Hai đứa trẻ nhìn hắn một chút, rồi sau đó khéo léo gật đầu một cái.
Tiếp, khuôn mặt Tiểu Nguyệt tràn ngập vui vẻ và chút tình cảm phức tạp,
ôm đứa bé đi ra. Một tay che mắt của đứa bé, mở miệng cười: "Tiểu thế
tử, tiểu công tử, thật sự là một muội muội đó! Chúng ta đi tới lều bên
kia đi!" Đứa bé mới vừa ra đời, không thể ở dưới ánh nắng mặt trời chói
chang .
"Được!" Hai đứa bé đi theo nàng qua đó. Mà đồng thời lúc này, động tác
Đình Vân chậm hơn Hiên Viên Vô Thương một bước, giục ngựa chạy tới. Ánh
mắt chạm phải ánh mắt của Tiểu Nguyệt, sắc mặt hai người có chút phức
tạp. . . . . .
. . . . . .
Vũ Văn Tiểu Tam sinh đứa bé xong đã hôn mê bất tỉnh. Mà Hiên Viên Vô Thương vẫn đang nắm tay của nàng, ngơ ngác ngồi đó.
Bà mụ nhìn bọn họ một chút, không xen vào việc của người khác liền lui ra ngoài. . . . . .
Hắn cầm lấy tay nàng, dán lên gò má của mình, nhẹ nhàng cọ xát, đáy mắt
tà mị đào hoa cất dấu chút lệ quang. Tam nhi, Tam nhi, nàng thật độc ác, nói đi là đi. Nếu không phải, nếu không phải ta biết tính của nàng, cố ý làm cuộc hôn lễ này, ép nàng xuất hiện, có phải nàng sẽ trốn tránh ta
cả đời không?
Ngón tay thon dài chạm lên gương mặt của nàng, lại có một loại cảm giác
cách một đời người. Tam nhi, Tam nhi của ta, nàng có biết một câu "đừng
nhớ" , "đừng nhớ" . . . . . . nặng bao nhiêu phân lượng không?
Chợt, hắn cười trầm thấp một tiếng, cười nhưng lại có một giọt lệ rơi
xuống trên bàn tay đang nắm chặt của bọn họ. Nhưng cho dù khó khăn thế
nào, hắn rốt cuộc cũng tìm được nàng, rốt cuộc tìm được nàng rồi? Không
cần tiếp tục nếm nỗi khổ tương tư này nữa, rốt cuộc không cần. . . . . .
Cứ lẳng lặng ngồi ở bên giường của nàng, không nhúc nhích. Đã qua bốn
canh giờ, đáy mắt mang theo chút tham luyến nhìn mặt nàng. Rốt cuộc,
lông mi của nàng nhẹ nhàng giật giật. . . . . .
Mắt đẹp mở ra, còn mang theo chút hoảng hốt. . . . . .
"Tam nhi, nàng đã tỉnh? Có khát không? Có muốn uống nước không?"
Nghe giọng nói của hắn truyền đến bên tai, có chút mờ mịch, quay đầu
nhìn hắn. Ý thức từ từ khôi phục lại sự thanh tỉnh, cố gắng muốn ngồi
dậy, hắn vội vàng đỡ nàng, tựa vào trên gối, nhìn nhau.
Cuối cùng là nàng mở miệng: "Ngươi tới đây làm gì?"
"Ta nhớ nàng! Ta nhớ nàng!" Không có ngôn ngữ khác, ta nhớ nàng, nhớ
nàng, chỉ có mấy chữ này mới có thể biểu đạt được suy nghĩ của hắn. Hay
là, hai chữ này cũng không đủ, còn thiếu rất nhiều.
Hơi quay đầu đi, không muốn nhìn hắn: "Hôm nay, không phải là ngày cưới của ngươi sao?"
Nhiếp chính vương Dạ Mị đế quốc ném vạn kim, mời thợ thủ công đệ nhất
thiên hạ tới xây nhà lưu ly cho tân vương phi của hắn. . . . . .
Hôn lễ của nhiếp chính vương Dạ Mị đế quốc mời tú nương đệ nhất thiên hạ, thêu giá y cho tân vương phi của hắn. . . . . .
Những lời này vẫn còn vang bên tai, không phải hắn nên mặc hỉ bào đỏ thẩm đón tân nương sao? Làm sao sẽ xuất hiện ở nơi này?
Hắn cầm lấy tay nàng, giọng nói mang theo chút tự giễu vang lên: "Không
như vậy, sao có thể ép nàng xuất hiện?" Không làm hôn lễ ồn ào náo
nhiệt, sao nàng chịu xuất hiện đây?
Quay đầu, có chút kinh ngạc nhìn hắn: "Giả?"
"Giả." Giọng nói nhàn nhạt vẫn đầy từ tính như vậy, chỉ là có chút xuống thấp.
Vũ Văn Tiểu Tam dùng lực rút tay từ trong tay của hắn ra: "Ngươi cho
rằng, ta sẽ tha thứ cho ngươi?" Mặc dù hôn lễ kia là giả, vậy thì như
thế nào? Như vậy cũng không thay đổi được một sự thật, không thay đổi
được hắn đã từng phản bội nàng.
