nhiều hơn mới được.
Nhưng nàng thật không thích Thần nhi hiểu chuyện như vậy, tuy nói bọn nhỏ hiểu chuyện một chút, làm cha mẹ sẽ nhẹ nhõm một chút. Nhưng nó mới nhỏ như vậy, phải có một tuổi thơ vui vẻ, thoải mái mới đúng.
Hiên Viên Vô Thương nhìn Vũ Văn Tiểu Tam một chút, liền biết suy nghĩ trong lòng nàng. Ở trong lòng thở nhẹ một hơi, nhi tử sớm hiểu chuyện như vậy, hắn cũng có trách nhiệm. Hai năm qua, hắn thật không có chăm sóc tốt bọn chúng.
"Vương Gia, vậy chuyện này ngài chuẩn bị xử trí như thế nào?" Biết nguyên nhân, nên hỏi cách đối phó rồi.
"Tùy hắn ta đi! Một phủ nhiếp chính vương thôi, dò xét thì dò xét. Nhưng rừng trúc Tử Lâm, đừng để người đi vào." Nơi đó là nơi bọn họ ẩn cư, để lại rất nhiều kỉ niệm tốt đẹp, sao có thể để cho người ta phá hư chứ!
"Phụ vương, người quá nhân từ!" Giọng nói hơi bất mãn của Hiên Viên Lạc Thần vang lên, khuôn mặt cực kỳ tương tự Hiên Viên Vô Thương, lộ ra một nụ cười cực kỳ diêm dúa lẳng lơ, "Nếu là Thần nhi, nhất định phải để họ trả giá cao gấp trăm lần!"
Có thù phải trả, đây là tính tình của Vũ Văn Tiểu Tam! Vũ Văn Tiểu Tam vừa nghe, lúc này mở miệng: "Tốt! Không hổ là con trai của ta!" Hai tuổi không chỉ thông minh, hơn nữa rất biết cách bày mưu tính kế. Đứa bé này, tương lai tuyệt không phải vật trong ao!
Nghĩ tới có chút lo lắng nhìn thoáng qua vẻ mặt mờ mịt của Hiên Viên Sở Cuồng trong ngực, một loại cảm giác vô lực xông lên đầu. Tuy nói đứa bé một hai tuổi nghe không hiểu là rất bình thường, nhưng nó và Thần nhi là sinh đôi, rõ là. . . . . . đều là trong một bụng mẹ ra ngoài, sao sự khác biệt lại lớn như vậy!
"Mẫu thân, con cũng là con của người!" Tiểu Sở Cuồng cười tít mắt nhìn nàng.
Sờ sờ cái đầu nhỏ của hắn: "Ừm! Con cũng là nhi tử của ta!" Mặc dù không thể thông minh, nhưng nó vẫn là con trai của nàng?
Liên Vụ có chút khó xử nhìn vương gia và vương phi của mình một chút, bây giờ rất rõ ràng Vương Gia đã định đoạt rồi, nhưng vương phi và tiểu thế tử không đồng ý, vậy hắn nên xử lý như thế nào đây? "Vương Gia, chuyện này. . . . . ."
Nam tử tuyệt mỹ nhìn con trai cười đến diêm dúa lẳng lơ, môi mỏng như hoa anh đào nâng lên một nụ cười lúm đồng tiền: "Theo ý vương phi và tiểu thế tử mà làm! Thần nhi, con có ý kiến gì?"
Hắn quyết định thôi, cũng không phải bởi vì hắn thiện lương, mà là chuyện này dính đến nữ nhân kia, hắn không muốn dính đến nữa. Còn có một nguyên nhân, chính là muốn nhờ vào đó hoàn toàn thối lui khỏi quyền lực. Nhưng nhìn bộ dáng kia củaThần nhi, là có tính tung hoành thiên hạ, nhi tử có ý nguyện này, hắn làm phụ thân tự nhiên nên giúp một tay.
