"Aizz, còn không phải là vì chung thân đại sự của Tiểu Nguyệt nhà ta sao? Nếu không ta mới sẽ không quan tâm tới hai người dối trá này!" Mỗ nữ mím mím môi, một bộ dáng khó chịu.
"Được! Được!" Bất đắc dĩ sờ sờ đầu của nàng, tính tình nha đầu này vẫn vậy.
"Tiểu thư, bữa trưa chuẩn bị xong rồi!" Tiểu Nguyệt nói xong bưng một khay đi vào, nhìn Vũ Văn Tiểu Tam một chút. Đáy mắt đều không che giấu được vẻ tiểu thư rốt cuộc tỉnh, rốt cuộc không sao rồi.
Hai năm qua, mỗi ngày nàng đều tại tự trách. Nếu ban đầu không phải nàng cự tuyệt Liên Hoa, cũng sẽ không xảy ra chuyện này, đều là lỗi của nàng, là nàng thật xin lỗi tiểu thư!
"Ừ, ngươi ăn chưa?" Khuôn mặt Vũ Văn Tiểu Tam hơi có vẻ tái nhợt ,lộ ra một nụ cười nhạt.
Câu này giống như lời nói của người nhà, lại khiến Tiểu Nguyệt suýt nữa rơi lệ: "Tiểu thư, Tiểu Nguyệt ăn rồi! Người và Vương Gia ăn cơm đi, Tiểu Nguyệt đi ra ngoài trước!"
Thật ra thì nàng vẫn chưa ăn, nhưng tiểu thư mới vừa tỉnh lại, nhất định là có rất nhiều lời muốn nói với Vương Gia. Sao nàng có thể quấy rầy thời khắc tiểu thư và vương gia gặp lại? Cho nên liền nói một lời nói dối.
"Ừm!" Vũ Văn Tiểu Tam gật đầu cười khẽ.
Tiểu Nguyệt nhìn Vũ Văn Tiểu Tam một cái thật thâm sâu, mới bước ra khỏi phòng. Hai năm qua, nàng cũng trưởng thành rất nhiều. Cũng nghĩ rất nhiều rất nhiều điều. Nàng đã không còn là tiểu nha đầu cái gì cũng không hiểu, vẫn chờ tiểu thư bảo vệ. Đình Vân cũng tốt, Liên Hoa cũng được, đều không phải là người quan trọng nhất trong lòng của nàng. Quan trọng nhất là tiểu thư của nàng, tiểu thư vẫn đối xử nàng như tỷ muội ruột!
Trước kia sao nàng có thể sẽ thật bị tiểu thư nói gạt, suy nghĩ đến vấn đề thành thân chứ! Nàng nên cả đời ở cùng với tiểu thư mới đúng! Cả đời ở cùng với tiểu thư, cả đời hầu hạ tiểu thư, để Đình Vân, Liên Hoa đều gặp quỷ đi thôi! Nghĩ tới đây, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú lộ ra một nụ cười thoải mái, nhìn phòng này một chút, rồi sau đó đi tới phòng bếp. . . . . .
"Tam nhi, Thương Thương đút nàng ăn cơm có được không?" Hắn đã hai năm, hai năm không cho nàng ăn cơm rồi!
"Thế nào? Chàng còn mong đợi lão nương tự mình ăn sao?" Vũ Văn Tiểu Tam quặm mặt lại nhìn hắn, vẻ mặt cực kỳ bất mãn.
Ở hai má của nàng ấn xuống một cái hôn: "Nương tử nói gì vậy, vi phu nhất định phục vụ nương tử ăn cơm mà!" Phục vụ nàng ăn cơm, đối với hắn mà nói là một việc rất hạnh phúc, rất hạnh phúc!
