Hãn Phi, Bổn Vương Giết Chết Ngươi

Quyển 3 - Chương 12: Muội muội không muốn ở phòng chứa củi? Vậy thì ở chuồng ngựa đi

Tứ hôn? Tất cả mọi người chút không phản ứng kịp.

Ý nghĩ đầu tiên của Hiên Viên Vô Thương chính là Dạ Tử Kỳ tứ hôn hắn và Tam nhi để lấy lòng. Mà Vũ Văn Tiểu Tam ngáp một cái từ trong ngực của hắn chui ra. Cảm giác thứ sáu của nữ nhân nói cho nàng biết tứ hôn này tuyệt đối không phải là chuyện gì tốt!

Cửa vây quanh không ít dân chúng, vốn là muốn xem phong thái của Nhiếp Chính vương Điện hạ bọn họ, ngờ đâu nghe được một tiếng tứ hôn, cũng len lén châu đầu ghé tai .

Mỗ nữ nện bước bước chữ bát đi tới trước mặt thái giám, đi quanh hắn vòng vo vài vòng, sau khi làm cho trong lòng thái giám này lạnh run. Giọng nói âm trầm kinh khủng rất có sắc thái phim ma vang lên: "Tứ hôn, là ban thưởng ai? Có phải đưa cho Thương Thương nhà ta mỹ thiếp như hoa không? Hoàng đế nhà các ngươi hỏi qua ý kiến của ta chưa? Chẳng lẽ không biết Thương Thương nhà chúng ta sợ vợ sao?"

Cả người tiểu thái giám này bị mồ hôi lạnh thấm ướt, mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu từ bên trán nhỏ xuống, sợ sệt nhìn Hiên Viên Vô Thương một chút, lại nhìn thấy trên bộ mặt tuyệt mỹ của hắn ta treo một nụ cười thản nhiên, nhìn nữ tử áo đỏ tuyệt sắc này, hình như cũng không hề để chuyện tứ hôn này ở trong lòng, chuyện này. . . . . .

"Nhiếp Chính vương phi, này, chuyện này. . . . . . Từ xưa tới nay, nam tử tam thê tứ thiếp là chuyện thường, dù Nhiếp Chính vương Điện hạ sợ vợ, cũng nên có một mấy phòng thị thiếp, kính xin Vương Gia nhanh tiếp chỉ, đừng cô phụ một phen ý tốt của hoàng thượng!" Tiểu thái giám co rúm thân thể lại, nói thật nhanh lời này xong, lại cảm giác vài đạo ánh mắt sắc bén bắn lên người của hắn, làm cho hắn có một loại cảm giác muốn tiểu mà không kiềm được.

"Thương Thương, chàng nói thánh chỉ này có thể nhận không?" Liếc mắt nhìn người ở cửa.

Nam tử tuyệt mỹ trong mắt tràn đầy cưng chiều: "Không thể!"

Hai đứa bé cũng nhảy dựng lên nói: "Không thể, không thể!"

"Ngươi nghe chưa?" Đi vòng quanh tiểu thái giám này, một bộ dáng cực phẩm người đàn bà đanh đá.

Đúng lúc này, một chiếc xe ngựa cao quý xuất hiện tại cửa phủ Nhiếp Chính vương phủ, mấy nữ nhân từ trong xe ngựa vững vàng ra ngoài, nhìn thấy nam tử ở cửa, không hẹn mà cùng một vẻ mặt ngậm xuân, nhẹ nhàng thi lễ: "Phu quân!"

Trong nháy mắt Vũ Văn Tiểu Tam cảm giác chân của mình bước lung lay mấy cái. Gì chứ, không biết xấu hổ đến loại trình độ này, quả nhiên là một loại cảnh giới! Trong mắt Hiên Viên Vô Thương cũng dấy lên chút sát ý.

Dân chúng càng thêm khiếp sợ! Đó không phải là hai vị công chúa và đệ nhất mỹ nữ Dạ Mị đế quốc bọn họ sao? Này này chuyện này. . . . . . Nhiếp Chính vương Điện hạ thật là diễm phúc không cạn!

"Đệ đệ, họ mới vừa gọi phụ vương là cái gì? Ta không nghe lầm chứ?" Hiên Viên Lạc Thần quay đầu hỏi tiểu đệ mình.

Hiên Viên Sở Cuồng cười hì hì mở miệng: "Ca ca, ba người kia không biết xấu hổ gọi phụ vương là phu quân. Ca ca không có nghe lầm đâu!"

"Đệ đệ, ngươi nói họ không có việc gì gọi loạn như vậy làm gì? Có phải không ai thèm lấy đúng không?" Hiên Viên Lạc Thần một bộ dáng buồn bực.

Hiên Viên Sở Cuồng gãi gãi đầu nhỏ, bừng tỉnh hiểu ra: "Ca ca, ngươi không biết đúng không? Hiện tại mặc dù nhanh đến mùa hè, nhưng là vẫn thời gian giao giữa Xuân và Hạ, mùa xuân là thời điểm tốt để động dục. Có lẽ các nàng chưa động dục xong!"

Lời này vừa nói ra, ngay cả Vũ Văn Tiểu Tam cũng suýt nữa cười ra tiếng! Ánh mắt của Hiên Viên Vô Thương nhìn tiểu nhi tử cũng càng tán thưởng. Không tệ không tệ, biết như thế nào để bảo vệ cho mẫu thân!

Dân chúng tuôn ra một trận cười ầm lên, thời kỳ động dục? Ha ha ha. . . . . .

Bao gồm thái giám và đám hạ nhân bên trong, cũng là một bộ dáng nén cười đến suýt đoạn khí.

Ba cô gái kia nghẹn đến sắc mặt đỏ bừng, Dạ Tử Y giận dữ nhìn hai đứa bé kia. Thủ hạ của ông ngoại chính là thiên diện lang quân, thế nhưng không có chơi chết bọn chúng, còn để cho bọn chúng trước mặt mọi người nhục nhã nàng như vậy, thật là tức chết nàng! Một đám vô dụng!

"Hai người các ngươi nói thế nào hả? Chúng ta là mẹ kế các ngươi, có thể nói chuyện với mẹ kế như vậy sao?" Dạ Tử Y cắn răng mở miệng.

"Mẹ kế? Phụ vương thừa nhận sao?" Hiên Viên Lạc Thần cười như không cười nhìn nàng, "Hơn nữa, dù là mẹ kế, thấy chúng ta cũng cần phải hành lễ ? Là ai cho ngươi lá gan hô to gọi nhỏ với bản thế tử như vậy?" Thiếp thị không có địa vị, dù là con của mình, cũng phải xưng là"Công tử" , "Tiểu thư" , càng không thể hô to gọi nhỏ với tiểu thế tử - con vợ cả.

"Nhưng Dạ Tử Y ta là công chúa tôn quý nhất Dạ Mị đế quốc!" Dạ Tử Y cắn răng nhìn hắn. Dạ Tử Y nàng là em gái ruột cùng một mẹ với hoàng thượng!

Dân chúng lại bắt đầu bàn luận xôn xao , công chúa của một nước, thân phận quả thật cao quý, nhưng tại sao công chúa lại cam tâm làm thiếp?

"Không phải mới vừa rồi công chúa nói muốn gả vào phủ Nhiếp Chính vương chúng ta sao? Bổn vương phi chưa từng nghe qua, ngược lại muốn nghe một chút xuất giá theo phu là như thế nào? Công chúa muốn gả vào Nhiếp Chính vương phủ chúng ta, còn muốn bày ra dáng vẻ công chúa, sợ là Nhiếp Chính vương phủ nho nhỏ của chúng ta không thể thỉnh vị Đại Phật công chúa này rồi!" Vũ Văn Tiểu Tam cười lạnh mở miệng, Vũ Văn Tiểu Tam nàng ở tam vương phủ cũng là nhân vật phong vân một cõi, há có thể không đấu lại công chúa điêu ngoa bốc đồng này!

Thiên Mộ Tuyết thâm sâu cho rằng ba người các nàng trước đoàn kết một lòng, giết chết vương phi đó rồi tính tiếp. Cho nên mở miệng cười chen vào nói: “Vương phi tỷ tỷ bớt giận, Y công chúa cũng chỉ là nhất thời nhanh mồm nhanh miệng, cho nên mới không lựa lời đắc tội tiểu thế tử. Nếu có chỗ đắc tội, kính xin vương phi tỷ tỷ bao dung. Mộ Tuyết tin tưởng vương phi tỷ tỷ thân là đương gia chủ mẫu, tất nhiên sẽ không làm khó chúng ta mới đúng.”

