"Tam vương phi, Thái hậu triệu ngài yết kiến!" Tiểu thái giám báo lại, thuận tiện nhìn một chút Hiên Viên Ngạo đã tỉnh lại chưa? Thở phào nhẹ nhõm một hơi, Tam vương gia là Chiến thần của Hiên Viên đế quốc bọn hắn, cũng không thể cứ thế mà ngã xuống, nếu vậy thì quá thương tâm rồi!
"Cái gì? Không đi! Bổn vương phi đã nói muốn chăm sóc Vương Gia, Vương Gia ngài nói đúng không?" Mỗ nữ nói xong, liền đá lông nheo về phía Hiên Viên Ngạo. Đùa gì thế, giết nàng lần thứ nhất không được, giờ còn muốn giết nàng lần thứ hai sao? Đánh chết nàng cũng sẽ không tự đi chui đầu vào lưới!
Thấy nữ nhân kia đá lông nheo với mình, mỗ Vương Gia lúc đầu chỉ cảm thấy tràn đầy thâm tình. Đột nhiên vẻ mặt trở nên cực kỳ quái dị, biểu tình chuyển sang cực độ vặn vẹo, nghiên cứu nàng một lúc lâu, rồi sau đó mở miệng nói với tiểu thái giám: "Nói với mẫu hậu, vương phi muốn chăm sóc Bổn vương. Đợi khi nào Bổn vương khỏi hẳn, sẽ cùng vương phi đi thăm mẫu hậu."
Hắn hiểu rõ tính khí của mẫu hậu, nếu bây giờ để nàng đi thì không biết có thể trở về nữa hay không? Cho nên dù ánh mắt của nàng làm cho hắn ghê tởm muốn ói, hắn cũng sẽ tạm thời chịu đựng nói một câu giúp nàng!
"Thái hậu nương nương nói rồi, tam vương phi nhất định phải đi. Còn nói xin Tam vương gia yên tâm, Thái hậu sẽ không làm gì tam vương phi!" Tiểu thái giám này nói xong, trong lòng cũng có chút tò mò, không hiểu vì sao Thái hậu có thể đoán được tam vương phi sẽ từ chối, còn để cho hắn chuyển đạt thêm lời này.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, Vũ Văn Tiểu Tam gật đầu một cái: "Được, bổn vương phi đi theo ngươi!" Nếu Thái hậu nhất định muốn gặp nàng, hiện tại Thương Thương không có ở đây, nàng cũng không chạy trốn được, vậy nàng muốn xem một chút Thái hậu tìm nàng để làm cái gì!
"Vũ Văn Tiểu Tam!" Lông mày Hiên Viên Ngạo nhíu lại nhìn nàng. Hiện tại không phải thời điểm nàng cậy mạnh, hắn không thể nhấc nổi thân thể, nếu mẫu hậu muốn giết nàng, ai cũng không cứu được.
Nhìn thấy lo lắng trong mắt hắn, trong mắt đẹp của nàng tràn đầy cảm kích: "Vương Gia, bổn vương phi cho là nếu đêm qua Thái hậu đã không động thủ, hôm nay chắc cũng sẽ không động thủ!"
Lông mày lãnh ngạo hơi nhíu lại: "Bổn vương đi chung với ngươi!" Nói xong liền muốn đứng dậy, nhưng bởi vì thương thế quá nặng, vừa cử động vết thương liền rách ra, làm cho hắn đau đến đổ mồ hôi lạnh, ngã lại lên giường.
"Ai nha!" Vũ Văn Tiểu Tam chạy tới ấn hắn nằm lại trên giường, "Hiên Viên Ngạo, ta hiểu biết rõ ngươi rất coi trọng nghĩa khí, nhưng dù có coi trọng nghĩa khí thế nào, ngươi cũng đừng liều cái mạng nhỏ của mình. Bổn vương phi phúc lớn mạng lớn, mặc dù không bằng hoàng huynh vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế của ngươi, nhưng muốn một cái thiên tuế cũng không có vấn đề gì!"
Trong ánh mắt cất giấu chút thâm ý nói với Hiên Viên Ngạo đang nhíu mày, lúc này Hiên Viên Ngạo cũng hiểu ý: "Vậy nàng đi đi."
"Ừm!" Tay áo bào to lớn vung lên, xoay người, vẻ mặt lo lắng nhìn thương thế của Hiên Viên Ngạo, mở miệng nói với thái giám, "Đi thôi, mang bổn vương phi đi đi!"
Đợi bọn họ đi ra cửa, âm thanh lãnh ngạo lại vang lên: "Người đâu!"
"Vương Gia!" Một vài thái giám, cung nữ tiến vào.
Hiên Viên Ngạo trầm giọng mở miệng: "Đi thông báo hoàng huynh, nói Thái hậu triệu kiến tam vương phi."
"À? Vương Gia, chuyện này. . . . . ." Thái hậu triệu kiến tam vương phi, liên quan gì đến hoàng thượng?
"Bổn vương sai ngươi đi, ngươi phải lập tức đi ngay, dám chậm trễ Bổn vương sẽ làm thịt các ngươi!" Bên trong mắt lạnh lộ ra vẻ tức giận.
"Dạ! Nô tài tuân lệnh!" Thái giám này sợ đến cả người run lên, vội vội vàng vàng chạy ra ngoài, khí thế của Vương Gia thật là dọa người! Thật là hù chết hắn mà!
. . . . . .
Vào Phượng Tường cung, đã nhìn thấy thái hậu đang ngồi trên vị trí chủ vị: "Nô tì bái kiến Thái hậu!" Nhẹ nhàng thi lễ, trong lòng cũng tràn đầy lo lắng, không biết lão yêu bà này có làm chuyện bất lợi gì với nàng không nữa?
"Các ngươi cũng đi ra ngoài đi!" Âm thanh Thái hậu giống như già thêm mấy chục tuổi, Vũ Văn Tiểu Tam có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn bà ta.
"Dạ!" Bọn hạ nhân đáp một tiếng, liền từng người một lui ra ngoài, rồi sau đó đóng kỹ cửa điện.
Cửa ải này, trái tim Vũ Văn Tiểu Tam đập chậm lại một nhịp, chẳng lẽ là muốn bắt rùa trong hũ sao? Phi phi, tại sao nàng có thể chịu thiệt thòi, dù sao cũng phải như thiên nga tao nhã chứ? Khụ khụ. . . . . . Bây giờ không phải là lúc nghĩ những thứ này!
Cõi lòng đầy thấp thỏm, nhìn vẻ mặt hơi mệt mỏi của thái hậu, có chút co rúm mở miệng: "Không biết Thái hậu triệu kiến nô tì vì chuyện gì?"