"Vẫn nên để phụ vương xử lý đi! Thần nhi vẫn là tiểu hài tử thôi, không hiểu những thứ này." Thời điểm thích hợp lại bắt đầu giả ngu. Nói trắng ra là không muốn quản đến những chuyện mệt mỏi không liên quan đến mình.
Liên Vụ nhìn Hiên Viên Lạc Thần một chút, trong bụng thầm than, tương lai tiểu thế tử nhất định sẽ trở thành nhân vật giống như vương gia, đem toàn bộ quyền thế ngập trời giữ trong tay. Nhưng nếu gặp chuyện phiền toái thì lại là bộ dáng không liên quan đến mình, sợ rằng lại không thích làm ngôi vị hoàng đế.
Nhìn tên ranh con chết tiệt kia một chút, Hiên Viên Vô Thương cũng không giận, quay đầu mở miệng với Liên Vụ: "Đi xuống đi, chuyện này Bổn vương tự có chừng mực, nếu có quyết định gì sẽ thông báo cho các ngươi. Còn nữa, để Đình Vân đi rừng Tử Trúc canh chừng, nếu Dạ Tử Kỳ phái ra quân đội, lấy uy danh của Dạ Mị chi hồn, vẫn có thể làm tam quân khiếp sợ."
"Dạ! Thuộc hạ cáo lui!" Liên Vụ cung kính chắp tay, sau khi trả lời xong liền lui ra ngoài. Trong lòng bách vị tạp trần, hôm nay hắn thật đã mở mang kiến thức, tiểu thế tử. . . . . . căn bản không phải là người! Thông minh thái quá rồi! Nhưng thông minh này, rốt cuộc là tốt hay là không tốt đây?
"Thương Thương, chàng định làm sao bây giờ?" Cũng khi dễ đến tận nhà rồi, không thu thập thì không được rồi?
"Trực tiếp diệt, như thế nào?" Mặc dù người dưới tay hắn bù không được vài chục vạn quân đội, nhưng giết mấy người cũng là dư dả.
Vũ Văn Tiểu Tam cười tà một tiếng: "NO! NO! Trực tiếp diệt? Lợi cho bọn họ quá rồi! Đối với một người, trừng phạt lớn nhất chính dùng phương thức tàn nhẫn nhất cướp đi thứ quý trọng nhất của bọn họ. Bọn họ đã dám xúc phạm chúng ta, chúng ta cũng không phải người lương thiện!"
Tuy không hiểu"NO! NO!" Là có ý gì, nhưng lời nói phía sau của nàng, hắn vẫn nghe hiểu, có chút ngạc nhiên mở miệng: "Tam nhi muốn xử lý như thế nào?"
"Vậy thì xem Thương Thương có bỏ được hay không rồi!" Nàng biết hắn là người coi trọng tình thân, mà hai người kia, một là thân ca ca của hắn, một là mẹ ruột của hắn, nàng thật vẫn không biết hắn xuống tay được không?
"Có cái gì không bỏ được!" Không sao cả mở miệng. Lần trước lúc hắn quỳ dập đầu nữ nhân kia, đã cắt đứt quan hệ của bọn họ. Hiện nay nữ nhân kia vì ngôi vị hoàng đế của Dạ Tử Kỳ làm chuyện hạ tiện như thế, thì càng không xứng đáng làm mẫu thân của hắn. Về phần Dạ Tử Kỳ, hắn ta đã chuẩn bị xuống tay, hắn ta bất nhân, cũng không thể trách Hiên Viên Vô Thương hắn bất nghĩa.
"Tốt! Vậy bước kế tiếp chúng ta phải làm, chính là trở về vương phủ!" Mỗ nữ cười như đã đoán được trước.