Mở miệng một tiếng vương phi tỷ tỷ, gọi thật giống như rất thân thiết, khiến Vũ Văn Tiểu Tam cho rằng mình trở lại tam vương phủ rồi!

Dạ Tử Y nghe vậy liếc Thiên Mộ Tuyết một cái: “Ai muốn ngươi làm bộ tốt bụng!”

Thiên Mộ Tuyết tốt bụng bị chó cắn, giận cắn cắn môi dưới, không nhìn nàng ta nữa. Dạ Tử Mộng không nói một lời, cũng đang cười thầm trong lòng. Đấu đi, đấu đi, các ngươi càng đấu, ba bại câu thương, vừa đúng chế tạo cơ hội cho ta!

“Ca ca, cái kẻ thối tha không biết xấu hổ đó gọi mẫu thân là tỷ tỷ, rõ ràng phụ vương còn không có đồng ý! Ca ca, ngươi nói phụ vương sẽ đáp ứng sao?” Giọng nói thanh thúy của Hiên Viên Sở Cuồng vang lên.

Hiên Viên Lạc Thần một bộ dáng “Ngươi là ngu ngốc” nhìn hắn một chút: “Ngươi cũng không ngẫm lại, ba người bọn họ cũng lớn tuổi như vậy rồi, da mặt lại dày như thế, phụ vương làm sao sẽ đồng ý, phụ vương cũng không phải là, cũng không phải là…Mẫu thân, lần trước nói là cái gì ta?”

Hiên Viên Sở Cuồng lập tức cười hì hì nói tiếp: “Phụ vương cũng không phải là trạm thu hồi đồ bỏ đi!”

Tiểu Nguyệt ở một bên che miệng kìm nén đến sắc mặt đỏ bừng, ha ha ha…Tiểu thế tử và tiểu công tử thật là quá nghịch ngợm! Nhìn ba vị này tức đến khuôn mặt có nhiều màu sắc khác nhau như vậy, thật là khiến người ta cảm giác vô cùng sảng khoái!

Lớn tuổi như vậy còn không có da mặt? Sắc mặt của ba nữ nhân cũng tương đối khó coi! Đúng theo tuổi của các nàng mà nói quả nhiên là hơi lớn, nhưng họ không phải là vì có thể gả cho Nhiếp Chính vương, mới vẫn không gả đi sao? Da mặt dày?! Dù tính tình tốt hơn, cũng không nhịn được chèn ép như vậy!

Lỗ mũi Thiên Mộ Tuyết vừa kéo, vừa che miệng khóc thút thít lên, bộ dáng mỹ nhân hoa lê đáy vũ làm cho người không nhịn được đau lòng, so sánh một chút bộ dáng Vũ Văn Tiểu Tam hung thần ác sát, mọi người cũng đối với Nhiếp Chính vương phi lắc đầu một cái…

“Ca ca, nàng bị chúng ta nói đến khóc kìa!” Hiên Viên Sở Cuồng mở miệng lần nữa.

Hiên Viên Lạc Thần liếc hắn một cái: “Ngươi biết cái gì, nàng đây không phải bị chúng ta nói đến khóc, nàng đây là vì xấu hổ! Xấu hổ, ngươi biết không? Chính là biết hành động của mình vô sĩ đến cỡ nào, làm cho người ta chán ghét đến chừng nào, cho nên mới khóc lên!”

Ách…Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người uốn éo quay đầu nhìn Thiên Mộ Tuyết, thì ra bởi vì áy náy sao!

Thiên Mộ Tuyết thút tha thút thít mấy tiếng, im bặt, tiếp tục khóc cũng không được, không khóc cũng không được! Không biết làm thế nào cho phải.

Vũ Văn Tiểu Tam nhìn họ một chút, lại nhìn hai đứa con trai mình một chút, dường như không cần nàng ra tay! Vẫn còn có hai đứa con trai này!

“Được rồi, chúng ta đi thôi.” Giọng nói vô cùng từ tính của Hiên Viên Vô Thương vang lên, nhìn Vũ Văn Tiểu Tam và hai con trai bảo bối của mình, chẳng thèm lãng phí thời gian với các nàng ta.

Ba nữ nhân kia hai mặt nhìn nhau, bọn họ đi vào? Vậy, các nàng có đi vào hay không?

Tiểu thái giám lập tức đứng lên, không tuyên chỉ, hắn trở về sẽ bị bệ hạ chém: “Thánh chỉ đến! Nhiếp Chính vương Điện hạ tiếp chỉ!” Nơi này nhiều dân chúng như vậy, tin tưởng Nhiếp Chính vương Điện hạ cũng sẽ không đến nỗi không cho bệ hạ một chút thể diện chứ?

Hiên Viên Vô Thương nghe vậy, nhàn nhạt nhìn hắn, trên bộ mặt tuyệt mỹ không có chút biểu lộ nào, chỉ là trên người mơ hồ lộ ra chút sát khí.

Dân chúng cũng có chút kinh ngạc, Nhiếp Chính vương Điện hạ không phải là muốn mưu phản chứ? Mới vừa rồi ở trên đường cái thiếu chút nữa đụng phải hoàng thượng, hiện tại thánh chỉ cũng không nhận. Chuyện này….

Vũ Văn Tiểu Tam cười lạnh nhìn tiểu thái giám này một cái: “Thánh chỉ có cái gì ngươi đọc đi!”

“Nhưng…” Nhưng sao có thể đứng nhận thánh chỉ? Mặc dù vị Nhiếp Chính vương Điện hạ này thật chưa từng có quỳ qua.

“Cung kính của vương Gia nhà chúng ta đối với hoàng thượng là để ở trong lòng, không cần quỳ xuống nhận thánh chỉ, ngươi đọc đi, nếu không chỉ sợ không có cơ hội để đọc đâu!” Nàng cũng muốn biết thánh chỉ của Dạ Tử Kỳ là gì, mới có thể khiến ba nữ nhân này trực tiếp muốn tiến dần từng bước vào vương phủ luôn, nữ nhân ở thế giới này đã phóng khoáng đến trình độ này rồi sao?

Lời này cũng coi là cho tên tiểu thái giám này một bậc thang, vội vàng mở miệng: "Dạ! Phụng Thiên Thừa Vận, Hoàng đế chiếu viết. Y công chúa, Mộng công chúa, Thiên tiểu thư là quý nữ triều ta, trong trí tuệ ngoài thanh tú. . . . . ."

Tiếp chính là một loạt từ ca ngợi, nói thật lâu, rốt cuộc đã nói đến vấn đề chính: "Đặc biệt ban cho Nhiếp Chính vương làm thiếp, bây giờ dọn vào phủ Nhiếp Chính vương. Một tháng sau đại hôn, khâm thử!"

"Tạ ý tốt của bệ hạ!" Vũ Văn Tiểu Tam đưa tay, liền nhận lấy thánh chỉ. Tới chơi đi, vừa đúng lúc nàng nhờ vào đó khiến các nữ nhân khắp thiên hạ đều biết, nam nhân của Vũ Văn Tiểu Tam nàng, dù là mấy công chúa cùng nhau tới cửa cũng không thể cướp đi!

Mày kiếm của Hiên Viên Vô Thương nhíu chặt, không đồng ý mở miệng: "Tam nhi!"

Vũ Văn Tiểu Tam lại cho hắn một ánh mắt bình tĩnh đừng nóng: "Cũng mời ngươi trở về nói với bệ hạ. Mấy ngày nay, bổn vương phi sẽ khảo sát ba người này thật tốt, nếu bất kính với bổn vương phi chính thất này, hoặc là không xứng gả vào vương phủ, xin mời bệ hạ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, đón các nàng về." Một tháng? Nhiều nhất ba ngày liền cút ra ngoài cho lão nương! Đưa tới cửa tìm đánh, nhất định phải thành toàn!

Tiểu thái giám này vội vàng gật đầu: "Nô tài lập tức trở về thưa lại, xin vương phi yên tâm!" Yêu cầu này cũng không quá đáng, nếu trước nhập môn mà không tôn trọng chánh thất, quả thật có thể hủy bỏ hôn lễ, cho nên hoàng thượng chắc cũng không phản đối đâu!