"Đến, đứng trước mặt ai gia!" Thái hậu cầm Phật châu trong tay để sang một bên, sắc mặt phức tạp nhìn nàng.
Vũ Văn Tiểu Tam gian nan nuốt một ngụm nước miếng, cắn môi dưới sợ hãi đi tới trước mặt bà ta. Nha Nha ta phi, muốn giết lão nương thì cứ nói thẳng, có thể đừng ra vẻ thâm trầm như vậy hay không? Còn ra vẻ hiền lành nữa chứ! Lão tử nhát gan, không chịu nổi hù dọa đâu!
"Tam nhi, lần đầu tiên ai gia gặp đứa nhỏ như ngươi, đã cảm thấy rất thích, nhưng chưa từng nghĩ sau đó lại xảy ra những chuyện này!" Thái hậu nói xong hơi xúc động.
Vũ Văn Tiểu Tam rụt cổ một cái, càng nghe càng có cảm giác lo lắng cho tính mạng của mình, nhưng vẫn bình tĩnh đáp lời: "Tạ Thái hậu nâng đỡ!"
"Những chuyện giữa ngươi, Ngạo nhi và Vô Thương, mặc dù ai gia không biết quá trình, nhưng cũng hiểu một, hai điểm. Chắc hẳn ngươi cũng biết rõ, nếu đêm qua Vô Thương không đến đây, ai gia đã ban cho ngươi cái chết!" Thái hậu nói xong liền ngẩng đầu lên nhìn nàng một chút, trong giờ phút này cặp mắt thông minh kia đều là chán nản.
Mỗ nữ khóe miệng giựt giựt, lão yêu bà này chắc không phải muốn nàng cảm tạ bà ta vì không giết nàng đi? "Ý của Thái hậu là…"
"Ngươi không cần phải sợ, ai gia cũng không có ý tứ gì khác. Lại nói, vương phi thông gian với người khác, đó là tội đáng chết ngàn lần. Ai gia quả thật hận không thể giết chết ngươi!" Giọng nói kia đã có chút tàn nhẫn.
"Vậy thái hậu triệu kiến bổn vương phi đến đây, là muốn giết chết ta sao?" Vũ Văn Tiểu Tam ngẩng đầu nhìn bà ta, ánh mắt đã không còn cung kính. Hiện tại bên trong điện này chỉ còn Thái hậu và nàng, muốn giết nàng? Có thể! Lão nương giết chết ngươi trước, có một Thái hậu chôn theo ta, có chết cũng đáng giá!
"Ngạo nhi đã thành như vậy, ai gia còn dám giết ngươi sao! Sao có thể dám!" Mặc dù bà ta biết, trong lòng bà ta rất muốn giết chết nàng, nhưng lời nói bà ta tràn đầy yêu thương nói "Con dâu!”
Không muốn giết nàng sao? Vậy rốt cuộc là muốn làm gì? Vũ Văn Tiểu Tam nghi hoặc nhìn bà ta: "Nếu như mẫu hậu không có chuyện gì khác, bổn vương phi lui xuống trước!" Bệnh thần kinh, khăng khăng kéo nàng tới đây để nhớ lại chuyện xưa hay sao?
"Tam nhi, ai gia đối đãi cũng coi như không tệ với ngươi!" Đột nhiên Trưởng Tôn Minh Tranh nói với nàng một câu như vậy.
Vũ Văn Tiểu Tam được gọi nên hơi sửng sốt: "Tạ ơn Thái hậu thương yêu cưng chiều cho tới nay!" Không phải tệ, nhưng cũng đâu tốt lắm đâu! Nếu không phải vì "cháu trai" trong truyền thuyết kia, bà ta cũng sẽ không đối tốt với nàng như vậy.
"Ai gia hi vọng ngươi có thể vì tình cảm thường ngày của ngươi và ai gia rất tốt, mà rời khỏi Ngạo nhi. Đi càng xa càng tốt!" Sau khi nói xong, bà ta thậm chí có chút van xin nhìn Vũ Văn Tiểu Tam.
Đôi mày thanh tú nhíu chặt, tình cảm thường ngày của bọn họ rất tốt sao? Ngày hôm qua là ai đưa rượu độc đến trước mặt nàng, muốn giết chết nàng hả? Còn việc đi thì cũng có thể, dù gì nàng cũng không muốn ở lại bên cạnh Hiên Viên Ngạo trải qua ngày tháng lúng túng. Nhưng nếu nàng đi rồi, Thái hậu có thể làm khó người của phủ tướng quân hay không?
"Thái hậu có thể bảo đảm phụ thân và mọi người ở phủ tướng quân bình an vô sự hay không?" Liếc mắt nhìn bà ta một cái, nàng cũng không muốn sống trong gia đình hoàng gia này. Có lẽ nàng và Thương Thương tìm một nơi yên tĩnh để sống qua ngày cũng tốt.
"Có ai gia ở đây, một nhà Vũ Văn tướng quân tuyệt đối sẽ không có bất kỳ chuyện không may nào!" Trưởng Tôn Minh Tranh đồng ý ngay lập tức, nàng không thể lưu lại nữ nhân gieo họa cho con trai của nàng! Ngạo nhi đã thành như vậy, nàng càng không muốn Mặc nhi cũng trở thành như vậy!
"Thái hậu đã nói thì nhớ giữ lời!" Nếu lão yêu bà này dám đổi ý thì đừng trách nàng!
"Ai gia là Thái hậu một nước, lời nói chính là ý chỉ, há có thể không giữ lời?" Giết không được liền để cho nàng đi thôi!
"Sau khi ngươi đi, ai gia sẽ chiêu cáo thiên hạ, nói tam vương phi nhiễm bệnh chết bất đắc kỳ tử. Từ đây trở đi, trên thế gian này không còn người tên Vũ Văn Tiểu Tam này nữa!"
"Tốt! Vậy dân nữ tạ ơn thái hậu thành toàn!" Nói xong nàng liền xoay người chuẩn bị rời đi.
"Khoan đã!" Âm thanh uy nghiêm vang lên từ phía sau.
"Thái hậu còn có gì chỉ giáo sao?" Đôi mày thanh tú nhíu chặt, sắc mặt có chút không vui. Có gì đặc biệt sao, không phải nghĩ tới nghĩ lui vẫn muốn giết nàng chứ?
Trưởng Tôn Minh Tranh đứng lên, nhìn giấy bút bên kia: "Ai gia muốn ngươi lưu một phong thơ cho Ngạo nhi, nói là ngươi tự nguyện rời đi, muốn cao bay xa chạy với Hiên Viên Vô Thương. Đừng làm cho Ngạo nhi nghĩ ai gia đã mưu hại ngươi!"