Dứt lời buông nàng ra, từng bước đi tới trước bàn, bưng chén lên, lại chợt giống như nhớ ra cái gì đó, thân thể ở trước bàn dừng lại, cắn răng đứng, không dám quay đầu lại. . . . . . Hắn nhớ, có rất nhiều lần, rất nhiều lần cũng là như vậy. Nàng tỉnh, nói đói, sau đó hắn đem cơm tới cho nàng ăn, nhưng quay đầu lại, mới phát hiện cũng chỉ là một giấc mộng. . . . . .
Nghĩ tới thân thể mơ hồ có chút run rẩy, hắn không phải lại đang nằm mơ chứ?
Nhìn bóng lưng hắn run rẩy, nàng liền đoán được suy nghĩ trong lòng hắn, cắn cắn môi dưới, có chút đau lòng nhìn hắn, thiên ngôn vạn ngữ cuối cùng hóa thành một câu: "Hiên Viên Vô Thương, chàng muốn lão nương đói chết sao? !"
Lời này vừa rơi xuống, thân thể đơn bạc của người đưa lưng về phía nàng liền cứng đờ, mừng rỡ như điên quay đầu lại. Đôi mắt tà mị đào hoa dính vào chút lệ quang, không phải mộng! Không phải là mộng!
"Người ta làm sao để Tam nhi bị đói chết!" Dứt lời bưng chén, chạy thật nhanh đến trước mặt của nàng, ngồi ở bên giường lớn, vươn tay kéo thân thể của nàng qua, rồi sau đó gắp lên một miếng thịt để tới bờ môi nàng: "Tam nhi, ăn thịt!"
"Không cần ta ăn rau rồi hả?" Mỗ nữ liếc mắt, một bộ dáng rất là kinh ngạc nhìn hắn. A, tên này đổi tính, không bức bách nàng nữa?
"Không cần! Về sau Tam nhi muốn ăn cái gì liền ăn đó, Thương Thương không bao giờ ngăn cản Tam nhi nữa!" Bao nhiêu lần, hắn bưng chén cơm, ăn không biết ngon. Trong đầu đều là bộ dáng nàng quệt mồm nói không ăn rau. Có lúc ăn, hốc mắt liền không nhịn được ửng hồng. . . . . .
-- Thương Thương, người ta không muốn ăn rau. . . . . .
-- Ăn rau đối với thân thể mới tốt! Ngoan. . . . . .
Bao nhiêu lần. . . . . . Hắn bưng chén, ngồi ở bên giường của nàng, liền như vậy nhìn nàng si ngốc, mở miệng thật thấp: "Tam nhi, nếu như Tam nhi tỉnh lại, chúng ta sẽ không ăn rau nữa có được không? Chỉ cần Tam nhi tỉnh lại, Thương Thương sẽ không ép Tam nhi ăn rau nữa. . . . . ."
Nhưng nàng lại vẫn là nằm quật cường như vậy, không nhúc nhích. . . . . .
. . . . . .
"Không phải chàng sợ không ăn rau thân thể sẽ không tốt sao?" Vũ Văn Tiểu Tam nhích lại gần người của hắn, điều chỉnh một tư thế ngồi thoải mái.
"Không sợ!" Hắn chỉ sợ nàng sẽ ngủ không nhúc nhích lần nữa, làm sao cũng không để ý hắn. Thân thể không tốt? Nếu phải chết, hắn chết cùng là được, thân thể có tốt hay không, có quan hệ gì đâu.
Vũ Văn Tiểu Tam hé miệng, đem thịt ngậm vào trong miệng, quay đầu lại vui sướng hài lòng nhìn hắn một cái: "Thương Thương, sớm biết ngủ hai năm không cần ăn rau, ta liền sớm một chút bắt đầu ngủ rồi!"
Lời này vừa rơi xuống, mặt của hắn liền tối: "Không cho nói bậy!"
"Được rồi, được rồi, ta không nói!" Đáy mắt lướt qua một tia sáng giảo hoạt, cúi đầu ăn cơm.
Một lần lại một lần đút cơm vào trong miệng của nàng, trên bộ mặt tuyệt mỹ tràn đầy nụ cười hạnh phúc. Hắn cho là, đời này cũng không có cơ hội cho nàng ăn cơm nữa rồi. . . . . . Nhưng ông trời cuối cùng không có bạc đãi bọn họ!