Lời này trong nháy mắt làm sắc mặt ba nữ nhân kia trở nên cực kỳ khó coi! Đây chẳng phải là nói họ một tháng này phải dùng mọi cách lấy lòng nữ nhân kia, mới có thể thành công gả vào phủ Nhiếp Chính vương sao?

"Không biết các vị muội muội có dị nghị gì không?" Vũ Văn Tiểu Tam cười đến cảnh xuân rực rỡ, mơ tưởng Thương Thương nhà bọn họ. Có thể, để bổn vương phi cho các ngươi một giáo huấn suốt đời khó quên!

Ba người cắn răng, vò khăn trong tay của mình: "Bọn muội muội không có dị nghị, vậy do tỷ tỷ sai khiến!"

Lần này ánh mắt dân chúng nhìn Vũ Văn Tiểu Tam mới trở nên kính nể , ai cũng biết Nhiếp Chính vương phi của bọn họ là công chúa hai nước, lại có khí phách như vậy, đồng thời đón ba nữ nhân kia vào cửa, không hổ là nữ tử tốt! Nữ tử tốt! Bọn họ mới vừa rồi vẫn còn vì Thiên Mộ Tuyết khóc lóc mà hiểu lầm nàng, bọn họ thật sự là đáng chết! Quá đáng chết rồi!

Nhưng sắc mặt của Hiên Viên Vô Thương có chút khó coi, giận phất tay áo một cái, vào phủ!

Lưu lại những người liên can hai mặt nhìn nhau, đây là lần đầu tiên vương gia giận vương phi! Hiên Viên Lạc Thần và Hiên Viên Sở Cuồng cũng có chút không hiểu hành động của mẫu thân. Chẳng lẽ nàng không thương phụ vương rồi sao? Liếc mắt nhìn nhau, sau đó đồng loạt lắc đầu một cái, khả năng này không lớn! Đôi mắt như bảo thạch của hai đứa bé xoay vòng. Hắc hắc, muốn vào ở phủ Nhiếp Chính vương, hai người bọn họ nhất định chiêu đãi họ thật tốt!

Nhìn bộ dáng Hiên Viên Vô Thương rõ ràng là tức giận, dân chúng và đám người Thiên Mộ Tuyết cũng có chút kinh ngạc, Vũ Văn Tiểu Tam mở miệng cười: "Vương Gia cũng chỉ là quá vui mừng mà thôi, sau khi ba vị muội muội vào phủ thì tìm chỗ ở đi! Bổn vương phi vào trước!"

Người nào đó mới đi vài bước, nghe được lời này của nàng, giận đến suýt nữa cắn nát răng ngà! Dung nhan như cánh hoa đào cũng đen đến đáng sợ! Hắn quá vui mừng sao? Lồng ngực kịch liệt phập phòng, bước nhanh đi vào thư phòng!

Sau khi Vũ Văn Tiểu Tam một bộ dáng vương phi ung dung rộng lượng vào vương phủ, ba nữ nhân kia cũng lập tức đuổi theo.

"Đóng cửa." Giọng nói trong trẻo vang lên.

Đám người Đình Vân lập tức đóng cửa lại, trên mặt tất cả đều là vẻ mặt không đồng ý. Vương phi cần gì phải tìm phiền toái cho mình?

Cửa vừa đóng, liền cũng ngăn cách dân chúng ở bên ngoài, mà thị tỳ của ba nữ nhân kia cũng bị nhốt ở ngoài cửa! "Vương phi tỷ tỷ, thị tỳ của chúng ta!" Dạ Tử Mộng có chút không yên lòng mở miệng. Không mang theo thị tỳ, họ sẽ không bị người khi dễ chứ?

"Bên trong vương phủ thị tỳ vô số, chẳng lẽ còn phục vụ không được các ngươi hay sao? Còn nữa, các ngươi có lẽ không hiểu, thị thiếp là dùng để phục vụ người, không phải để được phục vụ, kính xin các vị muội muội có chút tự biết rõ mới phải!" Mỗ nữ cười đến cực kỳ tà ác, cùng lão nương đoạt nam nhân, cũng không nhìn lại các ngươi có mấy cân lượng! Chơi không chết được các ngươi ta liền sống uổng phí rồi!

Đám người Đình Vân giờ mới hiểu được vương phi muốn đánh ý định gì, cùng nhau ở trong lòng vì ba nữ nhân có sắc mặt khó coi kia mặc niệm!

"Vương phi tỷ tỷ, vậy chúng ta nghỉ ngơi ở đâu?" Dạ Tử Y cắn răng mở miệng hỏi thăm, hận không được xé nát nữ nhân trước mặt này!

"Mẫu thân, con biết, con biết!" Hiên Viên Sở Cuồng tiến tới bên người Vũ Văn Tiểu Tam, ôm chân của nàng, "Mẫu thân, Cuồng nhi nghe nói phòng chứa củi là một nơi chơi rất vui, sẽ để cho họ dời đến nơi đó ở đi!"

Phòng chứa củi là nơi chơi rất vui? Đây là nghe ai nói?

Hiên Viên Lạc Thần không đồng ý mở miệng: "Đệ đệ, ngươi nói hươu nói vượn cái gì đó, phòng chứa củi nào có chơi vui hơn nhà xí, họ nên ở nhà xí mới đúng!"

Cả đám hạ nhân thống nhất xoay người tiến hành các loại cười trộm, ha ha ha, thật là chơi quá vui!

Vũ Văn Tiểu Tam tán thưởng nhìn hai đứa con trai một cái, rồi sau đó mở miệng: "Aizz, tỷ tỷ cũng đang vì thế phiền lòng, vương phủ thật là không còn phòng trống rồi. Chỉ là lời Cuồng nhi và Thần nhi ngược lại nhắc nhở bổn vương phi, phòng chứa củi và nhà xí đều là chỗ tốt. Nhưng trong nhà xí vừa dơ vừa thúi, quả thật không tốt để ở. Đình Vân, ngươi sai hạ nhân dọn dẹp đồ trong phòng chứa củi ra ngoài, để mấy vị này vào ở đi!"

À? Này? Dù là thị thiếp, cũng không cần phải ở phòng chứa củi chứ? Hơn nữa còn là ba người cùng ở? !

"Vương phi tỷ tỷ, chúng ta tại sao có thể ở. . . . . ." Thiên Mộ Tuyết lập tức nhíu mày mở miệng.

"Thế nào, các ngươi có ý kiến với lời nói của bổn vương phi sao?" Lạnh lùng quét họ, không giận tự uy.

Nếu là có ý kiến, chỉ sợ liền bị trục xuất khỏi phủ rồi! Thiên Mộ Tuyết và Dạ Tử Mộng cắn răng: "Vậy do vương phi tỷ tỷ quyết định!" Phòng chứa củi liền phòng chứa củi, chỉ cần có thể gả cho Nhiếp Chính vương, ở vài ngày phòng chứa củi tính là gì!

Nhưng Dạ Tử Y có chút khinh thường nhìn hai người kia một cái, rồi sau đó hướng về phía Vũ Văn Tiểu Tam mở miệng: "Bản công chúa mới không ở một phòng với họ, không quen!" Một nữ nhi của Lễ Bộ Thượng Thư nho nhỏ, cùng một nữ nhi do tài tử sinh, có tư cách gì ở một chỗ với Dạ Tử Y nàng?

"Muội muội không muốn ở với các nàng! Đây cũng là làm khó, phải biết vương phủ chúng ta không có nhiều phòng như vậy, phòng trống duy nhất chỉ có phòng chứa củi và nhà xí, chẳng lẽ để muội muội ở nhà xí hay sao? Vậy cũng không tốt lắm!" Vũ Văn Tiểu Tam nói xong giống như khổ sở lắc đầu một cái.

Cả đám hạ nhân buồn cười lại không dám cười, vương phủ lớn như vậy, sao có thể không có chỗ cho các nàng ở, vương phi thực chèn ép người!

Hiên Viên Sở Cuồng lập tức mở miệng phối hợp: "Mẫu thân, mẫu thân, còn có một nơi, để cho nàng ở chuồng ngựa cũng được!"

Hiên Viên Lạc Thần làm như thật gật đầu một cái, sờ sờ đầu tiểu Sở Cuồng: "Đệ đệ, ngươi thật là quá thông minh, dung mạo của nàng và ngựa thật ra rất giống nhau, ở chuồng ngựa rất thích hợp!"