Vẻ mặt Vũ Văn Tiểu Tam đầy phòng bị nhìn bà ta: "Nếu viết xong, đột nhiên Thái hậu lại muốn giết dân nữ thì sao?" Bà ta cho là Vũ Văn Tiểu Tam nàng ngu à? Viết thư, bị giết, Hiên Viên Ngạo cho là nàng đã đi rồi. Thái hậu lại che giấu chuyện này đi, không phải nàng chết oan mạng à?
"Ngươi hãy yên tâm, đêm qua ai gia không có giết ngươi, hôm nay cũng quyết không giết. Ngươi là người Hiên Viên Vô Thương yêu thích, sao ai gia dám động tới ngươi!" Trong giọng nói của bà ta tràn đầy giễu cợt.
Vũ Văn Tiểu Tam nhìn chằm chằm Trưởng Tôn Minh Tranh, suy nghĩ độ tin cậy trong lời nói của bà ta. Ngay sau đó nàng giương môi cười một tiếng, đánh cược "Được, ta viết! Nhưng mà ta muốn dẫn Tiểu Nguyệt đi cùng!" Tiểu Nguyệt ở lại tam vương phủ, lấy tính tình ngơ ngác đần đần của nàng, sớm muộn gì cũng bị người ta làm thịt!
"Được!" Một nha đầu thôi, muốn mang thì mang đi đi "Ai gia lập tức sai người đi xử lý, nàng sẽ ở cửa cung chờ ngươi!"
"Vậy thì cám ơn Thái hậu rồi!" Đi tới bên cạnh bàn, cầm bút lên, dùng lực từ từ viết. Có gì đặc biệt sao? Bút lông này vẽ tranh dễ dàng, viết chữ lại rất khó khăn!
. . . . . .
Phí sức viết xong, ném bút sang một bên: "Xong rồi!" Sau đó cười nhìn Thái hậu, có lẽ qua hôm nay, nàng liền thoát khỏi hoàng cung rồi, từ đó trời cao mặc chim bay, đất rộng mặc người đi!
Trưởng Tôn Minh Tranh nhìn bức thư vừa nhận lấy, khóe mắt không thể nhận ra co quắp mấy cái, rồi sau đó cao giọng mở miệng: "Tốt! Người đâu!"
Người đâu? "Bà muốn đổi ý sao?" Ánh mắt Vũ Văn Tiểu Tam căng thẳng, nghĩ tới có muốn tiến lên làm thịt bà ta hay không?
"Yên tâm, không phải muốn giết ngươi!" Tiếp đó, mấy tâm phúc của Thái hậu đi vào, mở miệng nói với Vũ Văn Tiểu Tam "Bọn nô tỳ giúp người thay y phục!"
Ặc, thay y phục gì? Còn chưa kịp phản ứng, mấy cung nữ liền xông lên, trâm ngọc trai Thúy Hoàn trên đầu nàng bị lấy xuống, lại có cung nữ cởi đai lưng của nàng ra, hoa phục cũng cởi xuống. . . . . .
Từng cái vật sức được thả vào trong khay, ở giữa còn có vòng tay Thái hậu đưa cho nàng lúc nàng gả cho Hiên Viên Ngạo. . . . . .
Đang muốn gở xuống vật gì đó trên cổ Vũ Văn Tiểu Tam, nàng lập tức bảo vệ: "Đây là đồ mẫu thân để lại cho ta, không thể tháo!" Đó là vật Thương Thương đưa cho nàng, ngọc bài này đại biểu rất nhiều tiền nha!
Cung nữ có chút khó xử nhìn Thái hậu một cái, Thái hậu gật đầu không thèm so đo.
Vũ Văn Tiểu Tam bảo vệ được vật trên cổ, thở hắt ra một hơi.
Tiếp đó lại có hạ nhân bưng tới một cái khay, phía trong khay để một bộ bố y (y phục của dân thường).
Mấy cung nữ lại xột xột xoạt xoạt giúp nàng mặc y phục, một vương phi một thân gấm vóc, lại tại đây biến thành một dân nữ mặc y phục đầy bụi đất.
Mặt Vũ Văn Tiểu Tam đầy khinh bỉ nhìn Thái hậu, không phải chỉ là mấy bộ y phục, mấy đồ trang sức thôi sao? Còn lấy hết tất cả không để lại cho nàng cái nào nữa chứ? Hẹp hòi! Nhưng mà nàng tới cổ đại lâu như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên nàng mặc bố y nha. Mặc dù nhìn không đẹp chút nào, nhưng vẫn rất thoải mái, nhẹ nhàng!
"Cởi một thân y phục và trang sức đó xuống, ngươi liền không còn là con dâu của hoàng gia nữa! Kể từ bây giờ ngươi không còn quan hệ gì với hoàng thất! Còn mấy bộ y phục này, ai gia sẽ để cho người khác mặc, thế mạng cho ngươi. Ngươi mặc bộ y phục này, đi theo bọn họ xuyên qua mật thất, từ cửa nam hoàng cung đi ra ngoài. Từ đây về sau cũng đừng quay về nữa! Cũng đừng xuất hiện trước mặt của Ngạo nhi và ai gia!" Trưởng Tôn Minh Tranh chỉ vào cái giá sách, lập tức có cung nữ đi qua, chạm đến một cơ quan, cửa mật thất liền tự động mở ra.
Giờ phút này Vũ Văn Tiểu Tam mới thật sự bội phục nữ nhân này. Bà ta làm việc không tồi chút nào, không hổ là cái bàn chải lớn đại diện cho hậu cung mà!
"Hẹn gặp lại. . . . . . À không, không hẹn ngày gặp lại!" Ôm quyền nói xong, liền đi theo mấy cung nữ bước vào mật đạo.
. . . . . .
"Vương Gia, tam vương phi bị Thái hậu gọi vào Phượng Tường cung rồi!" Đình Vân ở một bên bẩm báo.
"Ừ." Nhàn nhạt đáp một tiếng, không nghe ra tâm tư.
"Vương Gia, ngài không lo lắng sao?" Đình Vân cảm thấy rất kinh ngạc, tại sao Vương Gia lại không lo lắng chứ?
Trên dung nhan tuyệt mỹ lộ ra một nụ cười xinh đẹp: "Trưởng Tôn Minh Tranh là người trong hoàng thất. Người trong hoàng thất, ai cũng muốn đứng trên đỉnh núi của quyền lợi. Từ nhỏ dù sống ở ngoài sáng hay đấu tranh trong bóng tối, họ càng thêm coi quyền thế như mạng sống của mình! Đối với những chuyện như vậy, Bổn vương không tin bà ta không biết tự cân nhắc!"
