Vũ Văn Tiểu Tam không dám tin trợn to mắt, che miệng, đáy mắt có cái gì đó đang tràn ra. . . . . .
"Hiên Viên Ngạo. . . . . ." Giọng nói mang theo run rẩy, nhìn bóng lưng cương trực của hắn.
Đưa lưng về phía nàng, cười khổ một tiếng, vẫn để cho nàng biết được. Nữ nhân này, không thể ngu xuẩn một chút sao? Quả đấm nắm thật chặt, không dám quay đầu lại nhìn nàng, không dám quay đầu lại nhìn vẻ mặt đồng tình của nàng!
"Hiên Viên Ngạo. . . . . ." Một tiếng này, mơ hồ mang theo tiếng khóc nức nở "Tóc của ngươi đã xảy ra chuyện gì?"
Hắn yên lặng rất lâu, không mở miệng, hay nói đúng hơn là không biết mở miệng như thế nào. . . . . .
"Ta đang hỏi ngươi đó!" Trong lời nói đã tràn đầy tức giận và tiếng khóc đè nén.
Dừng một chút: "Trúng độc, cho nên. . . . . ." Có lẽ gạt nàng, sẽ làm trong lòng nàng dễ chịu hơn một chút đi?
"Có phải bởi vì ta không?" Nàng lại không phải dễ lừa gạt như vậy!
"Không phải!" Lạnh lùng mở miệng, vẫn không dám quay đầu lại đối mặt với nàng.
"Có phải bởi vì ta hay không?" Giọng nói có chút cuồng loạn.
"Không phải!" Trong giọng nói lạnh lẽo tràn đầy kiên nghị.
"Vậy tại sao ngươi không dám quay đầu lại đối mặt với ta?" Cắn môi dưới, chịu đựng kích động khóc thất thanh lên.
Nàng còn nhớ rõ trước một ngày bọn họ ẩn cư. Trong hoàng cung, hắn lôi kéo tay của nàng, nói nàng đừng đi, còn cười nói nàng lúc sinh đứa bé ra, phải phát thiệp mời cho hắn. Khi đó, hắn mặc dù suy yếu, nhưng vẫn là tóc đen, sắc mặt tái nhợt cũng không giấu nổi vẻ anh tuấn. . . . . .
Nhưng tại sao, hắn lại biến thành bộ dáng này? Ngày đó, hắn không tự mình tiễn bọn họ, chỉ ở trên tường thành thổi tiêu đưa tiễn, cũng bởi vì nguyên nhân này sao?
Nàng còn nhớ rõ, ngày đó hắn che ở trước người của nàng, nói dù chết cũng sẽ không bỏ lại nàng. . . . . .
Nhưng cuối cùng. . . . . . Cũng là nàng, làm hại hắn thành ra bộ dáng này!
Nam tử lãnh ngạo cắn răng, quay đầu nhìn nàng, trong mắt lạnh đều là vẻ mặt nhẹ nhàng: "Không phải! Không phải vì nàng!"
"Tốt! Không phải vì ta!" Nàng cười gật đầu, một bộ dáng chẳng hề để ý "Là ngươi gặp báo ứng, ai biểu ngươi lúc trước luôn bóp cổ ta."
Nói xong, nước mắt lách tách rơi xuống. . . . . .
Đưa bàn tay ra, lau nước mắt trên mặt nàng: "Đúng, là ta gặp báo ứng!" Đúng là hắn gặp báo ứng, nếu không cũng sẽ không mất đi nàng, càng sẽ không biến thành bộ dáng như bây giờ.
"Nữ nhân, đừng khóc! Hoàng thúc nhìn thấy sẽ cho là ta lại khi dễ nàng!" Nhìn nàng khóc, trong lòng hắn cũng không chịu nổi.
"Có gì phải khóc, cũng không phải là bởi vì ta, ta mới không khóc!" Nói thì nói như thế, nhưng nước mắt vẫn liều mạng tuôn ra ngoài.
Nàng còn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy hắn, tuy là cảm thấy hắn chọc người ghét, nhưng vẻ anh tuấn và lãnh ngạo này, thế gian rất hiếm có. Ngắn ngủn một năm, hắn đã thành bộ dáng này.
"Ừm! Không phải là bởi vì nàng, cho nên đừng khóc." Ngữ điệu vẫn lạnh lùng như vậy, chỉ là bao hàm rất nhiều bi thương không muốn người biết.
Nhưng một giây kế tiếp, nàng nhào vào trong ngực hắn, không tiếng động khóc sụt sùi, lẩm bẩm mở miệng: "Hiên Viên Ngạo, thật xin lỗi! Thật xin lỗi. . . . . ."
Thân thể cứng đờ, quả đấm không tự chủ nắm chặt lại, rồi sau đó ôm lại nàng thật chặt. Một lần thôi, hãy để cho hắn phóng túng một lần thôi. . . . . .
Cho dù hắn biết, dù hắn ôm chặt hơn nữa, nàng vẫn không thuộc về hắn, nhưng hắn vẫn muốn ôm nàng thật chặt, dù chỉ có một lần cũng tốt. . . . . .
"Đừng nói thật xin lỗi, đây không phải là lỗi của nàng!" Nhiều lúc, tình cảm cũng chỉ là chuyện của một người, yêu hoặc không yêu, đều chỉ có thể tự mình kết thúc. . . . . . Cho nên đây không phải là lỗi của nàng, không phải!
Nàng lại giống như không có nghe được, chỉ một mạch nói: "Thật xin lỗi! Thật xin lỗi. . . . . ."
Cách đó không xa, một nam tử mặc áo đỏ nhìn bọn họ, môi mỏng như hoa anh đào mím chặt. Thân thể giật giật, muốn đi tới, nhưng cuối cùng vẫn đứng nguyên tại chỗ, nhìn bọn họ. . . . . .
Sau một lúc lâu, hắn đẩy nàng ra: "Được rồi, đừng khóc. Hôm nay là tiệc đầy tháng của đường đệ, nàng đã làm mẫu thân rồi, tại sao còn có thể khóc sướt mướt như vậy chứ!"
Môi mỏng lạnh lẽo nâng lên một nụ cười yếu ớt, mắt lạnh mang theo chút hài hước nhìn nàng. . . . . .
Hắn hi vọng có thể ôm nàng vĩnh viễn, nhưng hắn biết hắn không thể. Nàng yêu hoàng thúc, mà mình cũng đã cảm nhận được khí tức của hoàng thúc. Chắc thúc ấy đang đứng cách đây không xa nhìn bọn họ, hắn không thể trở thành gánh nặng của nàng, càng không thể tạo thành hiểu lầm giữa nàng và hoàng thúc. . . . . .
