"Phụ thân, có phải mẫu thân không quan tâm bọn con rồi không?" Tiểu Lạc Thần hai tuổi ngước đầu nhìn phụ thân mình.
Hai dung nhan như cánh hoa đào cực kỳ giống nhau, ngay cả nốt ruồi giọt lệ nơi khóe mắt kia cũng giống nhau như đúc. . . . . .
Trong đôi mắt tà mị đào hoa dính vào chút lệ quang, trên khuôn mặt nhỏ nhắn phấn điêu ngọc mài nói không nên lời, chọc người thương tâm. . . . . .
Nam tử tuyệt mỹ ngẩn ra, sau đó vươn tay sờ sờ đầu của nó: "Sẽ không! Mẫu thân con rất thích rất thích chúng ta, cho nên nàng nhất định chắc chắn muốn chúng ta. Nàng chỉ là mệt mỏi, ngủ đủ rồi sẽ tỉnh!"
Nói xong, lại tràn đầy thâm tình nhìn cô gái nằm ở trên giường. . . . . .
Hai năm rồi, nàng vẫn lẳng lặng nằm ở trên giường như vậy, không nhúc nhích. . . . . . Mà hắn, vẫn canh giữ ở bên cạnh nàng, canh giữ ở gian phòng này, không hề rời đi nửa bước!
Ngày đó, bọn họ cùng nhau rơi xuống vách đá, sau lại được bọn Đình Vân tìm được. . . . . .
Hắn còn nhớ rõ khi mình tỉnh lại, giống như nổi điên muốn đi tìm nàng, lại được cho biết nàng cũng được cứu trở lại. Nhưng trúng một chưởng kia, thương tổn tới lục phủ ngũ tạng, không biết lúc nào mới có thể tỉnh. . . . . .
Trên chiếc giường lớn kia, một cô gái hồng y, bờ môi nâng lên một nụ cười yếu ớt. Nếu không phải sắc mặt tái nhợt giống như bị bệnh, thật vẫn cho là nàng chỉ ngủ thiếp đi. . . . . .
"Phụ thân, con muốn mẫu thân!" Tiểu Sở Cuồng ngẩng đầu lên nhìn Hiên Viên Vô Thương, lau nước mắt tràn ra khóe mắt, "Phụ thân, con muốn mẫu thân! Tại sao mẫu thân vẫn ngủ, mẫu thân không thích con và ca ca sao? Hu hu hu. . . . . ."
Cánh tay của hắn duỗi ra một cái, đem tiểu nhi tử đang khóc rống ôm vào lòng: "Cuồng nhi ngoan! Không khóc, không khóc, mẫu thân con lập tức sẽ tỉnh . . . . . ."
"Lần nào phụ thân cũng nói như vậy! Nhưng mẫu thân vẫn không tỉnh! Phụ thân gạt người. . . . . . Hu hu hu. . . . . . Con không thích phụ thân nữa!" Quả đấm nhỏ của Hiên Viên Sở Cuồng đánh lên người phụ thân mình, khóc đến rối tinh rối mù.
Tiểu Lạc thần nhìn bộ dáng đệ đệ khóc đến thê thảm, cắn cắn môi dưới, che giấu nước mắt nơi đáy mắt , nhìn nữ nhân được bọn họ xưng là mẫu thân, quả đấm nho nhỏ nắm lại một chỗ. . . . . .
"Phụ thân, có phải mẫu thân vì tụi con không nghe lời, cho nên mới không chịu tỉnh lại không?" Hiên Viên Lạc Thần quay đầu lại nhìn Hiên Viên Vô Thương.
Những lời này, làm tiểu Sở Cuồng đang gào khóc lớn trong nháy mắt an tĩnh lại, dùng sức tránh thoát lồng ngực Hiên Viên Vô Thương, chạy đến bên giường nắm tay áo Vũ Văn Tiểu Tam, giọng nói mềm mại đáng yêu vang lên: "Mẫu thân, người nhanh tỉnh lại có được hay không? Về sau Cuồng nhi nhất định nghe lời, nghe lời mẫu thân và phụ thân. Cuồng nhi không bao giờ khóc nữa, cũng không náo phụ thân nữa, mẫu thân. . . . . ."
Nhìn hai đứa con trai của mình một chút, đôi mắt tà mị đào hoa khép chặt, ép nước mắt trở về: "Thần nhi, con mang Cuồng nhi đi ra ngoài một chút được không?"