"Trở về vương phủ?" Hiện nay Dạ Tử Kỳ đang dẫn người dò xét phủ nhiếp chính vương, trở về làm gì? Tuy là nghi ngờ, nhưng hắn tin tưởng nàng làm như vậy, nhất định có lý do của nàng.
Vì vậy liền gật đầu: "Được, trở về vương phủ! Hiện tại liền lên đường sao?"
"Cái người đầu heo này! Còn tự xưng mình thông minh? Hiện tại liền lên đường, chàng sợ Dạ Tử Kỳ không bắt được chàng sao? Chúng ta phải đợi khi hắn oanh oanh liệt liệt quậy lớn việc này. Lúc mọi người đều biết phủ nhiếp chính vương bị tịch thu, nghênh ngang trở về, cho bọn hắn một kinh hỉ!"
Chỉ có nghênh ngang trở về như vậy, cũng chính là một bộ dáng rõ ràng không sợ hãi. Dạ Tử Kỳ thấy vậy, dù có một trăm lá gan, cũng không dám làm gì bọn họ.
Hắn ngược lại đoán được ý tưởng của nàng, chỉ có chút không hiểu tại sao muốn trở về phủ nhiếp chính vương, có chuyện gì trực tiếp làm không được sao?
Nhưng vào lúc này, Vũ Văn Tiểu Tam hỏi hắn một vấn đề: "Thương Thương, chàng suy đoán Dạ Tử Kỳ có biết Dạ Tử Mị vì để cho hắn leo lên ngôi vị hoàng đế mà làm mấy chuyện này không?"
"Chắc không biết." Không chút do dự mở miệng, Dạ Tử Kỳ là người tâm cao khí ngạo. Nếu biết, đánh chết hắn ta cũng sẽ không đồng ý Dạ Tử Mị làm chuyện như vậy, bởi vì dù ngồi lên vương vị cũng bị người khinh thường.
Chợt, ánh mắt sáng lên, có chút sợ hãi nhìn nàng, không nghĩ tới nha đầu này còn có ý này, trong ngày thường ngược lại đã xem nhẹ nàng rồi.
Hiên Viên Lạc Thần cũng nghe ra được đại khái, mở miệng cười: "Mẫu thân, người thật thông minh!"
Vũ Văn Tiểu Tam cười tự hào một tiếng: "Tất nhiên, nhìn một chút mẫu thân con là ai!"
Người một nhà này cũng rất thông minh, duy chỉ có một giọng nói rất không hài hòa vang lên: "Phụ vương, rốt cuộc các người đang nói cái gì?" Trước kia có chuyện gì không hiểu, hỏi phụ vương một chút liền biết, hôm nay cũng phải giống như vậy chứ?
Hiên Viên Vô Thương cười khẽ một tiếng, sờ sờ đầu của hắn: "Không phải chuyện lớn gì, Cuồng nhi không nghĩ ra cũng không cần nghĩ!" Không biết cũng tốt, tự do tự tại, không buồn không lo.
Hiên Viên Sở Cuồng cười ngọt ngào gật đầu một cái: "Được!"
"Vương Gia, thần y đến rồi!" Liên Hoa đi vào bẩm báo, đồng thời có chút không tự nhiên nhìn Vũ Văn Tiểu Tam một chút. Lúc ấy vương phi nói bọn họ thật sự là quá làm bộ rồi, hắn vẫn nhớ, cho nên hắn nhìn thấy vương phi, tâm tình cực kỳ phức tạp!
"Mời vào!" Những năm gần đây Mộ Vân Dật đích xác đã giúp hắn không ít. Bất luận là độc của hắn, độc của Tam nhi, còn có Tam nhi ngủ mê man hai năm qua, đều là thiếu hắn ta ân tình, lại nói hắn nên thật tốt cám ơn hắn ta mới phải
Không lâu lắm, một người toàn thân áo trắng bồng bềnh vững vàng đi vào, lúc con ngươi lạnh nhạt quét qua Vũ Văn Tiểu Tam đã tỉnh lại, đáy mắt thoáng qua chút kinh ngạc.