Lời này khiến Dạ Tử Y suýt nữa phun ra một ngụm máu tươi! Dung mạo của nàng giống như ngựa? Ai tới nói cho nàng biết gương mặt như hoa như ngọc của nàng giống ngựa ở chỗ nào hả? !

"Ừm! Lời ấy có lý, nếu muội muội không muốn ở phòng chứa củi, vậy thì ở chuồng ngựa đi, lần này muội muội nên không có dị nghị gì đi?" Vũ Văn Tiểu Tam cười như không cười nhìn nàng ta, hung hăng đè nén kích động cười thật to, ha ha. . . . . . Cười nhạo nàng, không ngờ hai đứa con trai còn có tiêu chuẩn bực nào!

Trong mắt Dạ Tử Mộng và Thiên Mộ Tuyết đều là ý vị hả hê, ở phòng chứa củi, nhiều lắm là cũng chính là hoàn cảnh kém một chút, ở chuồng ngựa, chung một chỗ với một đám súc vật, ha ha ha. . . . . . Ai bảo ngươi tự cho là cao quý! Báo ứng!

Dạ Tử Y đang muốn nói gì đó, liền bị Hiên Viên Lạc Thần cướp lời: "Mẫu thân, nàng ta khẳng định là không có ý kiến, lúc nãy đệ đệ đã nói nàng động dục, chỉ bằng bộ dáng kia của nàng, phụ vương cũng sẽ không cưng chiều nàng, trong chuồng ngựa có nhiều ngựa như vậy, có lẽ có thể giúp nàng ta giải tịch mịch nửa đêm!"

Khóe miệng Vũ Văn Tiểu Tam giật giật, một bộ dáng rất đả kích nhìn con trai lớn của mình, đây là lời mà một đứa bé hai tuổi nên nói sao? Sao tên ranh con chết bầm này không học theo tấm gương tốt!

Dạ Tử Y tức giận đến toàn thân phát run, một ngón tay ngọc thon dài hung hăng chỉ vào Hiên Viên Lạc Thần: "Ta là kế mẫu của ngươi! Tiểu Súc Sinh này lại dám nói lời như vậy, xem bản công chúa đánh chết ngươi thế nào!"

Lời này vừa nói ra, sắc mặt của mọi người đều khó coi!

Một bóng người chợt lóe, thân thể nho nhỏ của Hiên Viên Lạc Thần liền xuất hiện ở bên cạnh Dạ Tử Y, lạnh lùng nhìn nữ nhân không biết sống chết này: "Tới! Bản Thế tử ngược lại muốn nhìn một chút, ngươi đánh chết ta như thế nào!" Kế mẫu? Thật là không biết xấu hổ đấy!

Đám người Đình Vân hoảng sợ trợn to mắt, võ công của tiểu thế tử lại tiến bộ! Động tác vừa rồi bọn họ cũng không thấy rõ ràng, như vậy thì chỉ có một giải thích -- võ công của tiểu thế tử đã ở trên bọn họ rồi! Thế nhưng mới mấy ngày thôi! Rõ ràng mấy ngày trước còn không bằng bọn họ!

Dạ Tử Y thấy thân hình đứa bé nhanh như quỷ mị, đáy lòng cũng sinh ra chút lạnh lẽo! Hiên Viên Lạc Thần cũng không phải ngồi không, mặc dù nàng còn chưa có động tác, cũng đã vận đủ nội lực bay lên. . . . . .

Mọi người chỉ nghe "Ba!" , "Ba!" , "Ba!" mấy tiếng, còn có một lực đạo giống như Long Quyển Phong vây quanh nửa người trên của Dạ Tử Y.

Rồi sau đó thân thể nhỏ của Hiên Viên Lạc Thần nhẹ nhàng rơi xuống đất, mặt của Dạ Tử Y đã sưng giống đầu heo! "Đây chỉ là một giáo huấn nho nhỏ, bản Thế tử nói cho ngươi biết, ở vương phủ này thân phận của ngươi là thiếp thị! Nếu còn dám bất kính, bản Thế tử liền cắt đầu lưỡi của ngươi!" Lạnh lùng mở miệng, mặc dù là lời nói của đứa bé, nhưng không có một người dám hoài nghi hắn đang nói giỡn!

Hiên Viên Sở Cuồng lập tức chạy đến bên người ca ca: "Ca ca, tay của ngươi có đau hay không? Cuồng nhi xoa xoa cho ngươi, loại tiện nhân như vậy, trực tiếp cho hạ nhân thu thập là được, tại sao phải tự thân động thủ!"

Dạ Tử Y đau đến nước mắt cũng bay ra, mỗi một bạt tai Hiên Viên Lạc Thần đều dùng đủ nội lực! Cắn răng mồm miệng không rõ mở miệng: "Ta muốn nói cho Vương Gia phu quân! Để cho hắn giáo huấn ngươi - tên tiểu súc sinh này, ngươi chờ đi!"

Nói xong xoay người muốn đi, đi chưa được mấy bước, chỉ nghe thấy giọng nói Vũ Văn Tiểu Tam truyền đến: "Đi đi, đi đi, xem một chút Thương Thương là coi trọng ngươi, hay coi trọng Thần nhi. Thần nhi, ngươi có nhớ lần trước có người mắng ngươi, phụ vương của ngươi xử lý thế nào không?" Thật ra thì Vũ Văn Tiểu Tam bịa chuyện, căn bản cũng không biết có ai mắng qua con trai của mình, nàng đã ngủ mê hai năm rồi mà!

"Ngũ mã phanh thây, chặt làm trăm mảnh." Tám chữ, lạnh lùng phun ra. Một năm trước, hắn và đệ đệ len lén chạy ra ngoài chơi, liền bị người mắng là Tiểu Tạp Chủng. Khi đó hắn biết trên thế giới này là cường giả nói chuyện, cho nên trở lại liền chăm chỉ tu luyện võ công. Ai cũng đừng nghĩ giương oai trên đầu Hiên Viên Lạc Thần hắn!

Bước chân của Dạ Tử Y dừng lại, lại không dám động, trên người cũng mơ hồ có mồ hôi lạnh toát ra. Ngũ mã phanh thây, chặt làm trăm mảnh, mặc kệ là nghĩ nàng cũng không dám nghĩ!

Nhìn một chút lệ khí tàn nhẫn ngoan độc trên người nhi tử, Vũ Văn Tiểu Tam biết rõ có thể thật sự có người khi dễ qua con trai của mình, có chút đau lòng sờ sờ đầu của hắn, thấy Hiên Viên Lạc Thần ngửa đầu cười một tiếng, bày tỏ không có gì liền yên tâm, rồi sau đó hướng về phía bóng lưng Dạ Tử Y mở miệng: "Tiểu Nguyệt, nói cho các nàng biết, gia quy điều một trăm lẻ tám của phủ Nhiếp Chính vương chúng ta là cái gì?"

Gia quy điều một trăm lẻ tám? Tiểu Nguyệt gãi đầu một cái, có chút không hiểu, phủ Nhiếp Chính vương bọn họ có gia quy sao? Nhìn Liên Hoa ở một bên nháy mắt với nàng, trong nháy mắt phản ứng kịp, mở miệng cười: "Vương phi, gia quy điều một trăm lẻ tám của vương phủ chúng ta là: bên trong vương phủ bất luận là cái gì, bất luận là người nào, chỉ cần dám nhục mạ tiểu thế tử hoặc tiểu công tử, đều đánh bốn mươi trượng!"

Hiên Viên Sở Cuồng rất bất mãn nhìn Tiểu Nguyệt một cái: "Bác gái Tiểu Nguyệt, mới chỉ có bốn mươi trượng à? Quá ít đi?"

Ót Tiểu Nguyệt xẹt qua một vệt đen, bác gái Tiểu Nguyệt? Đây là người nào dạy tiểu công tử nói như vậy? Nghĩ tới hoài nghi nhìn tiểu thư nhà mình một cái, giống như là phong cách tiểu thư! Còn nữa, đánh bốn mươi trượng không ít có được hay không? Đủ để cho Dạ Tử Y nằm trên giường mấy tháng!

"Tiểu công tử, ít một chút, nhưng đây là gia quy, cũng không phải ta quyết định, không phải là ta nói bao nhiêu thì là bấy nhiêu!" Tiểu Nguyệt vì giả bộ giống một chút, dường như bất đắc dĩ trả lời một câu như vậy.