Tuy Hiên Viên Lạc Thần chỉ có hai tuổi, nhưng lại đặc biệt hiểu chuyện, nhìn phụ thân một chút liền dắt tiểu Sở cuồng ra ngoài. . . . . .
"Ca ca, ta không ra, ta phải chờ mẫu thân tỉnh. Ta muốn mẫu thân, mẫu thân. . . . . ." Nhưng vẫn không địch lại Hiên Viên Lạc Thần, bị bắt đi ra ngoài. . . . . .
Nhìn hai đứa con trai cùng rời khỏi phòng, bàn tay khớp xương rõ ràng của hắn chạm lên gò má của nàng: "Tam nhi, nàng thật tham ngủ! Thương Thương đã đợi nàng rất lâu, nhưng nàng vẫn không tỉnh. . . . . ."
"Tam nhi, có phải nàng đang tức giận, tức Thương Thương không bảo vệ tốt nàng đúng không? Thần nhi và Cuồng nhi đều trưởng thành rồi, bọn chúng rất nghe lời, cũng rất nhớ nàng. Mỗi ngày đều quấn Thương Thương muốn mẫu thân. . . . . ."
"Thương Thương nhớ, Tam nhi nói không thích trẻ con, bởi vì trẻ con ầm ĩ thật sự đáng ghét. Nhưng mà Thần nhi của chúng ta rất hiểu chuyện, rất nghe lời, chưa bao giờ ồn ào. Tam nhi nhất định sẽ thích nó. . . . . ."
. . . . . .
"Tam nhi, nàng biết không? Tiểu tử Cuồng nhi kia rất giống nàng, đều thích khóc nhè, nó cũng rất nhớ Tam nhi. . . . . ."
"Tam nhi, có phải nàng thật không quan tâm bọn ta rồi không. . . . . ."
Nói tới chỗ này, nước mắt của hắn rốt cuộc không nhịn được rơi vào trên lông mi thật dài của nàng. . . . . .
Lần đầu tiên rơi lệ là vì nàng. Lần thứ hai cũng là vì nàng. . . . . .
Cô gái tuyệt sắc nằm ở trên giường, giống như không hề có tri giác, cũng giống như không nghe lời hắn nói, nằm không nhúc nhích. . . . . .
Hắn đem nước mắt nơi đáy mắt lau đi, giương môi cười một tiếng, cưng chìu sờ sờ cái mũi của nàng "Tam nhi, nàng muốn ngủ thì ngủ đi, ngủ thật ngon. Lúc nào ngủ đủ rồi, nhớ nhất định phải tỉnh, chúng ta đều chờ đợi nàng. Dù lâu đến mấy cũng chờ, Tam nhi, Tam nhi của ta. . . . . ."
. . . . . .
Vũ Văn Tiểu Tam nhắm mắt thật chặt, hình như có một giấc mộng rất dài. . . . . .
Trong mộng có một con đường rất dài, rất dài. Nàng một mực tiến lên phía trước, đi thật lâu thật lâu, đi đến sức cùng lực kiệt. . . . . .
Nàng không biết mình tại sao muốn đi không ngừng như vậy, cũng không biết cuối cùng phải đi tới nơi nào. Thậm chí cũng không biết mình là ai, chỉ là máy móc tái diễn một động tác. . . . . .
Chợt, bên tai nghe âm thanh của các con, nàng ngơ ngác đứng tại chỗ như bị sét đánh!
Nàng biết mình là ai, nhưng phải làm thế nào nàng mới có thể chạy ra khỏi cái chỗ đang nhốt mình đây?
Không ngừng chạy băng băng về phía trước, muốn nhanh một chút tìm được phía cuối con đường này. . . . . .
Thần nhi, Cuồng nhi, không phải mẫu thân không cần các con, không phải vậy. . . . . .
Nhưng mặc kệ nàng hoảng hốt muốn chạy ra khỏi giấc mộng này thế nào, cũng vẫn lẩn quẩn nguyên tại chỗ. . . . . . Cảnh tượng quanh mình không hề có chút biến hóa. . . . . .
Nàng ngồi liệt trên mặt đất, đôi tay giận dữ đánh xuống đất. Tay kia lại giống như hư ảo, xuyên qua mặt đất, làm nàng ngơ ngác ngưng mắt nhìn tất cả nơi quỷ dị này. . . . . .
Nơi này là nơi nào? Nàng muốn đi ra ngoài! Nàng muốn đi ra ngoài!