Xoa xoa lỗ mũi, nước mắt lưng tròng nhìn của hắn: "Hiên Viên Ngạo, ngươi có phải hận ta lắm đúng không?"
"Không có." Cái vấn đề này làm cho hắn có chút dở khóc dở cười, hắn đối với nàng chỉ có yêu, làm sao hận được?
Lau nước mắt: "Vậy. . . . . . Vậy chúng ta vẫn là bằng hữu chứ?"
"Nếu như nàng hi vọng như vậy, vậy cả đời này chúng ta đều là bằng hữu!" Nếu như kiếp này bọn họ nhất định vô duyên, vậy hãy để cho hắn lấy thân phận bằng hữu đi bảo vệ nàng đi.
"Vậy sau này ngươi cưới cháu dâu phải mời ta đi uống rượu mừng đó! Như vậy mới có thể chứng minh ngươi thật sự xem ta là bằng hữu." Mặt nàng tràn đầy đau lòng nhìn hắn, thì ra bất tri bất giác, người bằng hữu này ở trong cảm nhận của nàng đã chiếm vị trí quan trọng như vậy. Nàng vốn cho là mình rất chán ghét hắn, chỉ miễn cưỡng nguyện ý làm bằng hữu với hắn mà thôi.
Nhưng khi nàng nhìn thấy hắn biến thành bộ dáng này, lòng chỉ tràn đầy chua xót và khổ sở, không còn gì khác, chỉ là tình bạn thuần khiết.
Những lời này lại làm cho hắn do dự, cả đời này của hắn cũng sẽ không tái giá với nữ nhân khác, điều này làm sao hắn có thể đồng ý với nàng đây?
"Ngươi không đồng ý, ngươi vẫn trách ta có đúng không?" Nàng nói xong lại có bộ dạng sắp khóc.
Hắn dừng một chút, giọng nói lạnh lẽo vang lên, mang theo chút bất đắc dĩ: "Được! Ta thành thân, nhất định sẽ thông báo cho nàng!" Không cưới thì không cần thông báo.
Nàng thoả mãn mà gật gật đầu, lau nước mũi: "Nói chuyện phải giữ lời đó!"
Đang lúc này, Hiên Viên Vô Thương bước thong thả đến bên cạnh nàng, nhìn Hiên Viên Ngạo, vẻ mặt có chút phức tạp. . . . . .
"Ừm! Sẽ giữ lời! Hoàng thúc, các người tán gẫu đi. Ngạo đi trước!" Nhìn Hiên Viên Vô Thương một chút, nhường chỗ lại cho bọn họ.
"Ừm!" Nam tử tuyệt mỹ gật đầu một cái, đưa mắt nhìn hắn rời đi.
Cho đến khi bóng lưng của hắn ta biến mất trong tầm mắt hai người. Nàng xoay người, ôm hắn khóc đến vô cùng thê thảm : "Thương Thương, đều là ta làm hại! Hu hu hu. . . . . . Nếu không phải là ta, hắn tuyệt đối sẽ không biến thành như vậy! Hu hu. . . . . . Ta là một nữ nhân xấu. . . . . ."
Hắn dở khóc dở cười ôm lại nàng, nhẹ nhàng vuốt lưng của nàng: "Được rồi! Được rồi! Đây không phải là lỗi của Tam nhi. . . . . . Tam nhi không phải đồng ý với người ta sẽ không tùy tiện khóc nhè rồi sao? Ngoan, không khóc! Không khóc. . . . . ."
Nàng vùi ở trong ngực của hắn khóc một hồi lâu, giọng nói buồn bực mở miệng: "Thương Thương, thật ra thì chàng vẫn luôn nhìn lén nãy giờ đúng không?" Nàng có thể cảm nhận được hơi thở của hắn, không giống Hiên Viên Ngạo dùng nội lực dọ thám biết, mà là nàng có thể cảm thấy mùi vị quen thuộc trên người hắn.
"Người ta không có nhìn lén, là nhìn quang minh chánh đại!" Hắn không phủ nhận lúc nhìn thấy nàng ôm Ngạo, trong lòng rất không thoải mái Nhưng hắn sỡ dĩ không đi qua cắt ngang bọn họ, cũng không phải bởi vì muốn nhìn lén bọn hắn có thể xảy ra cái gì hay không? Mà chỉ là muốn để cho nàng xử lý xong chuyện này, hắn tin tưởng nàng.
"Chàng không tức giận sao?" Kỳ quái, sao hôm nay bình dấm chua này lại hào phóng như vậy?
"Không tức giận!" Đó là chuyên không thể nào, nhìn nàng ôm người khác, hắn có thể không tức giận sao?
Vũ Văn Tiểu Tam ngẩng đầu lên, hoài nghi nhìn hắn một chút: "Chàng không sợ ta bị hắn cảm động, sẽ theo hắn cao chạy xa bay sao?"
Lời này vừa rơi xuống, liền cảm thấy tay đang ôm hông nàng siết chặt. Ngay sau đó lại từ từ tỉnh táo lại, cúi đầu nhìn tiểu nữ nhân trong ngực một chút, rồi sau đó mở miệng cười: "Không sợ!"
"Không sợ?" Khóe miệng Vũ Văn Tiểu Tam giật giật, "Chàng có phải bởi vì có hai tên ranh con chết tiệt kia, liền cho là ta nhất định quyết một lòng với chàng rồi không?"
Hắn bất đắc dĩ thở dài một hơi, lắc đầu một cái: "Không phải! Bởi vì Thương Thương hiểu, giữa phu thê, trừ tình yêu còn phải có tin tưởng!"
Lời này làm cho nàng ngẩn ra, ngược lại không ngờ một cổ nhân sẽ có tư tưởng tân tiến như vậy. Trừ tình yêu, còn phải có tin tưởng. . . . .
Nàng giương môi cười một tiếng: "Thật ra thì còn phải có trung thành!" Nói xong cọ xát trong ngực của hắn.
Đôi mắt tà mị như hoa đào nhíu lại, suy tư ngắn ngủi một chút. Ngay sau đó, trên dung nhan như cánh hoa đào này nở rộ một nụ cười xinh đẹp như hoa bỉ ngạn: "Ừm! Trung thành!"
Hai bóng người mặc y phục màu đỏ, ở dưới ánh nắng chiều hạ ôm nhau thật chặt. . . . . .