"Nghe không? Kéo đi xử trí đi! Không khí này của vương phủ cũng cần sửa đổi một chút rồi, nếu không người ta còn nói bổn vương phi vô năng, đến hậu viện nho nhỏ của vương phủ cũng không quản lý nổi!" Vũ Văn Tiểu Tam thản nhiên mở miệng.

"Dạ!" Bọn hạ nhân lập tức đi lên kéo Dạ Tử Y.

Dạ Tử Y thét lên mở miệng: "Ngươi không thể đánh ta, ta chính là công chúa!"

"Muội muội, gia quy của vương phủ này, dù là Vương Gia cũng phải tuân thủ, thân phận muội muội còn có thể cao quý hơn Vương Gia sao?" Vũ Văn Tiểu Tam cười lạnh mở miệng, chuyện cười, dám mắng con trai của nàng, thật coi Vũ Văn Tiểu Tam nàng dễ khi dễ sao! Không chỉnh chết ngươi tên lão nương liền viết ngược!

"Ta không tin!" Dạ Tử Y cắn răng nhìn nàng ta, biểu huynh mới là chủ nhân vương phủ này, sao có thể định ra gia quy, đến bản thân cũng phải tuân thủ chứ?

"Không tin? Ngươi hỏi bọn họ một chút bổn vương phi có lừa ngươi hay không!" Vũ Văn Tiểu Tam nói xong nhìn đám người Đình Vân.

Tất cả hạ nhân nhất trí gật đầu: "Hồi công chúa, đúng là như vậy!" Trong lòng bọn họ, chỉ có vương phi mới xứng với vương gia bọn họ, tiểu tiện nhân này nên giết mới đúng! Cho nên bọn họ phối hợp nói láo không chút mơ hồ!

"Không! Không! Các ngươi không thể đánh ta!" Bốn mươi đại bản, đánh nàng còn có đường sống sao?

"Không đánh cũng có thể! Tất cả mọi người trong vương phủ đều phải tuân theo gia quy này, nếu công chúa hiện tại liền rời khỏi vương phủ, vậy thì không phải là người của vương phủ chúng ta, nên cũng không cần phải bị trách phạt!" Vũ Văn Tiểu Tam mở miệng cười. Đúng, ra khỏi vương phủ thì không bị gia quy trách phạt, lão nương trực tiếp để cho người ta giết chết ngươi!

Dạ Tử Y cười lạnh một tiếng: "Ngươi chính là muốn mượn cớ này đuổi ta khỏi phủ có đúng không? Ta cho ngươi biết! Ngươi mơ đi! Ta tuyệt đối sẽ không đi, dù ta có chết cũng sẽ không rời bỏ biểu huynh!"

"Bổn vương phi cũng vì thâm tình muội muội chờ đợi Vương Gia mà cảm động thật sâu, mang xuống đánh đi!" Vũ Văn Tiểu Tam phất phất tay, ngay sau đó Dạ Tử Y liền bị kéo xuống.

Tiếp chính là một tiếng lại một tiếng kêu thảm thiết truyền đến. Kêu đến sắc mặt Thiên Mộ Tuyết trắng bệch, vẻ mặt Dạ Tử Mộng cũng tương đối khó coi. Vũ Văn Tiểu Tam này, nhìn như đúng là xử trí Dạ Tử Y, thật ra thì đang làm cho các nàng nhìn, làm cho các nàng biết khó mà lui! Nhưng Dạ Tử Mộng nàng há có thể dễ dàng thỏa hiệp như vậy,

Ai chết vào tay ai còn chưa biết đâu!

“Hai vị muội muội, nhìn thấy không? Gia quy của vương phủ chúng ta rất nhiều, hơn nữa còn hơn pháp luật bên ngoài, không nể tư tình. Dù tỷ tỷ không nhẫn tâm đánh Y muội muội, cũng không thể không đánh, hai người các ngươi cần phải suy nghĩ kỹ càng, rốt cuộc muốn ở lại vương phủ hay không, bằng không……” Mỗ nữ một bộ dáng cực kỳ không đành lòng nhìn hi người họ, cho các ngươi thêm một cơ hội. Nếu như các ngươi thức thời, hiện tại liền cút đi, lão nương liền bỏ qua chuyện cũ!

“Vương phi tỷ tỷ, chúng ta đối với Vương gia là thật tâm, không hề ít hơn so với Y công chúa, ngài cứ yên tâm đi!” Thiên Mộ Tuyết mở miệng cười, chỉ là nụ cười kia không đạt đến đáy mắt.

“Ừm! Nếu là vậy, các ngươi liền lưu lại đi, chúng ta vừa mới trở lại vương phủ, bên trong hay xung quanh vương phủ cũng không sạch sẽ, không thể nhìn thấy một chút bụi bặm. Hạ nhân vương phủ cũng không đủ dùng, làm phiền hai vị muội muội giúp đỡ quét sạch sẽ! Đình Vân, cho các nàng hai cây chổi!” Mặt Vũ Văn Tiểu Tam treo đầy nụ cười không có ý tốt.

“Vương phi tỷ tỷ, chúng ta vào vương phủ là để phục vụ Vương gia, chuyện quét sân này…” Dạ Tử Mộng muốn phản bác, nàng cũng không thể vừa vào cửa liền bị nữ nhân này ăn sạch sành sanh!

“Thế nào, muội muội có một chút chuyện cũng không muốn làm cho vương phủ? Cũng chỉ là quét sân thôi, nếu tỷ tỷ tùy tiện nói một câu mà muội muội cũng muốn bác bỏ, vậy tỷ tỷ cũng muốn hỏi một chút, trong lòng muội muội có vị trí Vương phi này hay không! Nếu không có, vương phủ chúng ta quả thật không chứa nổi muội muội – vị phật lớn này!”

“Ca ca, không phải họ nói rất thích phụ vương sao? Sao lại không muốn giúp quét dọn?” Giọng nói thanh thúy của Hiên Viên Sở Cuồng tức thời vang lên.

Hiên Viên Lạc Thần như tiểu đại nhân vỗ vỗ đầu của hắn: “Cái tên đần độn này, họ nhất định là giả bộ thôi, ở đâu ra mà thích phụ vương thật chứ. Ừ…..Nói không chừng là gian tế người khác phái tới!” Lời này chính là trúng hồng tâm, khiến hai nữ nhân cũng có chút hoảng loạn.

Tuy nói Hoàng thượng không có nói gì với các nàng, nhưng rõ ràng Hoàng thượng và Nhiếp Chính vương không vừa mắt nhau. Hiện tại họ vừa được Hoàng thượng gả cho Nhiếp Chính vương, thật rất dễ bị hoài nghi là gian tế Hoàng thượng phái tới!

Hai người lúc này mở miệng: “Vương phi tỷ tỷ, không phải là quét sân thôi ư, chúng ta nguyện ý!”

“Ừ, nguyện ý là tốt rồi. Nhìn thấy không, sân lớn bên kia nếu quét không sạch sẽ, hôm nay các ngươi cũng không cần ăn cơm!” Một cánh tay ngọc nhỏ dài chỉ hướng phái Tây, một mảnh viện thật lớn, chừng mười sân bóng rổ kiếp trước! “Quét dọn cho tốt, Vương gia thích sạch sẽ rất nghiêm trọng, cho nên các ngươi chính là một chút bụi bặm cũng không thể rơi xuống, nghe rõ chưa!”

Mảnh viện lớn như vậy để hai người kim chi ngọc diệp này tới quét, dù là ngày mai cũng quét không xong đi? Sắc mặt của hai người cũng tương đối khó coi. Còn không quét dọn xong thì không thể ăn cơm! Liếc mắt nhìn nhau, xem ra họ chỉ có thể gia tăng tốc độ quét dọn! Chợt, Dạ Tử Mộng ở trong lòng cười lạnh một tiếng, nhìn một chút hạ nhân ở một bên, đợi lát nữa để những hạ nhân kia giúp một tay không được sao? Nàng cũng nkho6ng tin đường đường một công chúa như nàng lên tiếng, còn có người dám không nghe!

Vũ Văn Tiểu Tam quay đầu nhìn một đám hạ nhân ở cửa: “Các ngươi ai có việc người đó, chuẩn bị bữa tối, bổn vương phi đi trước xem Vương gia một chút!” Gia hỏa kiêu ngạo đó tức giận rồi.