Hắn không tin giữa việc chỉ được trút giận trong chốc lát và quyền lực tối cao, làm sao Trưởng Tôn Minh Tranh không hiểu rõ được? Cho nên hắn chắc chắn bà ta sẽ không dám động đến Tam nhi đâu!
"Thuộc hạ tiếp tục đi giám thị Phượng Tường cung!" Đình Vân nói xong liền lui ra ngoài.
. . . . . .
Vũ Văn Tiểu Tam đi không bao lâu, Hiên Viên Mặc đã đến cửa Phượng Tường cung.
"Thái hậu, hoàng thượng cầu kiến!" Cung nữ vào điện bẩm báo với Thái hậu.
Thái hậu nện mạnh ly trà lên bàn, sắc mặt khó coi nói: "Cho hắn vào đi!"
Hiên Viên Mặc bước vào cung điện, đôi mắt như mặc ngọc nhìn khắp điện, tìm kiếm bóng dáng của nàng, lại chỉ thấy được bên cạnh thái hậu có một cung nữ đang đứng. Trên tay nàng ta đang bưng một cái khay, nếu hắn nhớ không lầm, đây là y phục của Vũ Văn Tiểu Tam!
Trong lòng căng thẳng: "Nhi thần bái kiến mẫu hậu!"
Liếc mắt nhìn hắn một cái: "Mặc nhi tới đây vì chuyện gì?" Bà ta tự nhiên biết hắn tới đây là vì chuyện gì. Cũng bởi vì biết, bà ta mới quyết tâm đè nén lửa giận trong lòng! Đến tột cùng bà đã thiếu Vũ Văn Tiểu Tam cái gì? Hai đứa con trai cùng nhập ma, đều mê luyến nàng ta!
"Mẫu hậu, Tam Hoàng đệ kêu nhi thần tới!" Một câu nói đã nói ra nguyên nhân hắn tới đây.
Trưởng Tôn Minh Tranh lạnh lùng nhìn hắn, hắn nói là Hiên Viên Ngạo nhờ hắn đến, vừa nói thì đã phủi sạch quan hệ với hắn. Nhưng nếu không phải Mặc nhi cũng có tình cảm với Vũ Văn Tiểu Tam, lấy tính tình Mặc nhi, dù cho Ngạo có kiên trì hơn nữa, Mặc nhi làm Hoàng đế cũng sẽ diệt trừ nữ nhân kia, làm sao lại lời nghe Ngạo nhi chạy tới hỏi tung tích của nàng ta chứ?
Thở dài một hơi: "Nàng đi rồi!"
"Đi đâu?" Có chút không hiểu ngẩng đầu lên. Đi? Đi đâu?
"Ai gia để cho nàng đi, đi càng xa càng tốt. Đừng trở lại gieo họa cho con trai của ai gia! Nàng ta đồng ý nên đã đi rồi!" Trường Tôn Minh Tranh vuốt nhẹ cái trán, một cảm giác vô lực bao trùm toàn thân!
Cả đời này của bà ta, giúp phu quân ngồi lên ngai vàng, xưng bá hậu cung, cũng có công giúp con trai mình thừa kế ngôi vị hoàng đế, đã không có gì tiếc nuối. Đến cái tuổi này, vốn là thời gian để nàng vui vẻ với con cháu, lại xảy ra chuyện này!
Hiên Viên Mặc nhíu mày: "Nhưng mẫu hậu, còn Ngạo bên kia thì sao?" Lấy cá tính của Ngạo, nhất định sẽ không từ bỏ nàng!
"Ai gia không có giết nữ nhân kia, là đã xuống tay lưu tình lắm rồi. Nếu hắn còn không biết phân biệt tốt xấu, ai gia sẽ coi như chưa sanh đứa con này. Về sau hắn thích làm gì thì làm, ai gia sẽ không quan tâm đến sự sống chết của hắn nữa!" Trưởng Tôn Minh Tranh nói xong cũng đã tức giận đầy bụng.
Hiên Viên Mặc bất đắc dĩ thở dài một hơi: "Mẫu hậu, chuyện này người hãy tự đi nói với Ngạo đi!" Hiện tại Ngạo bị thương nặng như vậy, còn đang nằm ở trên giường. Hắn thật sự không đành lòng đi nói cho Ngạo biết, nếu không sợ rằng Ngạo sẽ trực tiếp từ trên giường nhảy dựng lên đuổi theo!
"Trước cứ gạt nó đã, cứ nói tạm thời nàng ta đã trở về tam vương phủ! Chờ Ngạo nhi chữa khỏi vết thương sẽ để nó trở lại vương phủ!" Nói xong lại cảm thấy mệt mỏi, lần nữa vuốt ve cái trán đau nhức.
Hiên Viên Mặc do dự một lát, gật đầu nói: "Hiện tại cũng chỉ có thể làm như vậy!"
"Lá thư này là do Vũ Văn Tiểu Tam lưu lại, chờ khi nào Ngạo nhi hết bệnh thì giao lá thư này cho hắn!" Rồi chỉ lá thư ở trên bàn.
Hiên Viên Mặc đi qua cầm lên, vừa nhìn khóe miệng cũng không kiềm được mà giật giật vài cái. Nội dung lá thư này, thiên hạ trừ nàng thì tuyệt đối sẽ không có người thứ hai có thể viết được như vậy!
. . . . . .
Vũ Văn Tiểu Tam vừa đi ra từ cửa nam hoàng cung, cánh cửa kia liền từ từ đóng lại ở phía sau nàng. Cung nữ dẫn nàng ra khỏi hoàng cung hơi đồng tình mà nhìn theo bóng lưng nàng. Aizzz, thật vất vả mới gả được vào hoàng gia, thân phận tôn quý, chỉ trong phút chốc lại trở thành hai bàn tay trắng!
Vũ Văn Tiểu Tam cảm thấy tinh thần sảng khoái! Hôm nay nàng nhìn mặt trời cũng thấy sáng rỡ, nhìn một đám người đi đi lại lại trên đường, nàng liền cảm thấy lỗ chân lông toàn thân như đang được thả lỏng. Cuối cùng nàng đã thoát khỏi hoàng cung rồi! Oh yeah!
"Tiểu. . . . . . Tiểu thư?" Một âm thanh thử dò xét vang lên từ phía bên phải nàng.
Quay đầu đã nhìn thấy nha đầu ngốc Tiểu Nguyệt này, giương môi cười một tiếng: "Tiểu Nguyệt, gần đây có nhớ ta hay không?"
"Hu hu hu. . . . . . Tiểu thư, Tiểu Nguyệt nhớ ngươi muốn chết! Mấy ngày nay không thấy tiểu thư, người đã đi đâu vậy hả?" Nói xong nhào về phía Vũ Văn Tiểu Tam, ôm nàng gào khóc!