Cách đó không xa, bọn Hiên Viên Mặc đi dạo trong vương phủ, chợt nhìn thấy bóng dáng của hai người. Trên mặt của bọn họ đều lộ ra nụ cười, có hâm mộ, có diễm mộ, có khổ sở, có tiếc nuối, có đùa giỡn, có mừng rỡ, nhưng nhiều hơn là chúc phúc. . . . . .
. . . . . .
Mà sau núi giả, một nữ tử áo đỏ, trên khuôn mặt lạnh lùng là âm độc và tàn nhẫn. Đôi tay kia nắm chặt thành quyền, móng tay thật dài cắm sâu vào trong thịt, máu đỏ theo móng tay nhỏ xuống. . . . . .
Trung thành? Vương Gia lại có thể cam kết trung thành với nữ nhân kia! Làm sao có thể! Làm sao có thể?
Trong mắt đẹp dính vào chút điên cuồng. Ngay sau đó, lại từ từ thu liễm, xoay người rời đi. Người cười đến cuối cùng mới là người thắng!
. . . . . .
"Tiểu Nguyệt, thật ra thì. . . . . . ta. . . . . ." Trên khuôn của mặt lạnh nhạt Liên Hoa dính vào chút màu đỏ, hòa lẫn với một thân y phục màu đỏ của hắn.
"Thật ra thì ngươi cái gì hả?" Rất là không khách khí chống nạnh nhìn hắn. Trong trí nhớ của nàng, nửa năm trước Đình Vân cũng thường đứng ở trước mặt của nàng như vậy, hiện tại người này cũng như vậy?
"Thật ra thì ta. . . . . ." Nửa năm trước, hắn vẫn cười nhạo Đình Vân luôn như xe bị tuột xích vào thời khắc mấu chốt. Không ngờ đến lượt hắn cũng thành ra như vậy, những lời này nghe thì đơn giản, nhưng lúc nói lại khó có thể mở miệng!
Hôm nay là ngày đầy tháng của tiểu thế tử, nếu thổ lộ thành công, tất nhiên là vui mừng gấp bội! Nhưng hắn không biết, vì hắn thổ lộ vào hôm nay nên mới dẫn tới một trận đại họa!
"Ngươi làm sao? Có lời gì cứ nói thẳng, có phải muốn cầu cạnh ta đúng không? Coi trọng con gái nhà ai nên muốn nhờ ta giúp một tay đúng không? Giúp một tay thì có thể, lấy bạc ra!" Tiểu Nguyệt học Vũ Văn Tiểu Tam vơ vét của cái, học không kém chút nào!
Tiểu thư nói rồi, cái gì cũng đều là phù vân, tiền tài mới là vương đạo. Chỉ cần có tiền, nam nhân hay cái gì cũng đều là vật trong túi!
Sắc mắt Liên Hoa cứng đờ, chịu đựng kích động khóe miệng co giật, nhắm mắt mở miệng: "Thật ra thì ta thích nàng!"
"Cái gì?" Tiểu Nguyệt cả kinh lui về phía sau ba bước. Vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi nhìn hắn, "Ngươi xác định ngươi không có nói giỡn chứ?" Hắn không phải thích Đình Vũ sao?
Liên Hoa nhìn chăm chú ánh mắt của nàng, gật đầu một cái: "Ta xác định, ta không có nói giỡn!"
"Không phải ngươi thích Đình Vũ sao?" Tiểu Nguyệt rốt cuộc trấn tĩnh lại, nhíu đôi mày thanh tú lại, nhìn hắn.
"Ta chỉ coi nàng ta như muội muội thôi!" Đúng, Đình Vũ ở trong suy nghĩ của hắn cũng chỉ là muội muội, mà Đình Vũ cũng chỉ coi hắn là ca ca mà thôi.
"Tiểu Nguyệt, ta sẽ đối tốt với nàng! Nàng gả cho ta có được không?" Ánh mắt hắn tràn ngập thâm tình nhìn nàng. Tính tình hắn lạnh nhạt, không biết nói lời ngon tiếng ngọt, chỉ có một câu, hắn sẽ đối tốt với nàng! Liền có thể biểu đạt được cõi lòng hắn rồi.
"Cái đó, Liên Hoa….thật ra thì….thật ra thì ta vẫn chỉ xem ngươi là bằng hữu thôi!" Tiểu Nguyệt cúi đầu, có chút không dám nhìn hắn. Tại sao có thể như vậy, nàng vẫn cho rằng bọn họ là quan hệ bằng hữu mà!
Liên Hoa ngẩn ra, đáy mắt thoáng qua chút bị thương, rồi sau đó mạnh mẽ dùng khuôn mặt tươi cười nói: "Vậy. . . . . . ta còn có hi vọng không?"
Vấn đề này, quả thật làm cho Tiểu Nguyệt có chút khó xử.
Nhìn hắn một lúc lâu, lắc đầu một cái, nói ra lời trong tim của mình: "Liên Hoa, thật xin lỗi. Ta vẫn xem ngươi là bằng hữu, cho tới bây giờ cũng chưa từng chân chính nghĩ tới chuyện đó. Ta đã có người mình thích rồi, từ lần đầu tiên gặp mặt đã rất thích hắn, mặc dù hắn không thích ta, nhưng mà ta vẫn còn rất thích hắn."
Trong nháy mắt, sắc mặt lạnh nhạt trở nên trắng bệch: "Là Đình Vân đúng không?" Hắn đã sớm đoán được đáp án này. Chỉ là cho tới bây giờ, hắn vẫn không muốn thừa nhận.
Tiểu Nguyệt nghe lời này, có chút sững sờ, ngay sau đó gật đầu một cái: "Đúng! Ta trước kia đã nói với ngươi là không thích hắn, nhưng vẫn không nhịn được thích hắn, ta cũng không biết là vì sao . . . . . ."
"Được rồi! Không cần nói nữa. Ta hiểu, ta đều hiểu." Gương mặt lạnh nhạt nâng lên một nụ cười đắng chát, nhìn nàng, rồi sau đó vận khinh công rời đi thật nhanh, giống như phía sau có người đuổi theo hắn .
"Liên Hoa. . . . . ." Nhìn bóng lưng của hắn, Tiểu Nguyệt có chút lo lắng gọi hắn một tiếng, nhưng vẫn không giữ được bước chân rời đi của hắn.
Nàng muốn hỏi, sau này bọn họ vẫn là bằng hữu đúng không?
Quay đầu, liền nhìn thấy Đình Vân đứng ở sau lưng nàng. Sắc mặt lập tức cứng đờ, nhớ tới lời mình vừa mới nói, mà Đình Vân cũng đã bày tỏ qua không thích nàng, cảm giác cực kỳ lúng túng, cắn răng, phẫn hận chuẩn bị đi qua bên cạnh hắn.
