Hãn Phi, Bổn Vương Giết Chết Ngươi

Quyển 3 - Chương 29: Đại kết cục 10

Vũ Văn Tiểu Tam nhìn Phong Cuồng Tiêu ở cửa ra vào kia một chút, cười khẽ một tiếng liền đẩy cửa vào, rồi sau đó đóng cửa lại.

Nhìn vẻ mặt Hiên Viên Ly tràn ngập rối rắm, đang ngồi bên trong nhà: "Tiểu Ly, không cho hắn đi vào sao?"

"Không cho." Thật ra thì nàng cũng không biết mình đang kiên trì điều

gì, rõ ràng rất nhớ hắn, rõ ràng rất muốn nhìn thấy hắn, rõ ràng rất

muốn đi cùng với hắn, nhưng chỉ cần nhớ tới lời hắn đã nói hôm đó, nhớ

tới một cái tát kia, trong lòng giống như có cái gì đó chặn lại, khó

chịu đến nỗi khiến nàng muốn thổ huyết!

"Muội chắc chắn chứ?" Cười như không cười nhìn nha đầu miệng nói một

đằng mà tâm nghĩ một nẻo này, thật ra thì cảm giác mình càng giống như

nữ nhân rồi! Hiên Viên Ly nhỏ hơn nàng ba tuổi, nàng cũng coi như là tỷ

tỷ của muội ấy, nhưng chỉ lớn hơn ba tuổi, không giống như nàng ấy, vẫn

còn là một đứa bé, mình đã trải qua nhiều chuyện nên đã trưởng thành

hơn?

"Muội. . . . . ." Nàng có thể nói nàng không xác định sao? Nhưng để nàng tha thứ cho hắn, nàng cũng cảm thấy rất khó khăn.

"Vậy hãy để chúng ta tới xem thành ý của hắn." Vũ Văn Tiểu Tam cười đến cực kỳ thần bí.

"Thành ý?"

"Ừm!"

. . . . . .

Vừa nói dứt lời với Hiên Viên Ly, Vũ Văn Tiểu Tam liền ra khỏi phòng, mở miệng về phía mỹ nam xinh đẹp tràn ngập dã tính kia: "Phong Cuồng Tiêu, Tiểu Ly nhà chúng ta còn chưa muốn gặp ngươi...ngươi vẫn là đi về trước đi. Ừ, tính toán ngày, năm ngày sau chúng ta lên đường rồi, đến lúc đó

ngươi có thể tới tiễn."

Năm ngày, năm ngày sau bọn họ sẽ phải lên đường rồi? "Hoàng thẩm, ngài

đi làm việc trước đi, ta ở đây chờ nàng, đợi đến khi nàng chịu gặp ta

mới thôi."

"Nếu nàng không gặp ngươi thì sao?" Những lời này là Vũ Văn Tiểu Tam

không có trải qua suy nghĩ, phản xạ có điều kiện hỏi lên, sau khi hỏi

xong nhún vai một cái, ngược lại cảm giác vấn đề này hỏi được cũng không tệ lắm.

"Không gặp thì ta sẽ đợi ở đây đến chết mới thôi!" Giọng điệu kiên định, vang vang có lực.

Vũ Văn Tiểu Tam ở trong lòng gật đầu một cái, đứa nhỏ này không tệ, nàng phát hiện quan hệ của nàng với cổ đại này cũng không tệ, đều là người

si tình? Nghĩ tới trong đầu lập tức xuất hiện một bóng dáng đáng đánh

đòn -- Thẩm Lãng Phàm! Đúng, đều là người si tình, duy chỉ có hắn là

quái thai!

Nàng đâu biết, Thẩm Lãng Phàm - hoa hoa công tử nổi danh gần đây cũng vi tình mà sở khổ! Hơn nữa, khổ nối chính là đối tượng kia vẫn là người

chưa có quan hệ thân mật với bản thân, nhưng những điều đó để sau này

hãy nói.

Đi chưa được mấy bước đã nhìn thấy hai đứa con trai của mình, có chút

kinh ngạc nhìn bọn hắn: "Hai người các ngươi ở chỗ này làm gì?"

"Phụ vương nói mẫu thân thích mỹ nam tử, nhưng Liên Hoa tìm phụ vương có chút việc, người không thể đích thân tới đây, cho nên để chúng ta giúp

người trông chừng mẫu thân." Hiên Viên Sở Cuồng là một đứa bé trung

thực, Vũ Văn Tiểu Tam vừa hỏi liền nói thật.