"Tiểu Nguyệt, ngươi đúng là người làm bằng nước mà!" Bất đắc dĩ cảm thán một tiếng, vỗ lưng của nàng. Mặc dù mấy ngày nay trôi qua rất nguy hiểm, nhưng không phải nàng không có chuyện gì rồi sao? Vũ Văn Tiểu Tam nàng phúc lớn mạng lớn lắm!
"Hu hu hu. . . . . ." Tiểu Nguyệt khóc đủ rồi, từ trong ngực của nàng chui ra ngoài "Tiểu thư, làm sao người lại mặc y phục này? Hơn nữa còn ra ngoài từ cửa nam hoàng cung?"
"Chuyện này nói rất dài dòng, ta từ từ nói cho ngươi biết!" Vũ Văn Tiểu Tam mang theo nàng đi tới đường cái, nhỏ tiếng nói xong chuyện mấy ngày nay.
Tiểu Nguyệt không dám tin trợn tròn mắt nhìn tiểu thư nhà nàng. Không thể nào? Lá gan tiểu thư cũng quá lớn rồi, dám làm ra chuyện như vậy với Vô Thương Vương Gia! Ngày hôm đó nàng thật không nên để cho tiểu thư uống rượu!
May mà Vô Thương Vương Gia không có giết tiểu thư, Thái hậu cũng tha tiểu thư một mạng!
"Tiểu thư, vậy chúng ta không thể trở về tam vương phủ nữa rồi?" Tiểu Nguyệt thở dài một hơi hỏi Vũ Văn Tiểu Tam.
"Ngươi muốn trở về sao?" Có lẽ nàng không nên tự quyết định cuộc đời của Tiểu Nguyệt như vậy! Tiểu Nguyệt là một người cổ đại, chưa chắc muốn thoát khỏi gia đình quyền thế như nàng.
Tiểu Nguyệt cười híp mắt nhìn nàng: "Tiểu thư ở đâu, Tiểu Nguyệt sẽ ở đó! Lúc nãy khi thấy người trong cung tới đón Tiểu Nguyệt, nô tỳ đã thấy không bình thường rồi. Bởi vì họ bắt nô tỳ thay một bộ y phục vải thô, Tiểu Nguyệt càng nghĩ càng cảm thấy kỳ lạ, cho nên liền mang theo bạc tùy thân của tiểu thư ra ngoài, cũng đào ngân phiếu ngài giấu dưới tàng cây hoa đào lên luôn rồi!"
Tiểu Nguyệt vừa nói vừa như đang dâng vật quý, chuẩn bị lấy ngân phiếu ra. Đột nhiên Vũ Văn Tiểu Tam vung một cái tát lên trên đầu nàng: "Ngốc! Trên đường có nhiều người như vậy, nếu ngươi lấy ra rồi bị người khác nhìn thấy thì không phải chúng ta sẽ gặp nguy hiểm sao?"
Tiểu Nguyệt sờ sờ đầu bị đánh đau, uất ức mở miệng: "Tiểu Nguyệt biết rồi!"
Lời này vừa rơi xuống, bóng dáng trước mặt kia chợt lóe, nàng liền bị tiểu thư ôm chặt trong ngực: "Tiểu Nguyệt, ngươi đúng là phúc tinh của ta! Chuyện này ngươi làm rất tốt!" Vũ Văn Tiểu Tam cảm động suýt chút nữa lệ rơi đầy mặt!
Tiền của nàng! Nhiều tiền như vậy! Nếu để quên ở tam vương phủ, nàng sẽ đau lòng cả đời mất!
Ặc. . . . . . Trên đầu Tiểu Nguyệt treo đầy vạch đen nhìn ánh mắt kỳ dị của người đi đường. Nhìn cái gì vậy? Có khi nào mọi người cho là nàng và tiểu thư có quan hệ bất chính gì không hả?
"Đúng rồi, tiểu thư, nói đến chuyện này, Tiểu Nguyệt vẫn có chút không hiểu!" Tiểu Nguyệt nói xong đẩy Vũ Văn Tiểu Tam ra, cố gắng nói sang chuyện khác. Giờ phút này Vũ Văn Tiểu Tam bước đi rất nhẹ nhàng, cảm giác có tiền thật là thoải mái, ha ha ha ha. . . . . .
"Nói đi, vấn đề mà cái đầu heo này của người có thể suy nghĩ ra thật sự là quá ít. Nói một chút coi, để cho tiểu thư thông minh cơ trí nhà ngươi tới giải thích cho ngươi hiểu!" Vũ Văn Tiểu Tam vui sướng hài lòng, bước chân nhún nhảy đi về phía trước, tâm tình rất vui vẻ.
Tiểu Nguyệt nghe lời của nàng….khóe miệng không thể ức chế co quắp một cái, nàng mà là đầu heo à? "Tiểu thư, tại sao ngày đó rõ ràng người đã giấu một triệu lượng ngân phiếu kiếm được trên hội thơ và hai vạn lượng ngân phiếu của Đình Vân ở dưới tàng cây hoa đào rồi. Tại sao phải lừa bọn họ tất cả bạc đều bị đốt vậy? Còn nữa, còn có. . . . . . trong mền chỉ có sáu vạn hai, có một vạn lượng đã bị người xài rồi mà, tại sao người còn nói bên trong có bảy vạn lượng?"
"Nói ngươi đần ngươi đúng là đần mà, phải nói như vậy mới có thêm tiền chứ! Đứa ngốc!" Vũ Văn Tiểu Tam thưởng nàng một cái liếc mắt, cơ hội kiếm tiền tốt như vậy, không cần mới không phải là tác phong của Vũ Văn Tiểu Tam nàng!
"Ặc, vậy tại sao tiểu thư không dứt khoát nói nhiều thêm một chút? Thế thì tiểu thư ngài mới có càng nhiều bạc hơn chứ?" Đây mới là chỗ khó hiểu nhất của nàng.
Vũ Văn Tiểu Tam lắc đầu, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn nàng: "Bọn họ đều không phải là nhân vật đơn giản, tùy tiện điều tra là có thể tra được rốt cuộc ta kiếm được bao nhiêu! Cần gì phải lừa bọn họ để cuối cùng vừa mất danh tiếng vừa mất tiền tài vô ích hả?"
Tiểu Nguyệt gãi gãi đầu: "Điều này cũng đúng! Nhưng. . . . . . Hai vạn lượng bạc của Đình Vân, tại sao tiểu thư lại không nói? Bọn họ có thể tra được khoản bạc này mà!"