Nhìn nàng rút tay ra, đáy mắt hắn thoáng qua một tia đau đớn: "Chuyện
kia, không phải như nàng nghĩ đâu. Lúc đầu, ta cũng bị nàng ta lừa,
nhưng sau lại nhớ tới không có lạc hồng, cho nên liền hiểu ra. Lúc ấy
cũng đã nói với nàng ta rồi, chờ chữa khỏi vết thương liền đuổi nàng ta
đi."
Chỉ vì hắn vẫn nhớ tới tình cảm chủ tớ vài chục năm, không đành lòng giết nàng, mới dẫn đến hôm nay.
"Ngươi cho rằng ta sẽ tin ngươi?" Hiện tại Đình Vũ đã chết, hắn nói gì không được, không phải là chết không đối chứng sao?
"Ha ha. . . . . ." Cười khổ mấy tiếng, "Ta biết rõ nàng sẽ không chịu
tin ta!" Tam nhi của hắn, nhìn thì giống như qua loa, nhưng thật ra lại
rất nhạy cảm, có một chút không đúng, nàng sẽ nghi ngờ ngay. Huống chi,
chuyện lần này lại lớn như vậy.
Nói xong, lấy một cây chủy thủ từ trong ống tay áo ra, rút kiếm ra khỏi vỏ, đặt trong tay của nàng. . . . . .
"Ngươi làm gì đấy?" Có chút kinh ngạc nhìn hắn.
Lại thấy hắn nắm tay của nàng, từ từ đưa chủy thủ đến lồng ngực của
mình: "Ta moi tim ra cho nàng xem được không?" Trên mặt mang nụ cười
thản nhiên, sáng chói. . . . . .
Chủy thủ chạm lên ngực của hắn, chống lên ngực hắn, rồi sau đó từ từ đâm vào. Phía trên áo trắng của hắn nở rộ từng đóa mai màu đỏ. . . . . .
"Ngươi làm gì đó?" Nàng có chút kinh hoảng muốn rút tay ra. Thế nhưng
hắn lại cầm lấy tay nàng, khiến nàng không thể động đậy. Chủy thủ một
tấc lại một tấc đâm vào ngực của hắn, trên gương mặt tuyệt mỹ vẫn luôn
treo một nụ cười nhàn nhạt: "Tam nhi, Thương Thương không lừa nàng,
không lừa nàng!"
Khóe môi như hoa anh đào từ từ tràn ra máu tươi, đẹp đến rung động lòng người. . . . . .
"Hiên Viên Vô Thương, ngươi buông tay! Buông tay!" Nàng dùng sức rút tay ra. Người điên này, hắn không muốn sống nữa sao?
Thế nhưng hắn lại nắm rất chặt, chính là không thả, chủy thủ vẫn từ từ
đâm vào ngực của hắn: "Tam nhi, Tam nhi, nếu không tin ta, nàng liền
giết ta đi. . . . . . Giết chết ta đi có được không?" Chết, rốt cuộc
không cần nếm nỗi khổ tương tư này nữa. Chết rồi, liền có thể ngày ngày ở bên cạnh nàng.
"Ngươi!" Đáy mắt cuối cùng không nhịn được dính vào nước mắt, dùng hết
sức lực toàn thân, cuối cùng cũng có thể rút chủy thủ ra, nhưng đồng
thời lúc này hắn cũng che ngực, phun ra một ngụm máu tươi.
Máu như suối trào ra từ trong ngực hắn, dọc theo kẻ hỡ của bàn tay nhỏ xuống. . . . . .
"Thương Thương, Thương Thương. . . . . ." Dù tâm nàng cứng rắn lạnh lẽo
đến đâu, oán hận nồng đậm hơn nữa, cuối cùng vẫn không chối bỏ được tình yêu trong lòng.
Trên dung nhan như cánh hoa đào của hắn lộ ra một nụ cười khổ, vừa phun
ra một ngụm máu tươi, đáy mắt lại xuất hiện chút ý cười, hắn rốt cuộc đã nghe được hai chữ -- Thương Thương này. Thương Thương. . . . . . bao
nhiêu đêm nằm mộng, đều là nàng cười nói tự nhiên, gọi "Thương Thương,
Thương Thương. . . . . ."
Lần nữa cầm lấy tay nàng, chủy thủ lạnh lẽo thấu xương nhuộm máu của
hắn. Hắn nhìn nàng, đáy mắt hàm chứa chút van xin: "Tam nhi, nếu. . . . . . nếu không chịu tin ta, liền giết ta đi được không?"
Nhìn máu không ngừng phun ra từ ngực hắn, vẫn cầm lấy tay nàng không
thả, nàng tức giận gào thét: "Hiên Viên Vô Thương, ngươi điên rồi? !
Người tới, người tới, tìm đại phu! Tìm đại phu!"