Vẻ mặt Đình Vân phức tạp nhìn nàng, cho đến khi nàng đi qua bên cạnh mình, lúc nghe tiếng bước chân cách mình chừng năm bước lớn, giọng nói lãnh khốc vang lên: "Thật ra thì Liên Hoa thích hợp với nàng hơn ta."
Nói ra những lời này, đáy lòng cực kỳ áp lực. Từng trận khó chịu tỏa ra ngoài, làm hắn sặc đến gần trào ra nước mắt.
Tiểu Nguyệt đưa lưng về phía bóng dáng cứng đờ của hắn, cắn răng. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú là vẻ tự giễu. Ngay sau đó, lạnh giọng mở miệng: "Chuyện không liên quan tới ngươi!"
Nói xong liền sải bước rời đi. Đúng, Liên Hoa đối với nàng rất tốt, bọn họ chung sống rất vui vẻ. Không giống như Đình Vân hắn, luôn chọc nàng đau lòng khổ sở. Có lẽ Liên Hoa thật thích hợp với nàng hơn.
Tiểu thư cũng nói Liên Hoa thích hợp với nàng hơn. Vậy nàng vẫn còn kiên trì cái gì chứ? Đến khi mình nói với Liên Hoa lời thật lòng của mình, mà hắn vẫn không thèm quan tâm chút nào, hắn còn nói thật ra thì nàng và Liên Hoa thích hợp hơn, nàng vẫn còn ở đây mong đợi cái gì nữa?
Nếu nói như vậy. . . . . .
Ngẩng đầu lên nhìn ánh nắng chiều nơi chân trời một chút . . . . . Chờ lần sau gặp Liên Hoa, nên đồng ý với hắn đi. Có lẽ như vậy, đối với tất cả mọi người đều tốt!
. . . . . .
Buổi tối, bắt đồ vật đoán tương lai bắt đầu rồi.
Trên bàn kia bày một con dấu bằng bạch ngọc và một con dấu làm bằng hoàng kim.
Còn có một quyển sách dùng giấy tốt làm bìa sách, một thỏi hoàng kim, một cái bàn tính, một bàn cờ tướng làm từ bạch ngọc, một cây viết, còn có rất nhiều vật ly kỳ cổ quái.
Kỳ quái, phía trên có một quyển sổ sách! Làm cho người ta nghĩ mãi không ra, đây là ý gì!
Lần này, Vũ Văn Tiểu Tam ôm Hiên Viên Sở Cuồng, tiểu nhi tử và bản thân tương đối thân thiết, thưởng thức và sự theo đuổi tương đối giống nhau, cho nên nàng quyết định sau này sẽ thương yêu Sở Cuồng nhiều hơn một chút!
Hiên Viên Vô Thương tự nhiên ôm tiểu Lạc Thần, bởi vì chuyện vàng lá, mẫu thân đã không thể nào muốn gặp tiểu Lạc thần. Tiểu Lạc Thần nhìn bàn bày đầy những thứ gì đó, rất không khách khí ngáp một cái.
"Được rồi! Hiện tại bắt đồ vật đoán tương lai bắt đầu!" Liên Vụ ở một bên chủ trì hoạt động. Thật là có ma, Liên Hoa chạy trốn đến bóng dáng cũng không thấy. Đình Vân cũng là một bộ dáng mất hồn mất vía. Chuyện này cũng chỉ có thể giao cho hắn làm thôi.
Bên cạnh cũng đã vây đầy người, rất mong đợi nhìn hai đứa trẻ này. Thật ra thì trên thực tế, bọn họ cũng cảm thấy hoạt động này có một chút hoang đường, hai đứa trẻ mới này vừa tròn một tháng thôi? Làm sao bắt đây?
Vấn đề bọn họ đang nghĩ, cũng là vấn đề Vũ Văn Tiểu Tam đang buồn bực. Nghĩ thầm, xong đời! Xong đời! Sắp mất thể diện rồi, hai tên nhóc này sẽ bắt sợi len(1) cho coi!
Hiên Viên Vô Thương định thả con lớn nhất lên trên bàn trước. Bởi vì là đầu mùa hè, cho nên cũng không có mặc quá nhiều y phục.
Đôi mắt tà mị như hoa đào híp lại, vẻ mặt tràn đầy tự đắc. Hai tên ranh con chết tiệt này rất thông minh, bắt đồ vật này sao làm khó được bọn nó
Ném một cái, khiến tất cả mọi người vì Hiên Viên Lạc Thần mà toát mồ hôi lạnh, đứa nhỏ này mới một tháng tuổi, làm sao có thể ngồi an ổn được chứ! Lá gan nhiếp chính vương điện hạ cũng quá lớn đi, nếu đứa nhỏ té thì làm sao!
Sắc mặt Vũ Văn Tiểu Tam cũng tương đối khó coi, quay đầu rất bất mãn nhìn hắn, nếu là làm con té thì sao!
Ai ngờ đứa bé mới có một tháng đó lại có thể ngồi an ổn ở phía trên, thân thể sáng ngời không lắc lư chút nào, vẫn còn rất lười biếng ngáp một cái, rồi sau đó ngồi không nhúc nhích.
Vì vậy mọi người rối rít tán thưởng nói rằng: thần đồng!
"Nhiếp chính vương điện hạ, tiểu thế tử thật là thần đồng!" Không biết người nào nói một câu như vậy.
Những người khác bắt đầu phụ họa, quả thật vô cùng khó tin. Đứa bé nhỏ như vậy, sao có thể ngồi ổn định được? Nếu không phải thần đồng, còn có thể là cái gì?
Mặt Hiên Viên Triệt cũng đầy sợ hãi thán phục, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Hiên Viên Ly càng thêm cười như nở hoa, tiểu đường đệ thật thông minh!
Khi những lời này vừa được nói ra, tiểu Sở cuồng chính là một bộ dáng cực kỳ bất mãn nhìn mọi người. Sau đó cố gắng mượn lực muốn đi ra ngoài từ trong ngực mẫu thân. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn phấn điêu ngọc mài tràn đầy nghiêm túc, hình như muốn hướng mọi người chứng minh nó thông minh hơn đại ca!
Vũ Văn Tiểu Tam ôm hắn không dám buông tay, lại thấy Hiên Viên Vô Thương khích lệ nhìn nàng một chút, hơi do dự một lát, cũng đặt đứa bé kia lên bàn.