Lời này vừa rơi xuống, tất cả hạ nhân đều chạy về phía đông, nam, bắc, không một người đi Tây Uyển! Cũng không có một người ở trước mặt Dạ Tử Mộng.

Dạ Tử Mộng giận dữ cắn răng, xem ra thực chỉ có thể tự mình quét dọn!

Một người mặc váy dài màu trắng, một người mặt váy màu xanh dương đuôi dài, chính là đi bộ cũng khó, chứ đừng nói quét dọn! Vũ Văn Tiểu Tam lắc lắc đầu một cái: “Nhìn hai vị muội muội, đâu có một chút dáng vẻ làm việc. Quản gia, đi tìm một bộ y phục vừa vặn một chút, để các nàng mặc để quét dọn thật tốt!”

Vì vậy……

Tây Uyển xuất hiện hai người như hoa như ngọc ăn mặc như đại mụ quét sân!

Mà Dạ Tử Y sau khi bị đánh xong, bọn hạ nhân liền nâng tới chuồng ngựa…..

…………………..

“Mẹ đi tìm cha đây, hai người các con trước ngoan ngoãn trở về phòng thu thập xong, sau đó chuẩn bị ăn cơm tối, biết không?” Vũ Văn Tiểu Tam cúi người xuống hướng về phía bọn chúng mở miệng.

Hai đứa trẻ cùng nhau khéo léo gật đầu một cái, chỉ là con ngươi đảo vòng. Hắc hắc, thu thập xong đi giày vò bọn họ thật tốt!

Đến cửa thư phòng, cửa phòng khép chặt. Một nam tử tuyệt sắc mặc áo trắng cắn răng ngồi ở bên trong nhà, ngồi như vậy đã lâu! Lâu như vậy mà nàng còn chưa tới! Chẳng lẽ không biết mình đang tức giận sao? Nghĩ tới hung hăng cắn cắn môi dưới, nha đầu này có phải không thích hắn không, còn muốn cho ba nữ nhân kia vào vương phủ nữa!

Nhưng cũng không giống không thích hắn! Một nam nhân gần ba mươi tuổi, ở trong phòng tiến hành các loại suy nghĩ lung tung trong lòng. . . . . .

Vũ Văn Tiểu Tam gõ cửa: "Thương Thương, mở cửa ra!"

"Không mở!" Giọng nói hờn dỗi vang lên.

Trán Vũ Văn Tiểu Tam xẹt qua một vệt đen, không phải chứ? Vì vậy, mỗ nữ liền lấy bài con thỏ nhỏ ngoan ngoãn nổi tiếng nhất ở kiếp trước ra hát, chỉ là sửa lại lời: "Tiểu Thương Thương ngoan ngoãn, mở cửa đi, nhanh lên một chút mở ra, ta muốn đi vào!"

Bài ca này hát ở cửa thư phòng, thân hình ám vệ ẩn thân chung quanh suýt nữa thổ huyết ba lít máu!

Còn sau ót người trong nhà cũng là một hàng vạch đen chỉnh tề. . . . . . Cắn răng mở miệng: "Chính là không ra!"

Đám ám vệ không hẹn mà cùng lau mồ hôi trán, vương gia và vương phi có cần ngây thơ như vậy không!

Vì vậy, kiên nhẫn của mỗ nữ tiêu tan hầu như không còn. Nhắc chân, một cước đạp mở cửa. . . . . ."Rầm!"

Sau đó nhìn thấy nam nhân buồn bực cắn môi dưới, lộ ra một nụ cười bỉ ổi, quay đầu đóng cửa lại. Ám vệ ngoài cửa không hẹn mà cùng nuốt một ngụm nước miếng, có một loại ảo giác vương gia của bọn họ sắp dữ nhiều lành ít!

"Thương Thương bảo bối. . . . . ." Giọng nói buồn nôn của mỗ nữ vang lên.

Dung nhan như cánh hoa đào của mỗ nam đen không kém cạnh đáy nồi, quay đầu không để ý tới nàng!

Vũ Văn Tiểu Tam sải mấy bước nhảy tới, đứng trước mặt của hắn: "Thương Thương yêu dấu. . . . . ."

Xoay người lại, vẫn không thèm để ý. Trong lòng tràn ngập tức giận, tại sao muốn để mấy nữ nhân kia đi vào? Chẳng lẽ nàng không biết hắn muốn duy nhất một mình nàng thôi sao? Bất luận là thể xác hay tinh thần cũng như danh phận, cũng chỉ là duy nhất! Hiện tại ngay trước mặt nhiều dân chúng tiếp nhận thánh chỉ của Dạ Tử Kỳ, rõ là. . . . . . tức chết hắn!

Mỗ nữ thấy hắn lại xoay người lại, không biến sắc cắn răng, lần nữa chuyển tới trước mặt của hắn: "Thương Thương thân ái. . . . . ."

Lời này vừa rơi xuống, cánh tay người nào đó dài duỗi một cái, liền kéo nàng vào trong ngực. Một nụ hôn giống như mưa to gió lớn đánh tới, ở trên môi của nàng nặng nề gặm cắn, biểu đạt hoàn toàn lòng chủ nhân tràn đầy không vui!

Mỗ nữ lúc vừa mới bắt đầu là sợ hãi, càng về sau lại phản kháng, rồi đến cuối cùng đáp lại. . . . . .

Một hồi lâu, nụ hôn triền miên mới kết thúc. Mỗ nữ vùi ở trong ngực của hắn, có chút thở không ra hơi mở miệng: "Thương Thương, chàng giở trò quỷ gì á?"

"Không phải nàng nói ‘ Thương Thương thân ái ’ sao?" Trong giọng nói lười biếng mang theo từ tính, tạo thành một loại đầu độc khó tả. (Thân ái mà anh Thương Thương này nói là hôn nhẹ đó m.n)

Vũ Văn Tiểu Tam cong cong môi, cũng không tin tên này không biết đó chỉ là xưng hô thôi! "Còn tức giận không?"

"Tức giận!" Giọng nói cực kỳ bất mãn vang lên, "Tại sao Tam nhi muốn để mấy nữ nhân đó vào? Có phải nàng không yêu người ta đúng không?"

Vũ Văn Tiểu Tam chui ra khỏi ngực của hắn, bĩu môi mở miệng: "Làm sao có thể, không phải họ muốn vào sao, người ta sẽ cho họ một bài học cả đời khó quên! Ta muốn để người trong cả thiên hạ biết, nam nhân của Vũ Văn Tiểu Tam ta, bất luận kẻ nào cũng không thể mơ tưởng!" Bá đạo mở miệng công khai tuyên bố chủ quyền!

"Thật?" Nhìn như hoài nghi, thật ra thì trên mặt đã dính vào chút ý cười.

"Thật! Thương Thương là của ta, là của một mình ta!" Vòng chắc hông của hắn, đồng ý mở miệng. Bọn họ ở chung một chỗ giống như đã lâu rồi, nhưng cũng giống như giờ mới bắt đầu ở chung một chỗ. Có thể thời thời khắc khắc duy trì tình yêu ngọt ngào, thật sự là một chuyện rất hạnh phúc.

Hắn ôm nàng thật chặc: "Ừ, Thương Thương là của một mình Tam nhi!"

Nàng chợt ngồi dậy, gặm cắn về phía môi của hắn, vừa hôn vừa cắn răng nghiến lợi mở miệng: "Nghe đây, môi của chàng, người của chàng, lòng của chàng đều là của một mình ta, bất luận kẻ nào cũng không thể đụng vào!"

Trên mặt của hắn lộ ra một nụ cười xấu xa, cầm lấy tay nàng, đặt lên nơi nào đó trên người mình, hài lòng nhìn sắc mặt nàng cứng đờ, rồi sau đó ở bên tai của nàng hết sức quyến rũ mở miệng: "Nơi này cũng là của Tam nhi đấy!" Sau khi nói xong đứng lên, đặt nàng lên trên bàn. . . . . .

"Mẹ kiếp! Hiên Viên Vô Thương, nơi này là thư phòng đó!" Giọng nói sợ hãi của mỗ nữ vang lên.

"Là nơi nào cũng không quan hệ. . . . . ." Giọng nói chẳng hề để ý của mỗ nam vang lên.

. . . . . .