Ngay sau đó, truyền tới bên tai âm thanh mình vẫn luôn nhớ nhung, vẫn tràn đầy từ tính như vậy. . . . . .
Nàng nghe được hắn dịu dàng gọi nàng. . . . . .
--"Tam nhi!"
--"Tam nhi!"
Một tiếng lại một tiếng. . . . . .
"Thương Thương. . . . . ."
Một âm thanh yếu ớt từ trong miệng của nàng tràn ra. . . . . .
Vẫn ngưng mắt nhìn nàng, toàn thân nam tử chấn động, có chút không dám tin nhìn nàng. Đem lỗ tai của mình tiến tới bên bờ môi nàng, ngay sau đó lại nghe thấy một tiếng. . . . . .
--"Thương Thương. . . . . ."
Trong đôi mắt tà mị đào hoa tràn đầy ánh sáng mừng như điên, nắm bả vai của nàng: "Tam nhi nàng đã tỉnh, nàng đã tỉnh phải không?"
Nàng lại nhíu mày, nằm ở trên giường không nhúc nhích. . . . . .
Một hồi lâu sau, cũng không thấy nàng lại có phản ứng gì. Hắn cười trào phúng một tiếng, chán nản buông bả vai nàng ra, giọng nói hơi khổ sở vang lên: "Tam nhi. . . . . . Ta biết ngay, ta biết ngay, vừa rồi chỉ là mộng. . . . . ."
Cầm lấy tay nàng, đặt ở bên má của mình: "Tam nhi. . . . . . Tam nhi. . . . . . Nếu như là mộng, tại sao không thể dài hơn một chút. . . . . ."
Chợt, bàn tay nắm trong tay hơi giật giật, ngón tay như ngọc của nàng nhúc nhích một chút, rồi cầm ngược lại tay hắn, đôi mắt đẹp trong sáng kia không hề báo trước mở ra, nhìn lên nam tử có vẻ mặt thâm tình trước mặt. . . . . .
"Thương Thương!" Giương môi cười một tiếng, hốc mắt chứa một chút lệ quang, "Thương Thương. . . . . ."
"Tam nhi, nàng. . . . . . Nàng! Nàng đã tỉnh?" Giọng nói của hắn êm ái đến đáng sợ. Hắn sợ, sợ mình hơi lớn tiếng một chút, sẽ đánh vỡ giấc mộng này.
"Ừ, ta tỉnh!" Nàng gật đầu một cái, nhìn gương mặt tuyệt mỹ của hắn, giang hai cánh tay nhìn hắn. Giống như ngày đó, trong hôn lễ của nàng và Hiên Viên Ngạo, hắn mở hai cánh tay ra, nói "Ta đã trở về" . . . . . .
Hắn gắt gao cắn răng, rồi sau đó ôm thân thể của nàng lên, dùng sức ôm nàng vào trong ngực mình. Cái ôm này làm cho thân thể nàng mơ hồ có chút đau. . . . . .
Ôm nàng thật chặt, thân thể không nhịn được mà run rẩy, giọng nói cũng mang theo không xác định nhè nhẹ: "Tam nhi, nàng thật tỉnh. . . . . . thật sự tỉnh sao?"
Nàng ôm ngược lại hắn, có thể cảm thấy sự sợ hãi của hắn, một cảm giác gọi là đau lòng dâng lên từ đáy lòng: "Ừ, Thương Thương, người ta thật tỉnh, có phải chàng chờ ta rất lâu rồi không?"
"Không lâu! Không lâu chút nào!" Chỉ cần có thể đợi đến khi nàng tỉnh, dù để cho hắn đợi đến thiên hoang địa lão cũng không lâu!
Hắn cho tới bây giờ cũng không biết, thì ra tình cảm thật sự có loại ma lực xuyên thấu toàn bộ tâm người. Hắn cho tới bây giờ cũng không biết, yêu một người thật có thể khắc vào cốt tủy, dung nhập vào trong máu. . . . . .
Chất lỏng lạnh lẽo, chảy dọc theo cổ của nàng xuống. Nàng nhẹ nhàng run rẩy, vuốt ve lưng của hắn, giọng nói có chút yếu đuối vang lên: "Thương Thương, người ta tỉnh, chàng nên vui mừng mới đúng! Khóc cái gì? Có phải cảm thấy ta tỉnh, những ngày tự do của bản thân mình sẽ chấm dứt không?"
Lời nói vô lý như vậy, nhưng không làm cho hắn ngẩng đầu lên, chỉ là cọ xát bên cổ nàng: "Người ta là vô cùng vui nên khóc!"