Lời này vừa nói ra, Hiên Viên Lạc Thần có một loại kích động muốn đánh

chết hắn. Tên ngu ngốc này, lời này có thể tùy tiện nói sao? Nếu mẫu

thân đánh bọn họ thì phải làm sao?

Chỉ là, cũng may sắc mặt mỗ nữ biến đổi mấy lần, ngược lại không nói gì

với bọn chúng, mà là cắn răng nghiến lợi lầm bầm lầu bầu: "Hiên Viên Vô

Thương - tên đáng chết này, chàng được lắm, lại dám ở trước mặt con bôi

nhọ danh tiếng của lão nương, lão nương muốn chàng phải đẹp mặt!"

Nói xong liền hấp tấp xông về phía thư phòng!

"Ca ca, mẫu thân làm gì vậy?" Hiên Viên Sở Cuồng nắm đầu nhỏ, rất không hiểu mở miệng hỏi thăm.

"Phụ vương dữ nhiều lành ít!" Nói vậy nhưng lại có một chủ ý khác. Chợt

có chút tán thưởng nhìn Hiên Viên Sở Cuồng một cái, tên ngu ngốc này còn có lúc thông minh, hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn thành công hãm

hại phụ vương, xem phụ vương còn dám không có việc gì lại ném loạn bọn

họ nữa không?

"Ngươi muốn ở lại Hiên Viên đế quốc?" Giọng nói vô cùng từ tính mang

theo chút kinh ngạc, Liên Hoa là người lúc nào cũng ở bên cạnh mình, lần này lại có thể chủ động đưa ra ý muốn ở lại Hiên Viên đế quốc.

"Đúng vậy vương gia!" Ở lại Hiên Viên đế quốc giúp vương gia xử lý buôn bán cũng giống nhau.

"Nếu như ngươi muốn ở lại, vậy thì ngươi ở lại đi." Trong giọng nói mơ

hồ có chút không vui. Thủ hạ của hắn, hắn tự nhiên nhìn ra được vì sao

muốn ở lại đây. Chỉ là một Tiểu Nguyệt, lại làm mất đi địa vị Hiên Viên

Vô Thương hắn trong lòng Liên Hoa sao?

Vốn Liên Hoa ở lại chỗ này giải sầu, buông lỏng tâm tình một chút cũng

tốt, nhưng để hắn ta ở lại, chỉ sợ sẽ không trở lại bên cạnh Hiên

Hiên Viên Vô Thương hắn nữa rồi.

Liên Hoa vừa nghe giọng nói của vương gia có gì đó không thích hợp, lật

tức phản ứng lại, lúc này quỳ một chân trên đất mở miệng: “Vương gia,

thuộc hạ biết sai!” Hắn làm sao quên, điều quan trọng nhất trong sinh

mệnh của hắn là vương gia, tại sao có thể vì tư tình nữ nhi liền rời

khỏi vương gia!

“Hiểu rõ sai rồi?” Trong giọng nói hiếm khi lại mang theo ý cười. Chuyện này, trốn tránh cũng không phải biện pháp giải quyết tốt nhất, có lẽ đi theo bọn họ, không bao lâu sẽ thấy khá hơn. Liên Vụ mới đầu không phải

cũng sống chết không chịu cưới Dạ Mạc Oanh, cả ngày lẫn đêm đều là mặt

khổ qua đấy sao? Bây giờ còn không phải là cả ngày cười híp mắt? Còn có

một nguyên nhân, chính là Trưởng Tôn Minh Tranh - nữ nhân điên đó, bây

giờ là cắn bọn họ không thả. Nếu bọn họ đi, cũng không biết Liên Hoa lưu lại nơi này, có thể tự vệ được không?

“Hiểu rõ sai rồi.” Tâm tình đã thông suốt. Trừ Tiểu Nguyệt, hắn còn có

rất nhiều thứ để quý trọng, tỷ như vương gia, tỷ như Liên Vụ, còn tiểu

thế tử và tiểu công tử, thậm chí còn có vương phi luôn không biết điều

đó, còn có… Đình Vân.

Qua hôm nay, hắn cũng biết vương gia bình thường giống như không để tâm

chuyện gì, nhưng thật ra lại rất coi trọng bọn họ. Nếu không, tuyệt đối

sẽ không vào lúc hắn nói muốn lưu lại, khuôn mặt lại biểu lộ ra vẻ không vui.

“Hiên Viên Vô Thương, chàng chết đi!” Hét to một tiếng vang lên từ cửa,

mỗ nam mới vừa uống một hớp nước trà, lập tức phun ra ngoài!