"Thần y, mời ngồi! Không biết lần này đến vì chuyện gì?" Hiên Viên Vô Thương đứng dậy chào đón, phải biết người có thể làm cho hắn đứng dậy chào đón không nhiều lắm.
"Hi Vương Gia không cần phải khách khí! Tại hạ vốn là tới đưa thuốc, chỉ là nhìn khí sắc Hi vương phi, tựa hồ chuyến đi lần này của tại hạ là uổng công rồi!" Nói xong, trên mặt lạnh nhạt dính vào chút ý cười. Bệnh nhân hắn chế dược hai năm nay giờ đã tỉnh, hắn tự nhiên có chút vui mừng, còn chưa nói tới huynh đệ tốt của mình còn mỗi ngày lo lắng ăn không ngon ngủ không yên, không biết nàng có thể tỉnh lại hay không?
"Ai da, tính thế nào thành không công rồi, chính là trông thấy bằng hữu cũng là cực tốt!" Mỗ nữ thấy trai đẹp, lại không khỏi tự chủ trở nên ngượng ngùng.
Khóe miệng Mộ Vân Dật kéo nhẹ ra một chút, nữ nhân này làm sao lại còn đức hạnh này chứ?
Mà sắc mặt của Hiên Viên Vô Thương liền tối sầm, có thể so với đáy nồi!
Tiểu Sở Cuồng còn không sợ chết phát biểu một câu: "Mẫu thân, người thật giống như rất ưa thích vị thúc thúc này!" Mộ Vân Dật có đến đây mấy lần, hơn nữa mỗi lần tới đều không nán lại bao lâu liền đi. Bọn họ biết thì biết, chỉ là không quen.
"Ừm! Đúng! Cuồng nhi thật thông minh!" Trai đẹp nàng có thể không thích sao? Aizz, chỉ là nhìn người này, nàng sẽ không tự chủ được liên tưởng đến một người nam tử áo trắng bồng bềnh như trích tiên-- Công Tôn Trường Khanh! Một lần trên hội thơ kia, biểu hiện của Công Tôn Trường Khanh thật sự làm nàng khâm phục! Ặc, còn nữa, cũng không biết bọn người Hiên Viên Ngạo hiện tại thế nào, trôi qua có tốt hay không?
Nghe nàng nói lời này, lại thấy bộ dáng nàng như đi vào cõi thần tiên, mỗ nam không biến sắc cắn răng, nhìn Mộ Vân Dật một chút, sắc mặt đã có chút khó coi. Mặc dù đúng là có rất nhiều chuyện làm phiền hắn ta, nhưng nhìn đến đức hạnh kia của Vũ Văn Tiểu Tam, hắn sẽ rất khó có thái độ tốt!
Mộ Vân Dật nhìn sắc mặt khó coi của Hiên Viên Vô Thương, liền có thể đoán được suy nghĩ trong lòng hắn, vậy mà không bị ảnh hưởng chút nào, nhìn Vũ Văn Tiểu Tam, do dự một chút liền ôm quyền mở miệng với Hiên Viên Vô Thương: "Hi Vương Gia, nếu vương phi đã tỉnh rồi, vậy ân tình tại hạ thiếu Hi vương gia cũng đã trả xong!"
Đây cũng là nguyên nhân mặc kệ Hiên Viên Vô Thương xảy ra chuyện gì, hắn đều luôn là nghe gọi thì đến.
Năm đó hắn lên núi học y, gia đạo sa sút, lại bị kẻ gian ám hại, nếu không phải lúc ấy Hiên Viên Vô Thương ra tay cứu giúp, chỉ sợ hắn học thành trở về, lúc trấn hưng lại gia tộc, người trong nhà cũng đã gặp bất trắc rồi. Đến đây, hắn liền thiếu Hiên Viên Vô Thương một ơn huệ lớn bằng trời.