"Ai da! Bé ngoan, người ta thương chàng thật không uổng phí!" Nàng sờ đầu hắn giống như sờ tiểu cẩu.
Trực tiếp khiến sắc mặt hắn lập tức cứng đờ, có chút tức giận mở miệng: "Tam nhi!" Không khí đoàn tụ sau kiếp nạn, cứ như vậy bị hai lời nói vô lý của nàng làm cho biến mất hầu như không còn!
"Được rồi, không đùa chàng nữa!" Nàng cười khẽ một tiếng, sắc mặt vẫn còn có chút tái nhợt, "Thương Thương, ta ngủ bao lâu rồi?"
"Hai năm!" Hai năm qua, mỗi ngày hắn cứ nhìn nàng như vậy, nhìn nàng nằm không nhúc nhích. Bất luận hắn nói gì, nàng đều nằm lạnh nhạt ở đó, giống như lời của hắn đã không thể ảnh hưởng tới suy nghĩ của nàng. Trời mới biết hắn rất sợ, sợ nàng không bao giờ tỉnh lại nữa, sợ nàng bỏ lại ba cha con bọn họ.
"Hai năm?" Nàng có thể cảm thấy mình ngủ thật lâu, nhưng không biết lại có thể ngủ lâu như vậy! Hai năm, hai năm này, hắn và bọn nhỏ đã trôi qua thế nào?
Nàng nghĩ tới đó, vội vàng đẩy hắn ra: "Con đâu?"
Gương mặt tuyệt mỹ trong nháy mắt liền tối sầm, cắn răng nhìn nàng: "Tam nhi, chẳng lẽ nàng không quan tâm người ta chút nào sao?" Vấn đề thứ nhất quan tâm là nàng ngủ bao lâu, vấn đề thứ hai chính là các con, vậy hắn đâu? Hắn đâu!
Trong lòng của nàng, hắn không là gì sao?
Trước một khắc nàng tỉnh lại, hắn còn cảm thấy may mắn. Thật may là… thật may là có Thần nhi và Cuồng nhi ở cùng với hắn, cùng hắn sống nương tựa lẫn nhau. Nếu không, hắn thật không biết làm sao chịu đựng hai năm qua - những ngày không có nàng. Nhưng bây giờ, hắn lại bắt đầu cảm thấy hai tên ranh con chết tiệt kia thật dư thừa. Cũng bởi vì có bọn nó, cho nên hắn trần trụi không được Tam nhi để mắt đến!
"Chàng có cái gì tốt mà quan tâm! Người đã lớn như thế rồi!" Nàng khẩu thị tâm phi liếc hắn một cái, rồi sau đó có chút im lặng trợn trắng mắt. Người này chỉ biết ăn dấm lung tung, không sợ chua chết chính mình sao!
"Tam nhi, nàng hết yêu ta rồi phải không!" Một câu nói quen thuộc chạy từ trong miệng của hắn ra.
Lời này vừa nói ra, hai người đều ngẩn ra, hốc mắt ửng hồng. . . . . .
Những lời này quen thuộc như vậy, giống như ở ngày hôm qua, hắn cũng đã nói như vậy. Lại giống như thời gian qua đi vạn năm, thậm chí làm cho bọn họ có một cảm giác dường như đã qua mấy đời rồi. . . . . .
"Thương Thương, người ta yêu chàng!" Nàng nhào vào trong ngực của hắn, ôm chặt hông của hắn, nước mắt trong suốt chảy xuống, "Yêu chàng! Rất yêu rất yêu chàng!"
Khóe môi như hoa anh đào nâng lên một nụ cười hạnh phúc, ôm ngược lại nàng: "Thương Thương cũng yêu Tam nhi, rất yêu rất yêu!"
Đúng lúc này, ở cửa một hồi vang động. . . . . .
"Là mẫu thân! Mẫu thân tỉnh đúng không?" Giọng nói thanh thúy của Tiểu Sở Cuồng vang lên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu tràn đầy vẻ mừng rỡ như điên.
Vũ Văn Tiểu Tam quay đầu, nhìn hai tiểu đứa bé ở cửa một chút. Một đứa mặc một thân cẩm bào màu trắng, dung nhan như cánh hoa đào không kém Hiên Viên Vô Thương bao nhiêu. Còn nhỏ tuổi, lại mang một cổ khí thế nội liễm giống hệt khí chất của một quý công tử. Cặp mắt tà mị đào hoa lóe sáng lên ánh sáng trong suốt, hình như có chút không dám tin mà nhìn nàng. . . . . .