Ăn vài miếng, đoạt lấy chiếc đũa của hắn, gắp lên một miếng thịt, cười hì hì đặt vào trên môi hắn: "A ~ há mồm, Thương Thương ăn thịt. . . . . ."
Môi mỏng như hoa anh đào khẽ mở, đem thịt ngậm vào trong miệng, nhai khe khẽ, rồi sau đó nuốt xuống. Cặp mắt tà mị đào hoa kia tràn đầy nhu tình, cưng chìu nhìn tiểu nữ nhân trong ngực. . . . . .
Vươn bàn tay trắng nõn ra, sờ sờ gò má gầy gò của hắn. Tuy vẫn Phong Hoa Tuyệt Đại như vậy, nhưng rõ ràng đã gầy đi không ít.
Vô thức mở miệng: "Thương Thương, chàng gầy!" Nói xong một giọt lệ liền rớt ra ngoài. Nói những lời này ra, không có trải qua suy nghĩ, cũng không nghĩ đến quá nhiều. Nhưng lấy lại tinh thần, cũng đã là lệ rơi đầy mặt.
Hắn dịu dàng vươn tay, lau nước mắt rơi trên mặt nàng : "Ừ, người ta gầy, cho nên sau này muốn Tam nhi đút người ta ăn cơm mỗi ngày, bù đắp lại cho người ta!"
"Ừm! Được!" Hít mũi một cái, lần nữa gắp lên món ăn đút cho hắn. Hắn gầy, thật gầy, cho nên nên lập tức phải bù lại cho hắn!
Hắn cười khẽ ngậm món ăn nàng đưa đến bên môi mình, nhấm nuốt vài cái, rồi sau đó giống như nhớ tới cái gì mở miệng: "Tam nhi đợi đã nào...!" Dứt lời đứng dậy, sải mấy bước vượt đến bên cạnh bàn, nâng một đôi đũa rồi chạy trở về.
. . . . . .
Hai người ngươi một miếng, ta một miếng ăn cơm, cực kỳ ngọt ngào. . . . . .
Đúng lúc này, hai cặp mắt sáng long lanh, cơ hồ đồng thời mở ra, nhìn phụ thân và mẫu thân đút cơm cho nhau. . . . . .
Hai đứa bé có chút buồn bực liếc mắt nhìn nhau. . . . . . Ánh mắt không tiếng động trao đổi. . . . . .
-- Ca ca, tại sao phụ thân và mẫu thân muốn được đút cơm vậy?
-- Thật ra thì ta cũng không biết, có lẽ là bọn họ lười thôi.
-- Nhưng đút cơm cho nhau, hai người đều phải gắp thức ăn nha. . . . . .
-- Chuyện này. . . . . . Có lẽ là như Liên Vụ nói tình điệu đi!
Chúng ta cũng rất thích tình điệu!
. . . . . .
Từ khi hai đứa con trai tỉnh, Hiên Viên Vô Thương liền biết. Nhìn hai tên ranh con chết tiệt kia nằm ở trên giường nửa buổi không nói lời nào, cho là bọn chúng biết lúc này là lúc phụ thân và mẫu thân đoàn tụ, không thể quấy nhiễu. Trong lòng còn đang suy nghĩ không có phí công thương hai tên ranh con chết tiệt kia. Nơi nào biết hai người bọn nó chỉ là đang kỳ quái mà thôi. . . . . .
Trao đổi ánh mắt xong, hai đứa trẻ vắt chân một cái, liền lưu loát ngồi dậy từ trên giường: "Phụ thân, mẫu thân, chúng con cũng muốn hai người đút cơm!"
Vũ Văn Tiểu Tam vừa nghe, quay đầu cười như hoa nở nhìn bọn họ, khắp khuôn mặt là vẻ từ ái, đưa tay kéo bọn chúng qua: "Được! Mẫu thân đút cho các con ăn cơm!"