Vốn là chuẩn bị chữa khỏi độc của hắn sẽ trả xong ân tình này, nhưng sau lại lần lượt xảy ra nhiều chuyện, hắn liền giúp hắn ta xử lý một số vấn đề. Hôm nay Vũ Văn Tiểu Tam đã tỉnh rồi, độc của Hi vương gia cũng đã chữa hết, phần nhân tình Mộ gia đã thiếu, tự nhiên cũng đã trả xong!
Hiên Viên Vô Thương nghe vậy ngẩn ra, ngay sau đó phản ứng kịp, mày kiếm nhíu chặt: "Chuyện năm đó chỉ là một cái nhấc tay, lẽ ra là Bổn vương thiếu thần y nhân tình."
"Hi Vương Gia đừng nói như vậy, năm đó nếu không phải nhờ hi Vương Gia, cả nhà tại hạ chỉ sợ đã gặp bất trắc, Vân Dật mặc dù tùy tính, nhưng ân tình nên nhớ, ta vẫn nhớ! Tại hạ còn có chút việc gấp phải xử lý, cũng không quấy rầy Vương Gia nữa. Hi Vương Gia, sau này còn gặp lại!" Vội vã nói xong, liền mở miệng cáo từ.
Lời này của hắn hôm nay nhắn nhủ hai ý. Thứ nhất, chuyện này Hiên Viên Vô Thương không có thiếu nhân tình của hắn nên không cần khách khí với hắn như thế. Thứ hai, ân tình Mộ gia thiếu Hiên Viên Vô Thương đã trả xong, như vậy nếu sau này có chuyện gì muốn xin vị thần y này giúp một tay, sẽ giống như người bình thường, nhìn tâm tình hắn hành sự.
Hiên Viên Vô Thương cũng lơ đễnh, mở miệng cười: "Ý thần y, Bổn vương hiểu. Chỉ là thần y ngàn dặm xa xôi tới đây, vẫn ở lại ăn bữa cơm đi?"
Lời nói này rất được tâm ý Vũ Văn Tiểu Tam, nghe xong liền cúi đầu lặng lẽ nở nụ cười. Hắc hắc, Hiên Viên Vô Thương, cũng có thời điểm chàng tính sai. Đúng, lưu đại suất ca Mộ Vân Dật lại cho bản cô nương thưởng thức, ha ha. . . . . .
Nhưng, một tiếng rất không hài hòa phá vỡ nụ cười hạnh phúc trên mặt của nàng: "Mẫu thân, người cười thật dọa người! Có chuyện cười gì, mẫu thân cũng nói cho Cuồng nhi nha, Cuồng nhi cũng rất muốn nghe!"
Lời này của Hiên Viên Sở Cuồng vừa rơi xuống, nụ cười cúi đầu trộm vui vẻ của mỗ nữ cứng đờ ở trên mặt, lập tức cảm giác được một tầm mắt giết người càn quét qua người của mình. Nhìn tiểu nhi tử trong ngực một chút, có một loại kích động muốn ném nó đi. Đứa nhỏ này, chẳng lẽ không biết nàng cúi đầu cười trộm, còn phải đề phòng bị một người thông minh không bình thường phát hiện là một việc khó khăn cỡ nào sao? Lại dám bán đứng nàng! Thật là tức chết nàng rồi!
Trong lòng Hiên Viên Vô Thương cũng mơ hồ có chút hối hận về việc lên tiếng mời cơm, biểu đạt cảm tạ có rất nhiều phương thức, không nhất định phải lưu lại ăn cơm mà!
Mộ Vân Dật cười khẽ một tiếng, sảng lãng mở miệng: "Nếu trong ngày thường, lưu lại ăn bữa cơm cũng không có gì, nhưng mà tại hạ còn có chút chuyện phải xử lý, cũng không quấy rầy Vương Gia nữa!" Nói xong liền ôm quyền rời đi.