"Ta không điên, khụ khụ. . . . . ." Miệng lại phun ra một ngụm máu tươi, "Ta không điên, cả đời này, ta chưa lúc nào tỉnh táo như bây giờ. Tam
nhi, Tam nhi của ta. . . . . . giết chết ta đi, cầu xin nàng! Cầu xin
nàng!" Hắn không chịu nổi, không chịu nổi nỗi nhớ đến tận xương này,
không chịu nổi người mình yêu lại nói ra lời tàn khốc với mình như thế.
Nghe nàng nói một câu, hắn cảm thấy đáy lòng hắn đau như bị kim châm.
Chết rồi cũng tốt, không cần giải thích, không cần chịu hành hạ này
nữa, không cần đối mặt với việc đáy lòng bị giày vò nữa. . . . . .
Đúng lúc này, ngự y chạy vào, nhìn bộ dáng điên cuồng của người bên
trong, khẩn trương tiến lên kéo hắn, lại bị nội lực của hắn đánh văng
ra, hung hăng té ngã xuống đất. . . . . .
"Hiên Viên Vô Thương, ngươi tỉnh táo một chút đi!" Nàng dùng hai tay rút chủy thủ ra, vứt đi thật xa.
Hắn cười cười, cầm lấy tay nàng, không nhúc nhích ngồi ở trước giường
của nàng, trầm thấp mở miệng: "Ta biết rõ, Tam nhi không nỡ giết ta,
không nỡ. Không sao, chờ máu này chảy khô là được rồi." Chảy khô, hắn
liền giải thoát.
Ngự y đứng ở một bên, nhìn ngực hắn không ngừng chảy máu, nhíu lông mày
mở miệng nhắc nhở: "Vị công tử này, người để ta cầm máu trước đã. Nếu
còn chảy máu nữa, dù là thần tiên cũng sẽ mất mạng thôi!" Nói xong cũng
không dám đụng vào hắn, sợ bị bắn ra lần nữa.
Thế nhưng hắn lại ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ là cười, cười nhìn nàng, không phải tự giễu, không phải cười khổ, mà là nụ cười mang theo hạnh phúc
nhàn nhạt . . . . .
"Hiên Viên Vô Thương, ngươi. . . . . ." Đáy lòng bắt đầu giãy giụa, rốt
cuộc có phải hắn nói thật không? Ngay cả mạng cũng không cần, còn có thể lừa nàng sao?
Vẫn ngồi hồi lâu, một lúc lâu sau, ý thức của hắn từ từ mơ hồ, trong
thoáng chốc đã không thấy rõ mặt của nàng, mê mang mở miệng: "Tam nhi,
tin ta, tin ta có được hay không? Ta không có, thật không có. . . . . ." Hắn không sợ chết, hắn chỉ hi vọng trước khi hắn chết, có thể nghe nàng nói một câu tin hắn.
"Ngươi để ngự y giúp ngươi xem trước đi, ta. . . . . ." Nàng nói xong, nước mắt nơi đáy mắt rốt cuộc không nhịn được tràn mi.
"Tin ta, tin ta. . . . . ." Cố chấp cầm lấy tay nàng, chỉ là lẩm bẩm nói, tin ta, tin ta. . . . . .
Ngự y mở miệng, lần nữa nhắc nhở: "Vị công tử này, nếu ngài không chữa trị, sẽ thật sự mất mạng đó!"
"Hiên Viên Vô Thương, ngươi có nghe thấy không, ngươi. . . . . ."
"Tam nhi, tin ta, tin ta, có được hay không? Tin ta. . . . . . Tin ta. . . . . ."
Trong đầu của hắn một mảnh hỗn độn, không nhìn rõ bất cứ thứ gì, không
nhìn thấy bất cứ thứ gì. Chỉ còn lại hai chữ"Tin ta" , "Tin ta" . . . . . .
"Được! Ta tin chàng! Ta tin chàng!" Nàng che môi khóc rống thất thanh.
Sao nàng có thể không tin, sao nàng còn có thể không tin? Nếu là hắn lừa nàng, thì sao có thể diễn thật như vậy? Nếu như hắn lừa nàng, có thể
dùng mạng để diễn kịch ư? !
"Thật? Thật sao?" Ý thức khôi phục chút thanh tỉnh, mê mang nhìn nàng,
chỉ có thể nhìn một bóng dáng mơ hồ, trên mặt mang một nụ cười có chút
ngây ngốc, "Thật sao? Tin ta thật sao?"
"Thật! Thật sự tin chàng!" Nói xong, ra hiệu về phía ngự y.
Ngự y này cũng thở dài ở đáy lòng một hơi, người thâm tình như vậy, ông
sống đến chừng này tuổi vẫn chưa có gặp qua đâu! Mặc dù ông không biết
đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, nhưng chỉ cần nhìn vẻ mặt kiên định
của vị công tử kia, đáy mắt thần khẩn, tuyệt đối không giả bộ được đâu!
Dù ông là người ngoài cuộc cũng có thể nhìn ra vị công tử này tuyệt đối
không lừa nàng đâu.
Cũng may, cô nương kia rốt cuộc xông phá sương mù, đã nhìn ra sự thật!
Nghe được những lời này của nàng, hắn rốt cuộc không chống đỡ ý thức được nữa, hôn mê bất tỉnh. . . . . .
"Thương Thương --"