Trong nhát mắt sắc mặt mỗ nam đen như đáy nồi, nhìn cơm nên đút cho hắn, từng miếng từng miếng vào trong miệng hai tên ranh con chết tiệt kia. . . . . . Dung nhan như cánh hoa anh đào trở nên cực kỳ khó coi!
"Mẫu thân, người đút cho con ăn trước, ca ca lớn hơn con, ca ca nên nhường Cuồng nhi!" Tiểu Sở Cuồng vặn mày kiếm, rất không vui nhìn Vũ Văn Tiểu Tam, tại sao muốn đút cho ca ca ăn trước!
Tiểu Lạc Thần quay đầu nhìn hắn một chút, trên khuôn mặt non nớt lộ ra một nụ cười tràn đầy quan tâm: "Ca ca trước nếm thử một chút xem ăn được không, nếu được mới cho đệ đệ ăn!"
Tiểu Sở Cuồng buồn bực gãi gãi đầu nhỏ, hoá ra là như vậy sao! "Ặc, vậy cũng được, ca ca ăn trước, ăn không ngon phải nói cho Cuồng nhi đó!"
Sau đầu Vũ Văn Tiểu Tam xẹt qua một vệt đen, tại sao nàng cảm thấy con lớn nhất của mình có vẻ như có chút âm hiểm? Bộ mặt thương yêu cưng chiều cho ăn Hiên Viên Lạc Thần ăn một miếng thức ăn. Bộ dạng tiểu Lạc thần cực kỳ nghiêm túc, ở trong miệng nhai nuốt cẩn thận một phen, rồi sau đó quay đầu bộ dạng ghét bỏ mở miệng với đệ đệ mình: "Quá khó ăn!"
Sắc mặt Tiểu Sở Cuồng lập tức cứng đờ, cười ngọt ngào về phía Vũ Văn Tiểu Tam: "Mẫu thân, Cuồng nhi không muốn ăn cơm, mẫu thân đút cho ca ca ăn đi!"
Khóe miệng mỗ nữ giật giật, lại bị đút cho tiểu Lạc thần một miếng. Vẻ mặt Tiểu Lạc Thần ghét bỏ ăn món ăn, giống như là ăn độc dược gì đó! Chỉ là trong cặp mắt tà mị đào hoa cất dấu vẻ hạnh phúc. Ở đáy lòng ăn rất hưởng thụ, sau đó quay đầu nhìn Hiên Viên Sở Cuồng: "Cuồng nhi, nếu không đệ ăn đi! Ta thật sự không ăn được, thật sự là quá khó ăn!"
Tiểu Sở Cuồng ra sức lắc đầu: "Không ăn! Không ăn! Cuồng nhi không đói bụng, ca ca ăn đi!"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hiên Viên Lạc Thần nhăn giống như một cái bánh bao nhỏ, một bộ dáng không cam lòng, quay đầu tiếp tục ăn. . . . . .
Vũ Văn Tiểu Tam nhìn con lớn nhất một chút, lại nhìn Hiên Viên Vô Thương mặt đen ở bên cạnh, ở trong lòng nâng trán thở dài, một con hồ ly lớn phúc hắc đã không tính, còn thêm một tiểu hồ ly! Chẳng lẽ đời này nàng và Cuồng nhi cũng chỉ có thể chịu hai người kia lấn áp sao?
Tiểu Lạc Thần ăn ăn, cái chén chầm chậm thấy đáy.
Tiểu Sở Cuồng một bộ dáng hâm mộ, vẻ mặt vừa khổ não vừa rối rắm ngồi ở đó, thật sự ăn không ngon sao? Nhưng hắn cũng rất muốn mẫu thân đút ăn cơm nha!
"Mẫu thân, Cuồng nhi cũng muốn ăn!" Khắp khuôn mặt nho nhỏ đều là rối rắm, ca ca nói khó ăn, nhưng hắn thật muốn mẫu thân đút nó ăn cơm.