Hành động lần này rất hợp ý của Hiên Viên Vô Thương, cười nhìn hắn một chút, cũng không giữ lại nữa: "Thần y, mời! Sau này gặp lại!"
"Sau này còn gặp lại!" . . . . . .
Đợi bóng dáng của Mộ Vân Dật đi xa, nét mặt Vũ Văn Tiểu Tam càng ngày càng sợ hãi. Xong đời, đều do tên ranh con chết tiệt - Hiên Viên Sở Cuồng kia, không có việc gì nói nhảm nhiều như vậy làm cái gì, làm liên lụy tới người mẫu thân như nàng vô cùng có khả năng lập tức bị người nào đó oanh tạc.
Hiên Viên Lạc Thần nhìn bộ dáng mẫu thân như làm sai việc, còn có nét mặt như cuồng phong kia của phụ thân, hơi suy nghĩ một chút, liền hiểu ra khúc chiết trong đó, cho mẫu thân một ánh mắt tự cầu nhiều phúc, liền mở miệng với Hiên Viên Sở Cuồng: "Cuồng nhi, chúng ta đi ra ngoài trước đi, mẫu thân và phụ thân có chuyện phải xử lý!"
Vậy mà, Hiên Viên Sở Cuồng còn nhớ rõ lúc nãy, ca ca mình rất không nhân đạo nói với phụ thân hắn tưởng lời đó là thật, làm hại mình suýt nữa bị phụ thân phạt, vì vậy thở phì phò nhìn hắn một cái: "Muốn đi ra ngoài một mình ngươi đi ra ngoài, ta mới không ra!"
Vũ Văn Tiểu Tam suýt nữa cảm động khóc lóc nức nở, tên ranh con chết bầm này cũng không phải là không có nhân tính, còn biết vào thời điểm mấu chốt giúp mẫu thân nó một phen! Không có phí công thương yêu nó!
Nhưng, một tiếng nói cực kỳ nguy hiểm vang lên: "Cuồng nhi không muốn ra? Nếu thật là không muốn đi ra ngoài, sau này cũng đừng bao giờ bước chân ra khỏi gian phòng này nữa được không?"
Sau này sẽ không bao giờ bước chân ra khỏi gian phòng này nữa, đó không phải là muốn cả đời bị nhốt trong gian phòng này sao? Mặc dù hắn còn chưa có suy nghĩ ra phụ thân tại sao phải bắt hắn đi ra ngoài, nhưng rõ ràng cái uy hiếp này đối với hắn cực kỳ bất lợi!
Tránh khỏi lồng ngực ấm áp của Vũ Văn Tiểu Tam, trượt như cá chạch đến trên đất, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại nhăn lại: "Cuồng nhi muốn đi nhà cầu rồi. Phụ vương, mẫu thân, con đi ra ngoài đây!" Nói xong chạy nhanh như chớp ra ngoài, so với Hiên Viên Lạc Thần rút lui còn nhanh hơn. Đùa gì thế, hắn mới không nên vì giận dỗi với ca ca, bị phụ thân giam lại, không có lợi chút nào!
Hiên Viên Lạc Thần nhìn bọn họ một chút, giọng nói thanh thúy vang lên: "Thần nhi cũng đi ra ngoài!" Dứt lời không đợi bọn họ đáp lời liền chạy ra ngoài.
Vẻ mặt Vũ Văn Tiểu Tam ai oán nhìn hai nhi tử không có nghĩa khí kia, dầu gì nàng cũng là mẫu thân của bọn chúng mà, lại có thể không để ý sống chết của nàng chút nào!
Nhìn sắc mặt âm trầm của người nào đó, mỗ nữ gượng cười một tiếng: "Hắc hắc, Thương Thương. A, đúng rồi, chàng đã ăn no chưa?" Lúc nãy cơm đều bị Thần nhi và Cuồng nhi ăn, vừa đúng nhờ vào đó để nói sang chuyện khác!