Không ngờ tiểu Sở cuồng rõ ràng không có trầm ổn như tiểu Lạc thần, thân thể nghiêng một cái, gục ở trên bàn, làm Vũ Văn Tiểu Tam sợ đến suýt nữa ngất đi! Muốn ôm nhi tử trở về , lại bị Hiên Viên Vô Thương kéo lấy tay, hung hăng trợn mắt nhìn người phụ thân không biết thương nhi tử này một cái, quay đầu lại, khóe miệng giật giật. . . . . .
Chỉ thấy một con sâu lông hình dáng không rõ, ở trên bàn uốn rồi uốn. Sau đó chảy nước miếng uốn éo bò đến con dấu làm bằng hoàng kim ở bên cạnh. Tay nhỏ bé đưa ra, chụp lên phía trên kia. . . . . .
Yên lặng. . . . . . Yên lặng đến nghe thấy được tiếng thở!
Một giây trước, tất cả mọi người lo lắng nhìn nó, không ngừng bận tâm đến an nguy của đứa bé này. Nhưng một giây sau, nó đã bắt được đồ!
Đột nhiên, không biết là người nào nở nụ cười: "Ha ha ha. . . . . . Tiểu công tử so tiểu thế tử còn lợi hại hơn! Trực tiếp bắt đầu rồi!"
"Đúng! Đúng vậy. . . . . ." Từng trận than thở vang lên.
Tiểu Lạc thần nghe vậy, liếc mắt, lăn lộn trên bàn kia một vòng, vươn một bàn tay mềm nhũn ra, con dấu làm bằng bạch ngọc đã đến trên tay của hắn. . . . . .
Mặc dù là lăn, nhưng so với Hiên Viên Sở Cuồng là tư thái ưu nhã hơn nhiều!
Lần này, mọi người kinh hãi lần nữa! Đây là đứa bé sao?
"Ha ha ha. . . . . ." Dạ Tử Lân cười đến vui vẻ, "Biểu huynh, xem ra hai chất nhi đã chọn xong đồ vật tương lai rồi!"
Lời này khiến Vũ Văn Tiểu Tam có chút kinh ngạc, không phải chỉ bắt đồ vật thôi sao? Liên quan vớ vẩn gì tới tương lai chứ?
Môi mỏng như hoa anh đào của Hiên Viên Vô Thương nâng lên một nụ cười khẽ, gật đầu một cái, chỉ là thằng nhóc lớn cũng không tệ lắm, biết mình là ca ca, để tên ranh con chết tiệt nhỏ kia lựa chon trước!
"Được rồi! Thừa dịp chư vị ái khanh đều ở đây, trẫm tuyên bố, Hiên Viên Lạc Thần - con của nhiếp chính vương Dạ Mị đế quốc ta sẽ là tiểu thế tử của nhiếp chính vương, thừa kế ngôi vị nhiếp chính vương!" Dạ Tử Lân hắng giọng mở miệng.
Ngay sau đó, giọng nói trơn bóng như ngọc của Hiên Viên Mặc cũng vang lên: "Hiên Viên Sở Cuồng - con của đệ tam đại thân vương Hi vương gia của Hiên Viên đế quốc sẽ là tiểu thế tử của Hi vương phủ, thừa kế ngôi vị thân vương, phong làm Cuồng Thân Vương!"
Ách. . . . . . Đây là chuyện gì xảy ra? Vũ Văn Tiểu Tam có chút không hiểu nhìn Hiên Viên Vô Thương, hình như tất cả mọi người nơi này đều hiểu, chỉ có một mình nàng không hiểu.
Hiên Viên Vô Thương mở miệng cười: "Con dấu bạch ngọc đó là con dấu của nhiếp chính vương Dạ Mị đế quốc, mà con dấu hoàng kim đó là con dấu cùa Hi vương gia Hiên Viên đế quốc. Để cho bọn nó tự mình bắt vương tước kế tục, đến lúc đó cũng sẽ không trách bổn vương!"
Nhiếp chính vương, tương lai trọng trách rất nặng. Mà thừa kế thân vương Hiên Viên đế quốc, chỉ cần nhàn hạ lĩnh bổng lộc vương gia, có thể trải qua cuộc sống nhàn vân dã hạc. Vừa lúc, Lân và Mặc đều ở đây, đây cũng là nguyên nhân hắn muốn cho bọn họ bắt đồ vật vào hôm nay.
"Chàng thật đúng là nhìn xa trông rộng!" Vũ Văn Tiểu Tam liếc hắn một cái, không khỏi chiêu đãi hắn một câu.
Sắc mặt nam tử cứng ngắt, hắn chỉ là sớm một chút giải quyết vấn đề thôi mà, sao nói giống như hắn rất hèn hạ vậy?
Tiếp đó, tiểu Sở cuồng uốn tới uốn lui, đánh lên rất nhiều đồ vật, cuối cùng ôm lấy một nén vàng, cười khanh khách không ngừng. . . . . .
Mặt mo của Vũ Văn Tiểu Tam ửng đỏ, lần đầu tiên cảm giác có chút ngượng ngùng. Ngó người xung quanh mình đều là một bộ dáng cực kỳ im lặng, nhìn bộ dáng con trai bảo bối của mình ôm nén vàng cười híp mắt, càng thêm cảm thấy cực kỳ mất thể diện!
Cái gì cũng bị Hiên Viên Sở Cuồng bắt lấy, chỉ còn sót một cây bút lông sói, một bàn cờ bạch ngọc, một quyển sổ sách và một thanh bảo kiếm chưa ra khỏi vỏ.
Tiểu Lạc thần nhìn đệ đệ một chút, sau đó làm một tiểu bộ dáng thật bất đắc dĩ. Vẻ mặt đau khổ lật tới lật lui, đánh lên những đồ còn lại mà mình nhìn thấy.
Lần bắt đồ vật này đã quyết định Hiên Viên Lạc Thần bận rộn cả đời và Hiên Viên Sở Cuồng hưởng thụ cả đời!
Vốn tưởng rằng trận bắt đồ vật này vì vậy mà hạ màn kết thúc. Ai ngờ tiểu Sở Cuồng đang cười híp mắt ôm vàng, chợt nhìn thấy bên cạnh một vị đại thần dắt một đứa bé gái phấn điêu ngọc mài. Khóe miệng của nó liền rơi xuống một giọt chất lỏng trong suốt, ôm nén vàng, uốn éo về phía bé gái kia. . . . . .
Đa số mọi người vẫn không rõ nó muốn làm gì, nhưng mà đối với những người hiểu rõ đức hạnh của Vũ Văn Tiểu Tam thì đã nhìn ra, trong những người nhìn ra được tự nhiên cũng bao gồm bản thân Vũ Văn Tiểu Tam. Đi nhanh mấy bước lên phía trước, vội vàng ôm tiểu Sở cuồng ôm lên, tránh phải bị mất mặt xấu hổ.