Lần này ánh mắt Vũ Văn Tiểu Tam nhìn nàng đã hoàn toàn ngây dại: "Ta nói Tiểu Nguyệt này, ngươi đi theo ta đã bao lâu rồi? Làm sao một chút sự thông tuệ của ta mà ngươi cũng không hề học được hả? Một đám trai đẹp đều ngồi ở đó, muốn ta nói cho bọn hắn biết ta lừa gạt bạc của Đình Vân, rất ảnh hưởng đến hình tượng hoàn mỹ của tiểu thư nhà ngươi trong suy nghĩ của bọn hắn, hiểu không? Tiền tài tất nhiên là quan trọng, nhưng mà mặt mũi ta và trai đẹp đối với ta càng quan trọng hơn, một tí tẹo tiền lẻ như thế, ta miễn cưỡng cũng có thể bỏ qua!"
Nói xong lộ ra nét mặt hết sức đau lòng, phải rất đấu tranh đấy! Nhưng mà một chút tiền đó nàng cũng không muốn bỏ qua! Tại lúc đó nàng đang đau lòng gần chết! Vì hình tượng anh minh thần võ của nàng mà nàng phải cố nén xuống!
Sau gáy Tiểu Nguyệt xẹt qua một đám vạch đen, hình tượng hoàn mỹ? Tiểu thư vẫn còn ở trong mộng chưa tỉnh ngủ sao? Không bàn về cái khác, chỉ nói ngày đó tiểu thư gào khóc thảm thiết như vậy, nàng cảm thấy tiếng kêu của heo bị giết nghe còn hay hơn. Hình tượng gì đó chắc đã không còn nữa rồi!
"Đúng rồi, Tiểu Nguyệt, về sau hai ta đều phải đổi tên rồi, ngươi không thể kêu ta là tiểu thư nữa!" Đột nhiên Vũ Văn Tiểu Tam nhớ đến một vấn đề nghiêm túc, nếu như họ vẫn dùng tên thật, như vậy thì nàng không thể thành công thoát khỏi hoàng tộc rồi,Thái hậu cái lão yêu bà đó cũng rất có thể phái người đuổi giết nàng!
"Vậy nô tỳ gọi tiểu thư là gì?" Tiểu Nguyệt không hiểu nhìn nàng.
"Gọi ta công tử, hắc hắc hắc. . . . . ." Trên mặt Vũ Văn Tiểu Tam treo một nụ cười đáng đánh đòn.
Sau ót Tiểu Nguyệt kéo lê một vệt đen, gọi tiểu thư là "Công tử" sao? Nhưng hiện tại tiểu thư đang mặc nữ trang mà!
Còn chưa có nghĩ xong, một bàn tay quấy rối liền lặng lẽ âm thầm chui vào y phục của nàng: "Tiểu thư, người muốn làm gì?" Tiểu Nguyệt hoảng sợ trợn to mắt, tiểu thư tại sao muốn vươn tay vào trong y phục của nàng?
"Suỵt!" Lập tức ngăn lại, nhưng đã không kịp rồi !
Nhìn mọi người ở trên đường, Vũ Văn Tiểu Tam hận không được làm thịt Tiểu Nguyệt! Có gì đặc biệt sao? Ôi hình tượng anh minh thần võ hào quang lấp lánh của nàng!
Ánh mắt của mọi người đều bị một tiếng thét kinh hãi Tiểu Nguyệt thu hút tới đây, chỉ thấy. . . . . . hai nữ nhân cùng nhau đứng ở trên đường, một người dáng dấp Quốc Sắc Thiên Hương, một người thanh tú động lòng người. Tuy nhiên hai người cũng mặc y phục vải thô, nhìn thấy hai cô gái xinh đẹp như vậy, bọn họ vốn nên cảm thán, thậm chí là thèm thuồng một phen, nhưng mà. . . . . . Tay của cô gái khuynh thành kia lại đang đưa vào trong vạt áo trước ngực của cô gái thanh tú!
Ánh mắt của mọi người hoặc khinh bỉ, hoặc phỉ nhổ, đều rất khinh thường chửi thề một tiếng: "Không có văn hóa!" Rồi sau đó quay đầu, đường mình mình đi, hình như không muốn nhìn hai người này nhiều thêm chút nào!
Vẻ mặt Vũ Văn Tiểu Tam đầy sợ hãi và đau buồn quay đầu nhìn Tiểu Nguyệt, ánh mắt viết: đều tại ngươi!
Cổ Tiểu Nguyệt co rúm lại, sợ sệt nhìn vẻ mặt kinh khủng của tiểu thư. . . . . .
Sau đó cảm thấy bàn tay đang đặt ở trước ngực mình không dấu vết động đậy mấy cái. . . . . . Tay Vũ Văn Tiểu Tam rút trở về, dấu mấy tờ ngân phiếu vào giữa tay áo!
Giờ Tiểu Nguyệt mới hiểu được tiểu thư muốn làm gì rồi, lần này vẻ mặt càng thêm áy náy! Đều do nàng ngạc nhiên quá mà! Hu hu hu. . . . . .
"Còn đứng ngây ngốc ở đó làm gì! Đi thôi!" Giọng nói Vũ Văn Tiểu Tam rất không kiên nhẫn vang lên.
"Tiểu thư, bây giờ chúng ta sẽ đi đâu?" Không thể trở về vương phủ, theo cách nói vừa rồi của tiểu thư, chỉ sợ phủ tướng quân cũng không thể trở về. Hiện tại Hi Vương Gia ở tại Thất Vương phủ, nếu là trước đây họ có thể đến đó, nhưng nếu bây giờ mà đi đến đó rất có khả năng sẽ bị người khác phát hiện thân phận thật, thật phiền phức!
Đi đâu? Trong đầu của Vũ Văn Tiểu Tam hiện lên biệt viện của Hiên Viên Vô Thương. Trong lòng đã là có quyết định, đang chuẩn bị nói, đột nhiên đôi mắt như trân châu chuyển động: "Không đúng, tạm thời chúng ta không đi đâu hết, cứ vui chơi thật tốt trước đã!
Lại nói, thật vất vả mới được tự do, tại sao có thể không phong lưu phóng khoáng một phen? Đó không phải là rất có lỗi với bản thân sao? Cái tên Thương Thương hẹp hòi đó, nếu nhìn thấy nàng liền hận không được dính chung một chỗ. Thật vất vả mới không có hắn ở đây, nàng nhất định phải nắm chặt thời cơ mới được!
Nghĩ tới đây lại nhìn thấy phía bên phải đường phố là một tiệm vải, thoạt nhìn trang trí cũng tương đối hoa lệ, vải vóc chắc cũng sẽ không kém. Quan trọng nhất là, không có dấu hiệu ngọn lửa dưới tấm bảng hiệu ở trên cánh cửa kia, cho nên khẳng định đây không phải cửa hàng của Thương Thương, đi vào mua y phục chắc chắn sẽ không bị phát hiện đâu!