"Đệ đệ, thật rất khó ăn!" Tiểu Lạc Thần quặm mặt lại nhìn hắn, một bộ dáng là suy nghĩ cho hắn, "Nếu đệ ăn, có thể bị tiêu chảy!"
Hiên Viên Vô Thương ngồi một bên, cười như không cười nhìn hai thằng nhóc này. Thần nhi hiểu chuyện hơn Cuồng nhi, cũng thông minh hơn Cuồng nhi nhiều lắm, loại tình trạng này vào hai năm nay có lúc cũng xảy ra.
"Ca ca đối với Cuồng nhi thật tốt! Nhưng Cuồng nhi vẫn muốn ăn!" Dứt lời tràn ngập mong đợi nhìn Vũ Văn Tiểu Tam, mẫu thân thật giống dung mạo của bản thân, ca ca và mẫu thân tuyệt không giống nhau, hắc hắc. . . . . .
Vũ Văn Tiểu Tam không nói được trong lòng là loại tâm tình nào. Không muốn tiểu nhi tử bị khi dễ, nhưng con lớn nhất cũng là con nàng! Thở dài một hơi, gắp lên món ăn đút qua cho tiểu Sở Cuồng. . . . . .
Trong nháy mắt, sắc mặt Tiểu Lạc Thần khó coi. Xong rồi, đệ đệ ăn một lần liền biết mình đang gạt hắn!
Hiên Viên Sở Cuồng ngậm món ăn trong cái miệng nhỏ nhắn, đầu tiên là một bộ dáng vô cùng rối rắm, nhưng sau khi nhai vài lần, trong nháy mắt đổi sắc mặt, quay đầu. Trong đôi mắt to kia đều là ánh sáng tức giận, hung hăng nhìn chằm chằm Hiên Viên Lạc Thần: "Ca ca, cái người bại hoại này! Ca lại có thể gạt ta!"
Nói xong, tay đánh một quyền về phía Hiên Viên Lạc Thần. . . . . .
Hiên Viên Lạc Thần không tránh được, bị hắn đánh một quyền, rất không vui đánh một quyền trở vể!
Một quyền này có chút nặng, Hiên Viên Sở Cuồng mắt đỏ lên, trong hốc mắt chứa đầy nước mắt, đá một cước về phía Hiên Viên Lạc Thần.
Vậy mà Hiên Viên Lạc Thần cũng không phải là ăn chay rồi, lập tức đá một cước trở về!
"Hiên Viên Lạc Thần, ngươi không phải là ca ca ta! Ta không cần ngươi nữa!" Đáy mắt Tiểu Sở cuồng nén lệ, thở phì phò nhìn Hiên Viên Lạc Thần.
"Không cần thì thôi! Ta mới không cần người đệ đệ đần." Tiểu Lạc Thần không chút khách khí trợn trắng mắt, một bộ dáng chẳng hề để ý.
"Ngươi mới đần!" Nói xong đá một cước, dùng hết sức đạp về phía Hiên Viên Lạc Thần.
Một cước này, đạp đau Hiên Viên Lạc Thần, hặn hung hăng nâng chân lên đá lại. . . . . .
Tiếp, hai thân thể nho nhỏ đánh nhau ở một chỗ. . . . . .
Ở một bên ngây ngốc sững sờ một lúc lâu, Vũ Văn Tiểu Tam rốt cuộc phản ứng lại. Ngay lập tức tiến lên kéo bọn chúng ra, nhìn một chút Hiên Viên Vô Thương ngồi ở ngoài kia, một bộ dáng việc không liên quan đến mình, lớn tiếng gầm lên: "Còn không qua đây giúp một tay!"
Vừa nghe nàng hô, chỉ đành phải bất đắc dĩ tiến lên cùng nàng ngăn hai tên ranh con chết tiệt kia. Trẻ con đánh nhau rất bình thường, hơn nữa hai tên ranh con chết tiệt này mỗi lần đánh nhau xong, qua không được bao lâu là có thể hòa hảo như lúc ban đầu, kéo hay không khác nhau ở chỗ nào chứ!