Ám vệ ngoài cửa nghe hai câu cuối của hai người này, không hẹn mà cùng lau mồ hôi trán. Vương gia, vương phi, các ngươi có thể suy tính một chút tâm tình của chúng ta hay không! Tất cả chúng ta đều là nam nhân bình thường! Vì cái gì luôn không hề có điềm báo trước sẽ làm chuyện như vậy chứ, hơn nữa còn nói lớn tiếng như vậy để cho chúng ta đều nghe được!

"Ẩn chủ, ngài phái thuộc hạ đi bảo vệ tiểu công tử đi, thuộc hạ thật sự là không chịu nổi nữa!" Một ám vệ ở bên tai Liên Vụ nhẹ giọng mở miệng,

âm thanh thấp chỉ có hai người bọn họ nghe thấy. Nếu như bị Vương Gia nghe, không biết sẽ gặp phải hậu quả gì đâu!

Khóe miệng Liên Vụ giật giật, lại nói cận thân bảo vệ Vương Gia là chuyện mà mỗi ám vệ muốn làm nhất, mà cận thân bảo vệ tiểu công tử nghịch ngợm gây sự đó là chuyện tất cả ám vệ không muốn làm nhất! Nhưng mấy ngày nay hắn nghe thuộc hạ yêu cầu như thế đã là lần thứ bảy rồi đó!

“Thật ra thì chủ tử ta cũng chịu không nổi! Mấy ngày trước, lúc ta đi làm nhiệm vụ thuận tiện đi mua mấy quyển ‘ Thanh Tâm kinh ’, chúng ta cùng đọc liền hết chuyện thôi!” Liên Vụ lau mồ hôi trán một cái, mở miệng nói qua.

Người áo đen kia giựt giựt khóe miệng: “Ẩn chủ, hay là thôi đi!” Hắn cũng không muốn sau khi đọc Thanh Tâm kinh, nếu thật thanh tâm quả dục quá độ, dẫn đến…… vậy hắn còn là một nam nhân sao?

……

Nam tử tuyệt mỹ nhìn một chút nữ tử dưới thân, mặt mày ửng hồng, thỏa mãn ở trên môi của nàng mổ mổ, mở miệng cười: “Tam nhi, nếu mỗi lần nàng đều ngoan ngoãn nghe lời, cho người ta ăn no, nàng muốn thế nào người ta đều không quản nàng!” Những nữ nhân kia, nàng muốn cho vào liền cho vào, hắn coi các nàng như người không tồn tại là được, vương phủ cũng không thiếu cơm cho ba người kia!

“Thật?” Biểu tình ai oán của mỗ nữ lập tức trở nên cảnh xuân rực rỡ.

“Ừ, thật!” Bờ môi ở bên cổ nàng lưu luyến.

“Hắc hắc……” Mỗ nữ cười âm hiểm một tiếng, “Vậy ngày mai ta sẽ đi tiểu quan quán xem một chút!”

“Cái gì?” Giọng nói mỗ nam trong nháy mắt tăng lên, hung hăng nhìn chằm chằm nữ nhân phía dưới.

Vũ Văn Tiểu Tam gian nan nuốt một ngụm nước miếng, thưa dạ mở miệng: “Không phải chàng nói ta muốn thế nào, chàng đều mặc kệ ta sao?”

Mặt đen lại nhìn nàng một hồi lâu, cũng không thấy nàng có dấu hiệu ăn năn, cười tà tứ một tiếng: “Ừ, nhưng điều kiện tiên quyết là nàng cho người ta ăn no! Chỉ là Tam nhi, sợ rằng đời này nàng đều không thể cho người ta ăn no!”

“Này! Buông ra, chàng còn để cho người ta sống không! Chàng không phải là người!” Giọng nói giận dữ của mỗ nữ vang lên, vì mình mới vừa không lựa lời nói mà vô cùng hối hận.

“Tam nhi nói người ta là cái gì, người ta chính là cái đó……”

……

“Vương Gia, Vương Phi, đến giờ ăn tối rồi!” Quản gia ở tại cửa làm tròn trách nhiệm mở miệng. Tuy nói hắn biết có một số việc là không thể cắt đứt, nhưng tiểu thế tử và tiểu công tử đều đói rồi, Vương Gia và Vương Phi có thể quan tâm một chút cảm giác của bọn trẻ đi!

“Biết, lập tức tới ngay!” Vũ Văn Tiểu Tam như nhặt được đại xá, lập tức mở miệng.

Nam tử tuyệt mỹ giận dữ nhìn tiểu nữ nhân phía dưới, đáy mắt rõ ràng còn tình triều chưa biến mất……

“Hắc hắc, Thương Thương, người ta đói bụng!” Làm bộ đáng thương nhìn hắn.

Nam tử tuyệt mỹ mặt đầy không cam lòng đứng dậy, trên mặt đều là vẻ uất ức dục vọng chưa thỏa mãn, quệt mồm mặc quần áo, nhìn vô cùng dễ thương!

Vũ Văn Tiểu Tam rốt cuộc thắng được một ván, tâm tình cực tốt mặc y phục. Hắc hắc, gọi ăn cơm thật đúng lúc, nếu nói sớm một chút thì càng tốt hơn, ha ha ha……

Mỗ nam mặc quần áo tử tế, nhìn vẻ mặt hả hê của tiểu nữ nhân, cười tà mở miệng: “Tam nhi, không nên vui mừng quá sớm, buổi tối đền bù lại cho người ta!”

Ách…… Người nào đó đang cười đến vui vẻ chợt dừng lại, “Cái đó, buổi tối ta ngủ cùng Thần nhi!”

“Nhưng Thần nhi không muốn ngủ cùng Tam nhi!” Vừa giúp nàng mặc quần áo, vừa mở miệng.

“Làm sao chàng biết?” Hắn chưa hỏi, sao có thể biết trước chứ?

Cười tà tứ một tiếng: “Bởi vì nam nữ thụ thụ bất thân!” Lại không nói hai tên ranh con chết tiệt kia cả ngày lẫn đêm đều nhớ tới lời này, dù bọn nhỏ đột nhiên không nhớ rõ, hắn cũng sẽ nhắc nhở bọn chúng.

“Thương Thương, chúng ta lại sinh một nữ nhi có được hay không?” Hắc hắc, sinh nữ nhi sẽ không nói gì nam nữ thụ thụ bất thân rồi!

Hắn tự nhiên biết nàng đang đánh tâm tư gì, nhưng rõ ràng đối với mình có lợi không phải sao? Sau này mình cẩn thận đề phòng một chút là được, vì vậy gật đầu mở miệng: “Được!”

Mặc quần áo tử tế, trong thư phòng cũng không có lược, sửa lại một chút liền bước ra khỏi thư phòng.

Câu nói đầu tiên khi Vũ Văn Tiểu Tam đi ra cửa thư phòng chính là: “Vương Gia và bổn vương phi muốn ăn cơm, để hai thị thiếp tới đây hầu hạ đi!”

“Tam nhi!” Có chút bất mãn kéo kéo tay của nàng, ăn cơm gọi hai nữ nhân kia làm cái gì? Không phải ảnh hưởng tâm tình hắn ăn cơm sao?

Nhìn trấn an hắn một cái: “Thương Thương, chàng chờ xem đi!” Trên mặt lộ ra một nụ cười không có ý tốt, làm người ta sởn gai ốc.

Tiến vào phòng, một nhà bốn người phân chỗ mà ngồi.

"Mộng công chúa, Thiên tiểu thư, vương phi và vương gia muốn ăn cơm!" Người làm nhìn bộ dáng khôi hài này của hai người bọn họ liền muốn cười. Buổi chiều tới còn là hoa phục cẩm tú, một bộ dáng thiên kim, hiện tại nhìn giống như đại mụ dọn nhà vệ sinh! Trên mặt còn rất bẩn!

"À? Không phải nói không quét dọn sạch sẽ thì không thể ăn cơm sao?" Dạ Tử Mộng có chút kinh ngạc.

"Đúng, cho nên hai vị phải đi phục vụ vương gia và vương phi ăn cơm! Chẳng lẽ công chúa thấy qua thị thiếp nhà ai còn có thể ngồi cùng bàn ăn cơm với vương gia, vương phi hay sao?" Người làm này nói không dễ nghe, trên mặt cũng treo nụ cười hả hê. Mười mấy năm qua, nữ nhân muốn bò vào vương phủ bọn họ đếm không hết, dạng nữ nhân gì mà bọn họ chưa từng thấy qua? Chỉ là vương gia nhà bọn họ đều không thích, vương gia thích vương phi, bọn họ tự nhiên cũng thích vương phi, về phần những người khác. . . . . . bị chỉnh chết bọn họ cũng không để ý!