Hiên Viên Sở Cuồng không thành công đến được bên cạnh bé gái kia, lúc này liền gào khóc lớn lên, khóe miệng Vũ Văn Tiểu Tam giật giật, mở miệng cười: "Sở Cuồng có thể là đói bụng rồi, bổn vương phi dẫn nó tới chỗ bà vú bú sữa!"
Mọi người đều gật đầu cười, đứa bé đói bụng nên khóc là rất bình thường. . . . . .
Vì vậy, trong đôi mắt của mỗ hài tử hàm chứa lệ quang, từng tiếng khóc thê thảm vang vọng cả đại điện, vẻ mặt không buông, nhìn đứa bé gái đáng yêu kia, nhưng vẫn bị mẫu thân mình ôm đến hậu viện. . . . . .
Hiên Viên Vô Thương ôm lấy đứa con lớn rõ ràng rất hiểu chuyện và trầm ổn, gật đầu một cái về phía mọi người: "Đa tạ chư vị đã cổ vũ! Trời đã tối, bổn vương cũng không giữ chư vị đại nhân nữa!"
Các tân khách gật đầu một cái, chắp tay cáo từ. . . . . .
Dạ Tử Lân cũng cười mở miệng: "Biểu huynh, trẫm hồi cung trước!"
"Hoàng thúc, người ta thật vất vả mới tới Dạ Mị đế quốc một lần, muốn đi ra ngoài chơi một chút!" Giọng nói ngọt ngào mềm mại của Hiên Viên Triệt vang lên, tràn ngập mong đợi nhìn Hiên Viên Vô Thương.
Nhàn nhạt quét mắt nhìn hắn một cái: "Triệt rất nhàm chán sao?"
Thân thể Hiên Viên Triệt run lên, cười gượng khoát khoát tay: "Không nhàm chán! Không nhàm chán! Người ta chỉ nói đùa một chút thôi." Buổi tối len lén chạy ra ngoài chơi.
"Nếu ngày mai lúc tất cả mọi người trở về nước, có người chơi vui đến quên cả trời đất, không trở lại, vậy thì cẩn thận da của ngươi!" Giống như lơ đãng mở miệng, trong cặp mắt tà mị như hoa đào ẩn chứa ý cười.
"Cám ơn hoàng thúc!" Vui sướng hài lòng mà nói xong, thân hình lóe lên, liền không thấy bóng dáng.
. . . . . .
Lưu lại mọi người cười ha ha nhìn theo bóng lưng của hắn. . . . . .
Thất vương gia này, đã 23 rồi, nhưng tính tình vẫn giống như một tiểu hài tử.
. . . . . .
Vũ Văn Tiểu Tam vùi ở trong ngực người đó, nói: "Thương Thương, chàng có cảm thấy hai đứa bé nhà chúng ta thông minh có chút không bình thường không?"
"Bảo bảo của chúng ta thông minh không bình thường sao?" Trên thực tế là Lạc Thần tương đối thông minh, có trách nhiệm, còn tiểu tử Sở Cuồng kia quá tùy tính.
"Nhưng có một chút kỳ lạ?" Chẳng lẽ hai người đứa trẻ này cũng là xuyên không qua?
Ôm chặt hông của nàng, ngửi mùi hương trên mái tóc của nàng: "Cái này thì có gì lạ, lúc người ta ba tháng tuổi đã nói chuyện được rồi!"
Hắn là thần đồng nổi danh trong thiên hạ, con hắn thông minh một chút cũng là một chuyện rất bình thường!
"Không thể nào?" Nàng rất kinh ngạc ngẩng đầu lên, đầu không cẩn thận đụng phải cằm của hắn, đau đến nhe răng trợn mắt.
"Chậm một chút!" Có chút bất đắc dĩ xoa nhẹ đầu cho nàng, nha đầu này luôn hấp tấp như vậy.
Vũ Văn Tiểu Tam đau đến nước mắt lưng tròng, vẻ mặt vẫn không quên kinh ngạc nhìn hắn: "Chàng có phải là người không đó?"
Có chút dở khóc dở cười nhìn nàng, sao hắn lại không phải là người rồi? "Cõi đời này có một loại người, gọi là thần đồng!" Có chút kiêu ngạo mở miệng!
Gian nan nuốt một ngụm nước miếng: "Sẽ không phải là người ba tuổi biết chữ, bảy tuổi làm thơ trong truyền thuyết chứ?"
Bờ môi như hoa anh đào nhẹ nhàng nâng lên một nụ cười trào phúng: "Nàng nói tên Mặc ngu ngốc kia sao? Người ta một tuổi biết chữ, ba tuổi làm thơ!"
"Vậy cha mẹ chàng không phải là sẽ vui mừng đến điên rồi sao!" Đây là thần đồng đạt tới trình độ nào rồi hả...! Vũ Văn Tiểu Tam cảm thán xong, trong nháy mắt đã nhìn thấy vẻ mặt cô đơn của hắn, giật mình biết mình nói sai.
Không dây dưa hay giải thích vấn đề này nhiều, chỉ cố gắng chui vào trong ngực hắn: "Xem ra người ta chọn chàng là đúng, đứa bé đều đặc biệt thông minh! Bởi vì gien tốt!"
Mặc dù hắn không hiểu "Gien tốt" là có ý gì, nhưng đứa bé cực kỳ thông minh thì hắn vẫn hiểu, trêu chọc mở miệng: "Tất nhiên, nếu giống như Tam nhi, sợ là mười tuổi mới làm thơ được!"
"Chàng nói cái gì?" Một nữ hung dữ nghiêm mặt lại, rất không vui nhìn hắn. Tên này nhìn nàng ngốc như vậy sao?
"Người ta nói, nếu giống như Tam nhi, chỉ sợ. . . . . ." Nhìn sắc mặt của nàng càng ngày càng đen, quyết định thật nhanh, nói vòng vo "Chỉ sợ giống như thằng nhóc Sở Cuồng, chỉ biết là bạc và tiểu cô nương đáng yêu thôi!"
Tên gọi tắt -- tham tài háo sắc!
"Hiên Viên Vô Thương, cái người bại hoại này!" Nàng nói xong, hai tay nhỏ bé nhéo loạn xung quanh người của hắn.
Hắn cầm lấy tay nàng, cười mập mờ, mày kiếm chau lên: "Người ta có hư hỏng đến mức đó sao? Hả?" Một chữ cuối cùng, âm điệu kéo thật dài.