Trên khuôn mặt lạnh nhạt của Liên Hoa xuất hiện một nụ cười âm hiểm

không hợp với biểu tình thường ngày của hắn, rồi sau đó to gan lớn mật

cho vương gia của mình một ánh mắt tự cầu nhiều phúc, nhanh chóng lưu ra ngoài. Nếu hắn không có lầm, lỗ tai vương gia sợ là sắp gặp nguy hiểm

rồi!

……

Trong hoàng cung, vẻ mặt Long Ngạo Thiên mệt mỏi, chắp tay cáo từ với

Hiên Viên Ngạo. Ngày đó, hắn vốn nên đi Dạ Mị đế quốc tham gia hôn lễ,

nhưng mẫu hậu lại nhiễm bệnh nặng! Vất vả ngày đêm chăm sóc mẫu hậu một

thời gian, bệnh tình rốt cuộc đã tốt hơn.

Nhưng hắn lập tức biết đám hạ nhân dấu diếm hắn tin tức hơn một tháng

trước, nhị ca… mất rồi. Đám hạ nhân kia thấy những ngày đó hắn chăm sóc

mẫu hậu thật sự quá mệt mỏi, sợ sẽ chịu không nổi đả kích như vậy, cho

nên đợi đến khi thân thể mẫu hậu tốt hơn mới nói với hắn.

Nhưng hắn vừa nghe, cũng vì mệt nhọc thời gian dài, cộng thêm tâm lý bị

đả kích nên hôn mê bất tỉnh! Hơn nữa, cơ thể còn nhiễm phong hàn, phải

hơn một tháng mới tốt hơn!

Hết bệnh một nữa, liền hấp tấp chạy tới muốn bái tế nhị ca. Đến nơi mới

nghe nói sẽ không chôn cất vào hoàng lăng, mà là phiêu tán theo gió. Nhị ca, một người như vậy thật ra thì từ khi bọn họ biết nhau, hắn đã cảm

thấy nhị ca không thích hợp làm hoàng đế, cũng không phải là không có

năng lực, mà là ngược lại. Nhị ca làm hoàng đế, so với bất cứ kẻ nào đều làm tốt hơn.

Chỉ bởi vì khí chất của nhị ca, giống hệt phong cách của một quý công

tử. Vốn bản thân nhị ca chỉ muốn một đời phong lưu, lại bất đắc dĩ phải

tham gia vào trong quan trường thị phi, phức tạp nhất.

Aizz…

Hiên Viên Ngạo đưa mắt nhìn hắn đi xa, liền phái người truyền Hiên Viên Triệt vào hoàng cung.

“Hoàng huynh, tìm ta có việc?” Tâm tình Hiên Viên Triệt rất không tốt.

Từ nhỏ đến lớn, đại hoàng huynh cái gì cũng để cho bọn hắn làm, bình

thường phụ hoàng và mẫu hậu trách phạt bọn họ, đại hoàng huynh cũng

thường giúp bọn hắn tránh tội thay. Làm Hoàng đế, cũng là mặc cho họ làm xằng làm bậy, chưa bao giờ ép họ làm cái gì.

Ngay cả chuyện ban hôn, cũng là đại hoàng huynh dốc hết sức giúp hắn ứng phó mẫu hậu bên kia. Nhưng người cười đến mặt dịu dàng, mắng hắn tiểu

tử thúi đã không còn ở đây, không còn ở đây.

“Triệt, đệ làm hoàng đế đi, được không?” Mắt lạnh nhìn chằm chằm hắn, đáy mắt tràn đầy nghiệm túc.

Làm hoàng đế? “Tại sao?” Làm hoàng đế không chơi vui chút nào. Hơn nữa,

không phải đại hoàng huynh gioa quốc gia cho Tam hoàng huynh rồi sao?

“Hoàng huynh muốn đi ngao du thiên hạ.” Hắn muốn đi ngao du thiên hạ, hắn cũng muốn… quên nàng.

“Hoàng huynh, Triệt không có bản lãnh đó.” Tính hắn trời sanh ham chơi, gánh không được một giang sơn xã tắc.

“Có bảnh lãnh, giúp đại hoàng huynh bảo vệ, không có bản lãnh, mất cũng

không sao.” Giọng nói vẫn lạnh lẽo như vậy, khiến người khác nghe không

ra là hắn đang nói thạt hay nói giả.

Khóe miệng giật giật, hoàng huynh thực sẽ tìm phiền toái cho hắn! Suy

nghĩ chuyện đại hoàng huynh một chút, bất đắc dĩ chu mỏ, thỏa hiệp. Nếu

Tam hoàng huynh không muốn làm hoàng đến, cũng học theo đại hoàng huynh, vậy không phải hắn không còn một ca ca nào sao?