"Được." Thiên Mộ Tuyết không nhìn giọng điệu của hắn và trong lời nói có mùi thuốc súng, lập tức ném cây chổi, có thể xuất hiện tại trước mặt của nhiếp chính vương mới có hi vọng. Đáp ứng một tiếng liền hướng chỗ ở của mình -- phòng chứa củi đi tới.

"Thiên tiểu thư, ngài đi đâu á?" Người làm ở sau lưng nàng mở miệng.

Thiên Mộ Tuyết dịu dàng mở miệng: "Dĩ nhiên là trở về phòng thay quần áo, còn. . . . . ." Trang điểm lại một phen.

"Thiên tiểu thư, ngài vẫn là nhanh lên một chút đi, vương gia và vương phi cũng bắt đầu ăn cơm rồi, sao có thể để vương gia và vương phi chờ các người đến chứ? Các người đã đi trễ, hiện tại nếu không đi nữa, sợ rằng lại tránh không khỏi bị trách phạt!" Người làm mở miệng thúc giục.

"Chuyện này. . . . . ." Bộ dáng này của nàng, sao có thể xuất hiện trước mặt vương gia đây?

"Nếu các ngươi không muốn đi, tiểu nhân liền đi bẩm báo đây!" Người làm nói xong liền muốn đi.

"Đứng lại!" Dạ Tử Mộng mở miệng, "Bản công chúa sẽ đi ngay!" Nếu không đi, h thì nữ nhân kia sẽ lấy cớ này đuổi các nàng đi! Nhất thời không có hình tượng thì như thế nào, dù sao còn nhiều thời gian! Vả lại, nàng

chính là muốn dùng bộ dáng này xuất hiện trước mặt của biểu huynh, để biểu huynh biết nữ nhân kia đố kỵ cỡ nào, đối đãi các nàng như thế nào!

Nhìn Dạ Tử Mộng đi, Thiên Mộ Tuyết do dự một chút, khẽ cắn răng đi theo….

Khi hai người bước vào phòng, Hiên Viên Sở Cuồng trực tiếp phun cơm ra ngoài! “Ha ha ha ha… Mẫu thân, hai người bọn họ thật sự là quá buồn cười rồi!”

“Ăn cơm của ngươi đi!” Hiên Viên Lạc Thần không vui mở miệng. Thằng ngu này, nói lời như vậy không phải là cường điệu các nàng bị mẫu thân ngược đãi sao?

Hiên Viên Sở Cuồng le lưỡi một cái, ngoan ngoãn im lặng.

“Bái kiến Vương gia, Vương phi tỷ tỷ!” hai người cùng nhau mở miệng, tuy là nhếch nhác, nhưng vẫn không che giấu được khuôn mặt đẹp trời sinh. Hai người cũng cùng nhau đắm đuối đưa tình nhìn Hiên Viên Vô Thương.

“Hai người các ngươi ngược lại quá kiêu ngạo, thế nhưng dám để vương gia và bổn vương phi chờ các ngươi phục vụ lâu như vậy, phải bị tội gì đây?” Vũ Văn Tiểu Tam vừa ăn món ăn, cũng không ngẩng đầu lên chất vấn.

Dạ Tử Mộng không biến sắc cắn răng, rồi sau đó mặt nhún nhường mở miệng: “Vương phi tỷ tỷ, tiện thiếp biết sai, xin vương phi tỷ tỷ thứ tội!”

“Biết ngươi là tiện thiếp là tốt rồi. Bổn vương phi chỉ sợ các ngươi không nhìn rõ thân phận của mình.” Nói lời kẹp thương đeo gậy trở về, rồi sau đó nhìn sắc mặt khó coi của hai người bọn họ mở miệng: “Bọn muội muội đói bụng không?” Không làm công chúa cho tốt, lại muốn làm tiện thiếp, thật là làm cho nàng không biết nên nói cái gì cho phải!

Hôm nay mặc dù món ăn không phải Hiên Viên Vô Thương tự mình làm, nhưng cũng là ngự trù cấp bậc đại sư, đối với hai thiên kim đại tiểu thư đói bụng đã lâu, còn làm việc mấy canh giờ mà nói, thật sự là vô cùng hấp dẫn. Nhìn một chút mấy món ăn, bụng hai người đều kêu lên vài tiếng.

“Vương phi tỷ tỷ, chúng ta đói bụng!” Giọng nói Thiên Mộ Tuyết mang theo tiếng khóc nức nở vang lên, hi vọng đưa tới chút chú ý của Hiên Viên Vô Thương.

Mà nam tử một thân áo trắng chỉ là tự lo gắp thức ăn, thỉnh thoảng giương môi cười một tiếng với nữ tử áo đỏ bên cạnh, hoàn toàn không nhìn họ, ngay cả khi nàng mang theo tiếng khóc nức nở mở miệng, cũng không cách nào làm tâm tình hắn dao động chút nào!

“Bổn vương phi lúc ấy đã nói rồi, nếu không thể quét sạch sẽ viện phía Tây thì không thể ăn cơm. Các ngươi nếu còn phải ở lại vương phủ thì cứ tiếp tục đói bụng, nhưng nếu quyết định trở về, vậy các ngươi không phải người của vương phủ ta, bổn vương phi coi như làm tốt nghĩa vụ một người chủ nhà, mời hai vị một bữa cơm!” Mỗ nữ cười, cho họ cơ hội lần thứ hai. Nói một lúc lâu như vậy, một là làm khách mời, không cần làm công việc hạ nhân nữa, cũng coi như đây là một bài học nho nhỏ đi? Nếu bọn họ quyết định quay đầu là bờ, nàng vẫn nguyện ý cho họ một cơ hội bỏ đồ đao xuống!

Dạ Tử Mộng một bộ dáng dịu ngoan mở miệng: “Tạ vương phi tỷ tỷ quan tâm, hoàng huynh đã tứ hôn, vương phi tỷ tỷ và biểu huynh cũng đã tiếp nhận thánh chỉ, bây giờ tiện thiếp chính là người của phủ Nhiếp Chính vương. Cho nên tiện thiếp không thể đi. Chỉ là tỷ tỷ cũng phải rõ ràng, dù sao tốt xấu gì muội muội cũng là công chúa của một nước, nếu tỷ tỷ bỏ đói muội muội, sợ rằng cũng không thể ăn nói với hoàng huynh.”

Vũ Văn Tiểu Tam đang muốn nói gì, vào giờ khắc này Đình Vân vội vàng vững vàng đi vào, nhìn một chút những người kia, trực tiếp ở bên tai Hiên Viên Vô Thương mở miệng…

Vũ Văn Tiểu Tam có chút kinh ngạc, quay đầu nhìn bọn họ, chẳng lẽ đã tìm được người hại Cuồng nhi?

Đợi Đình Vân nói xong, Hiên Viên Vô Thương nhẹ nhàng bỏ đũa lên trên bàn, rồi sau đó thong thả ung dung xoa xoa tay, nhàn nhạt mở miệng: “Dạ Tử Y đâu?” Bốn chữ, không nghe ra tâm tư.

“Vương gia, Y công chúa bị vương phi tỷ tỷ hạ lệnh đánh bốn mươi đại bản, bây giờ đã không thể xuống giường rồi!” Đình Vân còn chưa kịp mở miệng, Thiên Mộ Tuyết liền nói chen vào.

Nam tử tuyệt mỹ nhìn cũng không nhìn nàng ta một cái, trực tiếp nói với Đình Vân: “Dẫn nàng ta tới.” Dạ Tử Y điêu ngoa tùy hứng, nhưng lại không có não, chuyện này tuyệt đối không phải là tác phong của nàng ta. Hoặc là sau lưng có người, hoặc chính là bị người lợi dụng. Nếu nàng ta có thể thành thật nói ra người sau lưng là ai, hắn sẽ cho nàng ta chết toàn thây! Chỉ là Tam nhi trái lại vừa vặn, đúng lúc đánh nàng ta một trận xả tức!

“Dạ!” Đình Vân lĩnh mệnh mà đi.

Dạ Tử Mộng vừa nhìn liền biết có thể là chuyện kia bại lộ, Dạ Tử Y có thể khai mình ra không, nghĩ tới liền gắt gao siết ống tay áo, giữa trán cũng xuất hiện chút mồ hôi lạnh…