Một đứa khác, mặc toàn thân y phục băng lam sắc, khuôn mặt nhỏ nhắn cực kỳ đáng yêu, lông mi thật dài vẫy vẫy trên mặt tạo thành một bóng râm. Một đôi mắt to ngập nước cứ như vậy không nháy một cái, nhìn nàng chằm chằm. Hốc mắt hơi ửng hồng, dấu vết cho thấy rõ ràng đã khóc. . . . . .
Đây chính là hai đứa bé của nàng? Nàng gắt gao cắn môi dưới, nhìn các con không nháy mắt một cái, suýt nữa rơi lệ!
Hiên Viên Vô Thương lập tức buông thân thể nàng ra. Vũ Văn Tiểu Tam vì được hắn săn sóc mà cảm thấy uất ức gấp bội, cười với hắn, rồi sau đó quay đầu nhìn hai tiểu đứa bé ở cửa: "Ừm! Mẫu thân tỉnh rồi! Tới đây, cho mẫu thân ôm một chút!"
Hai đứa trẻ sững sờ một chút, sau đó trên khuôn mặt nhỏ nhắn phấn điêu ngọc mài xuất hiện vẻ vui sướng và kích động nồng đậm, cùng nhau chạy như bay về phía Vũ Văn Tiểu Tam, chạy thật nhanh đến bên giường, chui vào trong ngực của nàng: "Mẫu thân, chúng con rất nhớ người! Thật là nhớ thật là nhớ!"
"Mẫu thân cũng rất nhớ các con!" Nàng một tay ôm lấy một đứa bé, nước mắt nơi đáy mắt rốt cuộc không nhịn được tràn mi, ôm bọn chúng thật chặt trong ngực của mình "Mẫu thân cũng rất nhớ rất nhớ các con!"
Lời này của nàng vừa rơi xuống, liền nghe được giọng nói tố cáo. . . . . .
"Mẫu thân, người hư! Tại sao người muốn ngủ lâu như vậy, Cuồng nhi và ca ca đều cho rằng người không cần chúng con nữa! Hu hu hu. . . . . . Mẫu thân là bại hoại! Hu hu hu. . . . . ." Tiểu Sở Cuồng khóc đến rối tinh rối mù, nước mắt nước mũi một giọt lại một giọt
Tiểu Lạc thần đem đầu nhỏ chôn ở ngực của nàng, cái gì cũng không nói, nhưng bả vai nho nhỏ cũng đang rung động. . . . . .
"Thật xin lỗi! Thật xin lỗi! Mẫu thân là bại hoại! Mẫu thân sẽ không bao giờ bỏ lại Thần nhi và Cuồng nhi nữa!" Nhìn con trai bảo bối khóc đến thê thảm như vậy, nước mắt của nàng cũng lả tả rơi xuống. Hai năm qua, nàng không làm tròn trách nhiệm làm mẹ chút nào, là nàng thật xin lỗi hai đứa con trai của mình!
Hiên Viên Vô Thương nhìn ba người hắn thương yêu nhất đang ôm nhau khóc thất thanh, cánh tay dài mở ra, ôm bọn họ vào trong ngực mình. Cái gì cũng không nói, chỉ là ôm bọn họ thật chặt, nhét bọn họ vào cánh chim của mình, không tiếng động nói không xa không rời. . . . . .
Tinh lực bọn nhỏ cuối cùng cũng có hạn, không lâu lắm, bọn nhỏ khóc mệt rồi vùi ở trong ngực Vũ Văn Tiểu Tam ngủ thật say. . . . . .
Thấy bọn chúng an tĩnh lại, nàng cúi đầu nhìn, cười khẽ một tiếng. . . . . .
Hai người liếc mắt nhìn nhau, liền rón rén đặt hai đứa bé lên giường nằm xong, đắp chăn cho bọn chúng. . . . . .
Nhìn trên gò má mềm mại của bọn chúng còn giọt nước mắt chưa khô, đáy lòng mềm mại của nàng bị xúc động, sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của bọn chúng, bên môi nâng lên một nụ cười hạnh phúc. . . . . .
Hắn ôm cả hông của nàng, để cho nàng tựa vào trong ngực của mình. Chợt, nàng giống như là nhớ ra cái gì đó, ngẩng đầu lên hỏi hắn: "Thương Thương, ngươi có tra được người hại chúng ta là ai không?"
. . . . . .