Vì vậy mỗ nữ mang theo Tiểu Nguyệt vẻ mặt mê man, cùng nhau đi vào tiệm vải: "Lão bản, nơi này của các ngươi có thợ may không?"
"Ai u! Vị cô nương này, lão bản chúng ta không có ở đây, để tiểu nhân tới giới thiệu cho cô nương. Thợ may tất nhiên là có, không biết cô nương thích loại kiểu dáng nào?" Nói xong chỉ chỉ y phục để trên ván gỗ trong cửa hàng, chất liệu vải cũng quá kém!
Vũ Văn Tiểu Tam rất bất mãn nhìn tên đó một cái. Đặc biệt sao? Đúng là mắt chó nhìn người thấp mà! "Không có loại nào tốt hơn một chút sao?"
"Tốt hơn một chút sao? Có! Có!" Tiểu nhị làm việc vặt này nói xong, lại lấy ra mấy bộ y phục từ trong quầy cho Vũ Văn Tiểu Tam nhìn xem. Dáng dấp vị cô nương này thật là đẹp mắt, nhưng nhìn y phục của nàng và nha đầu kia mặc, cũng không giống dáng vẻ người có tiền, cho nên hắn giới thiệu lần nữa, cũng không phải là y phục thượng hạng gì.
"Chỉ có những thứ này thôi sao? Bản cô nương cần chính là y phục tốt nhất trong tiệm các ngươi!" Trong mắt đẹp của mỗ nữ đã mơ hồ có ánh lửa nhảy lên. Đặc biệt sao? Kiếp trước nàng là một tiểu tri thức, tuy ngày tháng trôi qua cũng coi như là dễ chịu, nhưng những thứ hàng hiệu phí tiền kia, nàng cũng rất ít khi dám mua. Thật vất vả đến cổ đại mới trở thành kẻ có tiền, nhiều tiền hơn nữa cũng không có tác dụng gì sao? Ra ngoài muốn mua một bộ y phục tốt một chút để mặc, vậy mà tên này dám trần trụi coi thường nàng như thế!
Thật là tức chết nàng! Chẳng lẽ Vũ Văn Tiểu Tam nàng không giống bộ dạng người có tiền sao? Rõ ràng nhìn nàng vừa cao quý vừa trang nhã như vậy mà!
Không ngờ lời này của nàng vừa rơi xuống, ánh mắt của tiểu nhị này càng trở nên khinh bỉ, đứng lên: "Ta nói vị cô nương này, nơi này của chúng ta cũng không phải là nơi để cô nương tiêu khiển. Nếu cô nương rãnh rỗi nhàm chán thì đến nơi khác chơi đi. Bộ dạng này của cô nương mà cũng muốn mặc y phục tốt nhất trong tiệm chúng ta sao? Dù là bán luôn cô nương cũng sợ không mua nổi đâu!"
Lời này của hắn vừa rơi xuống, lập tức Tiểu Nguyệt liền xông lên lý luận với hắn: "Ngươi là ai hả, lại dám nói chuyện với tiểu thư nhà ta như vậy, ta cho ngươi biết, tiểu thư nhà ta là. . . . . ."
"Tiểu Nguyệt!" Âm thanh cảnh cáo của Vũ Văn Tiểu Tam truyền đến, nàng vừa bước ra từ trong hoàng cung thì Vũ Văn Tiểu Tam đã không còn tồn tại. Vì vậy trên thế giới này, đã không còn có Tam Tiểu Thư của tướng quân phủ—— Vũ Văn Tiểu Tam nữa rồi, nàng càng không phải là tam vương phi Vũ Văn Tiểu Tam!
Tiểu Nguyệt vừa nghe, lúc này mới kịp phản ứng, lập tức im lặng. Nàng thiếu chút nữa đã nói thân phận thật của tiểu thư nhà bọn họ rồi. Nếu người ta không tin, các nàng sẽ bị cười nhạo, còn nếu họ tin e rằng các nàng sẽ có họa sát thân!
"Là ai hả? Không nói ra được chứ gì?" Nét mặt của tiểu nhị này càng thêm khinh bỉ! "Được rồi, đi ra ngoài! Đi ra ngoài! Đừng làm trễ nãi việc làm ăn của chúng ta!" Vừa nói vừa đẩy Vũ Văn Tiểu Tam và Tiểu Nguyệt ra ngoài!
Lần này đã nghiêm trọng chọc cho mỗ nữ tức giận, hung hăng ném hắn qua vai, ngã xuống đất. Sau đó lấy ra hai tờ một vạn lượng ngân phiếu mới vừa lấy được từ trong ngực Tiểu Nguyệt, ném mạnh lên mặt của hắn: "Bản tiểu thư các ngươi muốn y phục tốt nhất ở nơi này!"
Tiểu nhị này bị té đau, kêu la ra tiếng! Sau đó vừa nhìn thấy bạc nàng ném lên người mình, lúc này trợn to mắt, nhìn lại Vũ Văn Tiểu Tam bằng ánh mắt như nhìn thần tài : "Cô nương tha tội, tiểu nhân có mắt như mù. Cô nương mời vào trong, vật liệu may mặc tốt nhất trong tiệm chúng tôi đều ở phía sau!" Vừa nói vừa đứng lên rất thân thiện dẫn đường cho Vũ Văn Tiểu Tam, hắn thiếu chút nữa đã đuổi thần tài đi rồi!
Vũ Văn Tiểu Tam hừ lạnh một tiếng, đi theo hắn bước vào phòng trong. Nói chuyện đàng hoàng không chịu, phải đánh mới chịu lễ phép, đây chính là muốn ăn đòn mà!
Vừa bước vào phòng trong, từng bộ y phục hoa mỹ được đặt cách xa nhau, đủ mọi màu sắc, đẹp không sao tả xiết!
"Cô nương, đây là bộ y phục mới nhất của tiệm “sương mù lượn lờ”. Một trăm vị tú nương ở Giang Nam phải mất nửa năm mới may xong bộ y phục này. Ngài nhìn đi, vải này vừa mỏng vừa nhẹ. . . . . ." Tiểu nhị vừa nói vừa tự hào bày bộ y phục ra trước mặt Vũ Văn Tiểu Tam.
Khi Vũ Văn Tiểu Tam còn làm vương phi, tùy tiện lấy một bộ y phục nào ra so với bộ này còn tốt hơn nhiều, tự nhiên không thèm liếc mắt nhìn lại. Cặp mắt kia của Tiểu Nguyệt ngược lại tràn đầy mong đợi nhìn bộ y phục kia: "Tiểu thư, thật là xinh đẹp! Nếu người mặc vào, nhất định sẽ rất đẹp mắt!"