Mỗ nữ gian nan nuốt một ngụm nước miếng, nói sang chuyện khác: "Cái đó. . . . . . Tóc của Hiên Viên Ngạo, chàng có biết trước không?"
Dừng một chút, biết nàng nói sang chuyện khác cũng không nói ra, chỉ dịu dàng mở miệng: "Không biết."
"Thật không biết?" Có chút hoài nghi nhìn hắn.
"Thương Thương sẽ lừa gạt Tam nhi sao? Sau khi ẩn cư, người ta liền phân phó bọn Liên Vụ, để cho bọn họ tra được chuyện gì thì tự mình xử lý là được, cho nên chuyện này bọn họ cũng không có nói với người ta." Lúc nhìn Ngạo đội mũ tới, hắn cũng cảm thấy rất kinh ngạc, nghĩ tới có thể có chút vấn đề. Hắn không nhìn thấy nàng, lúc tìm được ở hậu viện, nhìn một đầu tóc trắng của Ngạo, hắn cũng sửng sốt một chút.
"Chàng nói tóc của hắn có thể trị hết không?" Ngước đầu nhìn hắn, đáy mắt hàm chứa một ánh sáng hy vọng.
Lắc đầu một cái: "Chắc là không thể!" Nếu có thể, Mộ Vân Dật đã chữa hết cho hắn, sao có thể để đến bây giờ.
"Nhưng như vậy thì ta cảm thấy, ta có lỗi với hắn rất nhiều." Mím mím môi, có chút tự trách.
Ôm chặt thân thể của nàng: "Được rồi, đừng nghĩ nhiều như vậy. Ngạo tất nhiên cũng không muốn nàng phải sống trong áy náy." Cho nên mới phải mở miệng phủ nhận quan hệ chuyện này với nàng.
Bĩu môi nhìn gương mặt tuyệt mỹ của hắn: "Thái hậu khẳng định hận chết ta!" Nếu như tương lai, ai đó làm cho con trai của nàng biến thành giống Hiên Viên Ngạo vậy, sợ rằng nàng cũng phải hận chết tên đầu sỏ gây nên chuyện đó!
"Mặc kệ nàng đã làm cái gì! Chúng ta nói chuyện khác đi." Mỗ nam có thâm ý khác nhìn nàng.
Mỗ nữ dừng một chút, trong lòng có chút dự cảm chẳng lành: "Nói chuyện gì?"
"Tam nhi, đã tròn một tháng rồi. Chúng ta đã có bốn tháng không. . . . . ." Nói xong, bàn tay xấu xa kia đã đưa vào trong quần áo của nàng.
Bởi vì là đầu mùa hè, trong quần áo cũng chỉ là một tấm lụa mỏng. . . . . .
"Cái đó. . . . . . Cái đó. . . . . ." Mỗ nữ cách y phục gắt gao giữ chặt tay của hắn, "Cái đó, thỉnh thoảng cấm dục mới có lợi cho thân thể!"
Không ngờ bàn tay còn lại đã nhẹ nhàng giật vạt áo của nàng ra, lụa mỏng trắng như tuyết trợt xuống, hơi lộ vai ra, lộ ra một góc cái yếm màu tím. . . . . .
Hô hấp của hắn nhiễu loạn, lật người một cái, đè nàng dưới thân thể của hắn, ở trên cao nhìn xuống nàng: "Cấm dục nữa, người ta sẽ thành quả phụ rồi!"
Nói xong liền cúi đầu, hôn lên đôi môi của nàng, hấp thụ hương thơm trong miệng của nàng. . . . . .
Nàng nghe lời của hắn có chút dở khóc dở cười, thành quả phụ gì chứ? Mất công hắn nghĩ ra! Vốn chuẩn bị nói gì đó, nhưng đã chìm ngập ở trong nụ hôn của hắn, không lâu lắm liền cảm thấy có gì đó chỉa vào nàng. . . . . .
Liều mạng phản kháng muốn đẩy hắn ra, nhưng vẫn từ từ bị lạc, sắp không chống đỡ được, vòng quanh cổ của hắn, thân thể đã xụi lơ. . . . . .
Vừa ngừng hôn, nhìn tiểu nữ nhân đã ý loạn tình mê dưới thân thể của mình, có chút buồn bực mở miệng: "Tam nhi, thật ra thì mỗi lần người ta vừa hôn, hoặc là sờ sờ, Tam nhi sẽ rất muốn. Nhưng tại sao vừa mới bắt đầu, vẫn luôn nói không cần đây? Còn nữa, còn nữa, lúc trước...cái lần đầu tiên của Thương Thương, cũng là do sau khi Tam nhi uống nhiều quá rồi cường bạo mà! Còn nói cái gì không ăn người ta nàng mới hối hận! Nhưng bây giờ. . . . . ."
Ách. . . . . . Mỗ nữ cảm giác trên người có chút nóng ran, thình lình nghe những lời này của hắn, sắc mặt hơi đen: "Vẫn là chàng, mỗi lần đều không biết tiết chế!" Nói xong có chút oán trách nhìn hắn.
Lần đó tên cầm thú này ra tay, làm nàng ít nhất 3 ngày không thể xuống giường, đi bộ cũng là xiêu xiêu vẹo vẹo!
"Vậy sau này người ta tiết chế một chút! Tam nhi cũng đừng phản kháng có được không?" Đưa ngón tay thon dài ra, tháo ra những vật chướng mắt đó. . . . . .
Bờ môi như hoa anh đào nhẹ nhàng ngậm, rồi sau đó từ từ gặm cắn. . . . . .
Một trận cảm giác tê liệt nổi lên, nhất thời có chút khó nhịn đẩy đầu của hắn một cái, ưm ra tiếng: "Ừm. . . . . . Ừm. . . . . ."
"Tam nhi, nàng đồng ý?" Hắn ngẩng đầu lên, mặt đầy vui mừng nhìn nàng.
"Cái gì đồng ý?" Mỗ nữ có chút không phản ứng kịp.
Con hồ ly phúc hắc âm hiểm cười một tiếng: "Dù sao cũng đã đồng ý rồi!" Dứt lời lại bắt đầu tiếp tục chuyện chưa hoàn thành. . . . . .
"Thương Thương, phải tiết chế. . . . . ." Mỗ nữ rất nghiêm túc cảnh cáo.
"Tam nhi ngoan, người ta biết. . . . . ." Mỗ nam rất dịu dàng mở miệng đáp ứng.
. . . . . .
"A. . . . . . Buông ta ra! Hiên Viên Vô Thương, không phải chàng đã đồng ý với ta sẽ tiết chế sao? Ừ. . . . . . A. . . . . ."