Nhưng nương tử lên tiếng không dám không nghe theo, chỉ đành phải kéo tiểu Lạc thần tương đối gần ra ngoài, mà tiểu Sở Cuồng liền rơi vào trong ngực Vũ Văn Tiểu Tam.
Hiên Viên Sở Cuồng nhào tới trong ngực Vũ Văn Tiểu Tam gào khóc lớn: "Mẫu thân, ca ca khi dễ con, hắn đánh con, hu hu hu. . . . . . Con không muốn ca ca! Không cần ca ca, hu hu hu. . . . . ."
"Là ngươi đánh ta trước đấy!" Tiểu Lạc Thần dù sao cũng là đứa bé, thấy Hiên Viên Sở Cuồng "Ác nhân cáo trạng trước" , tức giận mở miệng biện hộ cho mình.
"Được rồi, được rồi, Cuồng nhi đừng khóc! Đừng khóc! Đánh đau không? Cho mẫu thân xem một chút!" Nhìn hắn khóc, để cho lòng của nàng đều đau theo.
"Ðánh đau! Ca ca đánh chân và tay con đều đau!" Trên khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của Hiên Viên Sở Cuồng đều là nước mắt đau lòng. Ánh mắt tràn đầy tố cáo nhìn Hiên Viên Lạc Thần một chút, sau đó đem chỗ mình bị đánh đau cho mẫu thân nhìn.
"Hu hu hu. . . . . . Mẫu thân, chỗ này của con đau, chỗ kia của con cũng đau nữa!"
"Cuồng nhi ngoan, Cuồng nhi không khóc, mẫu thân thổi cho Cuồng nhi. . . . . ." Nhìn nhi tử khóc đến thê thảm, khuôn mặt Vũ Vãn Tiểu Tam cũng tràn đầy đau lòng.
Hiên Viên Lạc Thần gắt gao cắn môi dưới, nhìn mẫu thân hỏi han ân cần Hiên Viên Sở Cuồng, giống như mình thật sự khi dễ Hiên Viên Sở Cuồng, càng nhìn càng cảm thấy uất ức, cái mũi nhỏ vừa kéo, miệng méo một cái, nhào tới trong ngực Hiên Viên Vô Thương khóc lên: "Hu hu hu. . . . . . Phụ thân, mẫu thân chỉ thích đệ đệ, người không thích con! Hu hu hu hu. . . . . . Rõ ràng là đệ đệ đánh con trước mà! Hu oa. . . . . . Con không thích mẫu thân nữa. . . . . ."
Hiên Viên Vô Thương bất đắc dĩ sờ sờ lưng nhi tử, ngoài đau lòng còn mang theo chút không nhịn được. Đứa bé, quả thật rất ồn ào! "Thần nhi ngoan, không phải mẫu thân không thích con. . . . . ."
Vũ Vãn Tiểu Tam vừa thấy tiểu Lạc thần vừa khóc, cũng có chút tự trách. Mình mới vừa thấy Cuồng nhi khóc, cũng chỉ trông nom Cuồng nhi, không có chú ý tâm tình của hắn.
Hiên Viên Sở Cuồng nhìn ca ca mình khóc ðến ðau lòng, ngược lại ngừng khóc, nhíu lông mày nhìn hắn. Rồi sau ðó, cái mũi nhỏ kéo ra, hit nước mũi vào, nện những bước chân ngắn chạy ðến bên cạnh Hiên Viên Lạc Thần, kéo tay áo của hắn: "Ca ca, ca ca ðừng khóc, Cuồng nhi không bao giờ ðánh ca ca nữa . . . . ."
Hắn chưa từng nhìn thấy Hiên Viên Lạc Thần khóc, cho nên lần ðầu tiên thấy ca ca của hắn khóc như vậy, có chút không phản ứng kịp, cũng có chút nóng lòng.
Hiên Viên Lạc Thần thút tha thút thít uốn éo quay ðầu nhìn hắn một cái, khụt khịt cái mũi, rồi quay ðầu ở trong ngực Hiên Viên Vô Thương tiếp tục khóc. . . . . .