"Không có ăn no!" Nói xong thân thể khom xuống, dịch về phía nàng, "Tam nhi muốn cho người ta ăn no sao? Hử ~?" Chữ "Hử" cuối cùng làm cho người ta mơ tưởng viễn vong.
"Thương Thương, hôm nay người ta mới vừa tỉnh lại, máu trên người đều không tuần hoàn!" Nghe giọng điệu này của hắn, cũng biết thằng nhãi này lại đánh tâm tư xấu xa.
Nam tử tuyệt mỹ cười tà tứ một tiếng: "Máu không tuần hoàn cho nên phải vận động nhiều, vận động xong sẽ tuần hoàn liền!"
Ách, vậy mà cũng có thể bịa đặt được!
"Thật ra thì ta thích nó không tuần hoàn, quá tuần hoàn cũng không tiện. Ta vẫn rất thích loại người liễu yếu đào tơ đung đưa trong gió hơn, có lẽ máu không tuần hoàn một thời gian, ta cũng có thể trở nên liễu yếu đu đưa theo gió!" Mỗ nữ bịa chuyện.
"Thật sao?" Giọng nói rất có uy hiếp.
"Đúng!" Mỗ nữ điên cuồng gật đầu, "Này, chàng buông lão nương ra!"
"Chàng là người không có nhân tính! Lão nương mới vừa tỉnh lại thôi!" . . . . . .
"Hiên Viên Vô Thương, chàng có phải người không! Chàng. . . . . . Ừ. . . . . . Ưmh, buông ra. . . . . ."
"A. . . . . ."
Từng tiếng chợt quát, bao phủ ở trong từng trận ưm. . . . . .
Chỗ khe cửa, hai tiểu oa nhi trợn to cặp mắt, bộ dáng hưng phấn, nhìn tình thế phát triển bên trong. . . . . .
"Ca ca, bọn họ đang làm gì?" Tiểu Sở Cuồng tò mò mở miệng hỏi thăm.
"Đệ đệ, theo ta suy đoán, rất có khả năng đây chính là yêu tinh đánh nhau trong truyền thuyết!" Nhìn trên giường hai người đang quấn lấy nhau, tiểu Lạc thần nhíu lông mày trả lời rất nghiêm túc.
Tiểu Sở Cuồng gãi đầu một cái, không biết Yêu Tinh đánh nhau là có ý gì, nhưng vẫn hỏi tiếp: "Ca ca, tại sao dáp dấp mẫu thân không giống chúng ta? Mẫu thân không có chỗ để tiểu giống chúng ta à!"
"Bởi vì mẫu thân là nữ nhân, chúng ta là nam nhân, nam nữ thụ thụ bất thân, biết không?" Tiểu Lạc Thần vừa nhìn chuyện biến thái đang phát triển bên trong nhà, vừa dạy đệ đệ. Trong cặp mắt tà mị đào hoa không mất tinh khiết kia tràn đầy vẻ tò mò.
Tiểu Sở Cuồng bỏ một ngón tay vào trong miệng cắn, suy nghĩ lời ca ca nói, sau đó rất nghiêm túc gật đầu một cái: "Biết! Nam nữ thụ thụ bất thân! Nhưng ca ca, phụ thân cũng là nam nhân, tại sao cùng mẫu thân hôn như vậy chứ?"
"Cái tên đần độn này, bởi vì phụ thân và mẫu thân là phu thê!" Tiếng nói vừa dứt, đã nhìn thấy một nam tử xích lõa đi về phía cửa.
Hiên Viên Lạc Thần hoảng sợ trợn to mắt, muốn chạy nhưng không chạy xa được mấy bước, liền bị một cỗ lực cường đại hút trở về. . . . . .