"Nhưng người ta dừng lại không được. . . . . ." Mỗ nam rất uất ức mở miệng, "Tam nhi, người ta đã nhịn hơn bốn tháng rồi, nàng cho người ta phóng túng một lần đi!"
. . . . . .
"Thương Thương, ngày mai ta muốn tiễn phụ thân trở về nước, chàng hãy bỏ qua cho người ta đi, hu hu hu. . . . . ." Tại sao nàng lại gặp phải một tên cầm thú như vậy chứ!
Nếu ngày mai tập tà tập tễnh đi tiễn mọi người, sẽ rất mất thể diện đó!
"Nếu Tam nhi xuống giường không được, ngày mai một mình người ta tiễn cũng được!" Nói xong, động tác không ngừng chút nào, còn tăng nhanh hơn.
Cả giường cũng lắc lư theo. . . . . .
. . . . . .
"Con mẹ nó! Hiên Viên Vô Thương, cái người cầm thú này! Sao tinh thần chàng lại đặc biệt tốt như vậy hả?" Mặt mỗ nữ ửng hồng, cắn môi dưới chịu đựng than nhẹ một tiếng, tức giận đùng đùng nhìn chằm chằm nam nhân trên người.
"Đó là bởi vì Thương Thương là người tập võ, cho nên tinh lực vô cùng tốt!" Trong giọng nói mỗ nam mang theo chút đắc chí, "Nhìn thấy Tam nhi vẫn còn rất nhiều hơi sức mắng người, tinh thần vẫn không tệ lắm, chúng ta còn có thể nữa vận động hai canh giờ nữa!"
"Con mẹ nó! Hai canh giờ? Vậy thì trời đã sáng rồi, có được không?" Đặc biệt sao! Có để cho người ta sống không?
. . . . . .
"Thương Thương, người ta cũng muốn học võ công!" Mỗ nữ đã thở không ra hơi, tư thế có chút nửa sống nửa chết.
"Được! Tam nhi muốn học lúc nào, người ta sẽ dạy lúc đó!" Thân thể nàng quá yếu, rất bất lợi cho hạnh phúc của hắn.
"Chàng chờ đi! Đợi lão nương học giỏi võ công, dưỡng tốt tinh lực, nhất định ép khô chàng!" Mỗ nữ dùng hơi sức lớn để mở miệng.
Trên dung nhan như cánh hoa anh đào tràn đầy nụ cười mong đợi: "Được! Người ta đang mong đợi đây!"
. . . . . .
Cuối cùng, mỗ nữ mệt đến hôn mê bất tỉnh, trước khi ngất đi còn nhớ rõ mình đã lập ra mục tiêu to lớn, một ngày nào đó muốn ép khô Hiên Viên Vô Thương - tên cầm thú này. . . . . .
Thấy nàng mệt đến hôn mê bất tỉnh, hắn cưng chiều cười một tiếng, cũng không cử động nữa, lật người một cái, để cho nàng đè ở trên người của mình, đè ép lửa dục đang vọt lên ở bụng dưới, ôm nàng ngủ thật say, hắn cũng không nỡ để cho nàng quá mệt mỏi. . . . . .
. . . . . .
Hôm sau, Vũ Văn Tiểu Tam gian nan bước từng bước, cự tuyệt đề nghị của Hiên Viên Vô Thương muốn ôm nàng đi đến cửa thành Dạ Mị đế quốc, để tiễn đám người Hiên Viên Mặc.
Hiên Viên Ngạo có thâm ý khác nhìn bộ dáng nàng đi lại khó khăn, lãnh ngạo trên mặt dính vào chút than thở, khiến Vũ Văn Tiểu Tam vô cùng lúng túng, lại quay đầu trợn mắt nhìn Hiên Viên Vô Thương một cái. . . . . .
"Triệt đâu?" Không nhìn thấy Hiên Viên Triệt, Hiên Viên Vô Thương cũng không quá kỳ quái, nhưng vẫn mở miệng hỏi.
Hiên Viên Mặc cười khẽ một tiếng: "Sáng sớm hôm nay, phát hiện tiểu tử thúi kia sau khi trở về, để ở cửa phong Mặc một phong thơ, nói muốn đi dạo chơi khắp nơi, chơi hai năm sẽ trở về! Sau đó chạy đến không thấy bóng dáng." Chắc là lại phát hiện đồ chơi tốt gì rồi.
Hiên Viên Vô Thương cười khẽ lắc đầu một cái, tiểu tử thúi kia luôn không có được tính bình tĩnh!
"Được rồi, hoàng thúc, chúng ta đi thôi. Nếu như thúc rãnh rỗi, thì trở về Hiên Viên đế quốc thăm chúng ta!" Hiên Viên Mặc cười nhạt mở miệng, cặp mắt trơn bóng như ngọc giống như lơ đãng quét Vũ Văn Tiểu Tam một vòng.
"Ừm! Biết, đi đi!" Gật đầu một cái.
Đám người Gia Luật Trục Nguyên và Long Ngạo Thiên, Mộ Vân Dật bước lên xe ngựa của mình, cũng chắp tay nói: "Tạm biệt!"
"Tạm biệt!" Tạm biệt với bổn vương là có thể, nhưng tốt nhất đừng nên xuất hiện trước mặt Tam nhi của ta nữa!
"Vô Thương, nữ nhi của lão phu liền giao cho con rồi! Ránh rỗi nhớ mang nó và ngoại tôn của lão phu trở về phủ tướng quân thăm ta!" Vũ Văn Cảnh Thiên vỗ vỗ bả vai của Hiên Viên Vô Thương.
Ai cũng biết Hiên Viên Vô Thương thích sạch sẽ, ai có thể nghĩ hắn sẽ không lộ ra một chút ghét bỏ, chỉ gật đầu một cái: "Nhạc phụ đại nhân yên tâm, sẽ!"
. . . . . .
"Các ngươi không nên quên bổng lộc của ta đó!" Vũ Văn Tiểu Tam hô to về phía xe ngựa xa xa.
"Biết rõ!" Hai đạo âm thanh mang theo ý cười truyền từ phương xa đến, một Ôn Nhã, một cuồng ngạo.
Đợi xe ngựa đi xa, thân thể Vũ Văn Tiểu Tam rốt cuộc không giữ được, xụi lơ ở trong ngực Hiên Viên Vô Thương, khi Hiên Viên Vô Thương ôm nàng trở lại vương phủ, nàng đã ngủ rồi. . . . . .
Liên Vụ vội vàng chạy ra: "Vương gia, không xong! Không thấy tiểu công tử!"