"Ca ca, ca ca, ca đừng khóc! Ca khóc, Cuồng nhi lại muốn khóc. . . . . . Hu hu hu. . . . . ." Hiên Viên Sở Cuồng vừa nói vừa khóc.
"Ðủ rồi!" Giọng nói có chút lạnh lùng của Hiên Viên Vô Thương vang lên.
Hai đứa bé vừa nghe, trong nháy mắt yên tĩnh lại, cùng nhau thút tha thút thít, có chút sợ nhìn phụ thân.
"Nam tử hán đại trượng phu, khóc cái gì mà khóc! Mặt mũi của bổn vương đều bị các ngươi làm mất hết rồi! Nếu lại khóc, ðừng nói các ngươi là con trai của Hiên Viên Vô Thương ta!" Ðây là lần đầu tiên Hiên Viên Vô Thương dùng giọng nói nghiêm túc nói chuyện với bọn chúng. Trong cặp mắt tà mị đào hoa kia ẩn giấu ánh sáng lạnh, trực tiếp dọa hai đứa bé sợ đến nỗi kêu cũng không dám kêu.
Muốn khóc lại không dám khóc, nhìn hắn. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn phấn điêu ngọc mài vươn đầy nước mắt, thút thít cố đè nén kích thích khóc rống lên. Đỏ vành mắt, nhìn cực kỳ đáng thương.
Vũ Vãn Tiểu Tam hung hãng trợn mắt nhìn Hiên Viên Vô Thương một cái, khẽ vươn tay ôm hai đứa bé vào ngực mình, rống giận về phía Hiên Viên Vô Thương: "Nhìn xem con bị chàng hù dọa thành cái dạng gì rồi! Có người làm phụ thân như vậy sao?"
Lời này vừa rơi xuống, hai đứa bé đều cảm thấy mẫu thân ấm áp, cùng nhau chui vào trong ngực Vũ Vãn Tiểu Tam, sau ðó lắc lắc ðầu nhỏ, sợ sệt nhìn phụ thân. Hôm nay phụ thân thật là khủng khiếp!
Hắn có chút thất bại nhìn nàng: "Tam nhi, không thể nuông chiều con!" Con hư tại mẹ mà!
"Bọn chúng còn nhỏ như vậy, cho dù muốn giáo dục cũng nên chờ hai năm nữa chứ?" Nàng dĩ nhiên biết không thể chiều con, nhưng bọn chúng mới hai tuổi thôi. Ở kiếp trước, đi nhà trẻ cũng phải bốn năm tuổi, đứa bé còn nhỏ như vậy thì biết cái gì! Hắn cứ nghiêm nghị như vậy!
Hắn có chút bất đắc dĩ vuốt trán. Tuy hai tên ranh con chết tiệt kia chỉ mới hai tuổi, nhưng so với trẻ con bảy tuổi nhà bình thường đều thông minh hơn. Nhưng Tam nhi lại coi bọn chúng như những đứa trẻ bình thường, thật làm hắn không biết nên nói cái gì cho phải.
Nhìn sắc mặt nàng vẫn không tốt, nhìn hắn chằm chằm, bất đắc dĩ mở miệng: "Được! Người ta nghe Tam nhi, không giáo huấn bọn chúng là được!"
Trong lòng lại đang nghĩ biện pháp ném hai thằng nhóc này tới trong trường tư thục đi học. Tam nhi vì che chở bọn chúng mà hung dữ với mình thì thôi đi, vậy mà hai tên ranh con chết tiệt kia còn bá chiếm ngực của Tam nhi. Nếu sau này, bọn chúng quấn Tam nhi cả ngày lẫn đêm, vậy hắn làm thế nào đây?
Hai đứa bé xoay quanh trong ngực của Vũ Vãn Tiểu Tam, nước mắt ròng ròng liếc nhau một cái, vẫn là mẫu thân tốt nhất!