Một giây kế tiếp, hai người cùng rơi vào trong tay Hiên Viên Vô Thương, giơ cổ áo hai đứa con trai lên, nhẫn tâm ném ra ngoài. . . . . .
Rồi sau đó một cước đạp cửa chính đóng lại. . . . . .
"A! Ca ca, cứu mạng. . . . . ." Giọng nói tiểu Sở Cuồng vang tận mây xanh.
"Ta cũng tự thân khó bảo toàn!" Phụ vương ném sử dụng vài tầng nội lực, hắn làm sao chống đỡ được!
. . . . . .
"Thương Thương, hình như là âm thanh của Cuồng nhi và Thần nhi!" Vũ Văn Tiểu Tam từ trên giường ngồi dậy, có chút không hiểu hắn mới vừa xuống giường là vì làm cái gì. Cho nên cũng không còn nhìn thấy một màn hai con trai bảo bối bị ném ra.
Dáng người nam tử thon dài không một có một chút thịt dư, thân thể xích lõa đi tới phía nàng. Tuy trên người không có bắp thịt, lại tràn đầy sức lực mạnh mẽ. Đi tới bên giường, đặt lên thân thể cô gái: "Bọn chúng không có việc gì, chúng ta làm tiếp chuyện của chúng ta!"
Bọn chúng không có chuyện gì sao? Vậy làm sao lại kêu cứu mạng? Đang nghĩ nghiêm túc, lại bị động tác nam tử cắt đứt suy nghĩ. . . . . .
"Ưmh. . . . . . Ừ, Thương Thương. . . . . . Nhẹ một chút. . . . . ." Hắn không thể thông cảm nàng là người mới khỏi bệnh sao?
"Quá nhẹ, Tam nhi sẽ không nhớ giáo huấn!" . . . . . .
"Ách. . . . . . A. . . . . . Ưmh. . . . . . Chàng cút ngay cho lão nương. . . . . . ! Cầm thú! Cút ngay. . . . . ."
"Hiên Viên Vô Thương, cái người thối nát này! Buông ra, a. . . . . ."
. . . . . .
Một cô gái áo đen, trên mặt mang một nụ cười nhạt, đi tới cửa phòng, đang muốn gõ cửa đi vào. Lại nghe thấy bên trong tiếng ưm cùng tiếng mắng chửi, gương mặt lạnh lùng trong nháy mắt trắng bệch!
Nàng là mới vừa làm nhiệm vụ trở về, cũng không biết Vũ Văn Tiểu Tam đã tỉnh, cho nên nàng vốn chuẩn bị giống như hai năm qua, mang danh nghĩa thăm vương phi tới nhìn Vương Gia một chút. Mặc dù sau khi xảy ra chuyện kia, Vương Gia không bao giờ nguyện ý nhìn thấy nàng nữa, nhưng mỗi ngày nàng đều đến. Mặc dù thường sẽ bị Vương Gia chận ngoài cửa, nhưng cũng luôn có một thứ để nhớ nhung.
Nhưng mà hôm nay vừa đến cửa đã nghe thấy âm thanh như vậy! Là nữ nhân đó tỉnh sao? Nàng ta và Vương Gia đang làm chuyện như vậy sao? Gắt gao cắn môi dưới, cắn ra máu cũng không hề hay biết. Đáy lòng đau đến như muốn hít thở không thông! Tại sao, tại sao nàng yêu Vương Gia như vậy, Vương Gia cũng làm như không thấy, mà nữ nhân kia lại có thể dễ dàng lấy được tình yêu của vương gia?
Vương Gia là của nàng, chỉ có thể là của nàng! Đáy mắt thoáng qua một ánh sáng âm độc. Vương phi tốt của ta, nếu ngươi nằm thật tốt, có lẽ ta còn có thể lưu ngươi một mạng. Nhưng hiện tại, ngươi lại cứ muốn tỉnh lại, vậy thì đừng trách ta. . . . . .