"Nếu như ngươi thích thì mua cho ngươi đó!" Nhẹ nhàng nói ra một câu, cằm tiểu nhị suýt nữa ngạc nhiên đến rơi xuống đất!
Cô nương này không phải đang nói đùa chứ? "Sương mù lượn lờ" này nếu tính cả tiền vốn và tiền vận chuyển cũng đều là giá trên trời, dân chúng bình thường làm sao mua nổi. Tuy nói vị cô nương này có tiền, nhưng có tiền cũng không thể dùng như vậy chứ? Y phục quý như vậy, lại mua cho một nha hoàn?
"Tiểu thư, Tiểu Nguyệt không thể mặc y phục tốt như vậy đâu!" Tiểu Nguyệt vừa nghe, lập tức lắc đầu. Y phục tốt như vậy, dù là tưởng tượng nàng cũng không dám nghĩ tới!
"Ta và ngươi tuy hai mà một! Nhưng bây giờ chỉ mua thôi, ngươi vẫn chưa thể mặc! Trước cứ mang theo đi, hôm nay chúng ta phải mặc nam trang!" Nói xong đi qua phía bên kia, bên đó có hai bộ rất là —— nói thẳng ra là nam trang đi!
"Ngươi đi lấy cho ta vài bộ! Nhớ, phải lấy loại tốt nhất!" Quay đầu phân phó tiểu nhị. . . . . .
. . . . . .
Cuối cùng, hai người bước ra khỏi tiệm trong ánh mắt cực kỳ kinh ngạc của tiểu nhị. . . . . .
Một vị bạch y công tử cầm quạt giấy và một người hầu mặc y phục màu xanh đeo một túi xách xuất hiện ở trên đường cái!
Dáng dấp bạch y công tử này hết sức tuấn tú, mặt mày như vẽ, khóe môi mỉm cười, mê hoặc không ít trái tim của các cô nương. Một thân hoa phục này vừa nhìn liền biết giá trị xa xỉ! Đỉnh đầu buộc tóc bằng một cái Ngọc Hoàn màu tím, buông hai nhánh tóc đen trước ngực. Đúng là một công tử thế gia, cử chỉ thật là tao nhã làm sao!
Phía sau có một người hầu đi theo hắn, dáng dấp cũng rất thanh tú, vác trên lưng một bọc y phục nhỏ, vẻ mặt hạnh phúc.
Kinh nghiệm nữ giả nam trang của hai người này đã rất phong phú. Trước kia còn có một vài sơ hở, nhưng giờ đã được họ khắc phục từng cái một, khó có thể nhìn ra!
"Công tử, chúng ta đi đến chỗ nào chơi đầu tiên đây?" Tiểu Nguyệt đã đi theo nàng ra ngoài nhiều lần rồi, lá gan cũng lớn hơn nhiều!
"Ừ, trước hết ta muốn. Đúng rồi, về sau tên của ngươi phải thay đổi một chút, không thể gọi là Tiểu Nguyệt nữa!" Quay đầu nhìn thấy khuôn mặt đầy hạnh phúc của nha đầu kia, cũng chỉ là một bộ y phục thôi, liền vui mừng đến như vậy sao!
Tiểu Nguyệt ôm chặt bọc y phục, bên trong là bộ "Sương mù lượn lờ" mà tiểu thư vừa mới mua cho nàng, tâm tình rất tốt mở miệng: "Đổi tên thành gì đây?" Nàng dĩ nhiên biết bọn họ phải đổi tên, nếu không sớm muộn gì cũng sẽ bị Thái hậu phát hiện, gặp phải phiền phức lớn!
"Phạch!" một tiếng, Vũ Văn Tiểu Tam tiêu sái mở cây quạt ra phe phẩy. Vẻ mặt suy tư, sau đó quay đầu cười hì hì mở miệng: "Gọi là Đại Nguyệt đi!"
Tiểu Nguyệt vừa nghe, chân bước hụt một cái suýt nữa ngã quỵ! Vẻ mặt đưa đám nhìn nàng: "Công tử, đây là cái tên gì vậy hả?" Đại Nguyệt? Vậy mà tiểu thư cũng nghĩ ra được!
"Nhưng Bản công tử cảm thấy không có tên nào thích hợp hơn cái tên này! Nghĩ tên khác mệt lắm, kêu cũng không quen, hơn nữa trước kia ta cảm giác cái tên Tiểu Nguyệt của ngươi không đủ khí phách! Cho nên liền đổi chữ ‘ tiểu ’ thành chữ ‘ đại ’, như vậy nghe khí phách hơn nhiều!" Vũ Văn Tiểu Tam gật gù hả hê phát biểu.
Vẻ mặt Tiểu Nguyệt đưa đám nhìn nàng: "Công tử, không thể đổi cái tên khác sao?" Đại Nguyệt? Nàng không dám tưởng tượng nửa đời sau mỗi ngày đều có người gọi nàng như vậy, đó là một việc bi thương cỡ nào hả!
"Không thể!" Phải giải quyết dứt khoát!
Vẻ mặt Tiểu Nguyệt như chết cha chết mẹ nhìn nàng, rất là không phục mở miệng: "Công tử, vậy ngài đổi tên là gì?" Nếu như tên tiểu thư cũng đổi như nàng, làm cho không người nào có thể chịu được. Nàng còn có thể uất ức, hơi miễn cưỡng tiếp nhận cái tên kì cục này!
Chợt mắt trợn to, sẽ không gọi là Vũ Văn Lão Nhị chứ? Ngay sau đó lắc đầu một cái, chắc không phải đâu? Vương Gia cũng biết Vũ Văn Lão Nhị chính là tiểu thư, nếu còn gọi là Vũ Văn Lão Nhị nữa, sớm muộn gì cũng sẽ bị phát hiện. Làm sao tiểu thư có thể ngu ngốc như vậy được!
Tiếp đó, tiểu thư nhà nàng ngước đầu, làm bộ dáng cau mày suy nghĩ sâu xa: "Từ hôm nay trở đi, lão tử gọi là Liệt Thác Nhĩ Tư Thái!"
Lại nói Liệt Thác Nhĩ Tư Thái là thần tượng kiếp trước của nàng, giờ nàng đã xuyên không rồi, muốn đổi lại tên thì phải khí phách chút đúng không? Cho nên liền đổi thành cái tên này đi! Ha ha ha. . . . . . Về sau nàng chính là Liệt Thác Nhĩ Tư Thái rồi !
Tiểu Nguyệt không thể tưởng tượng nổi nhìn nàng một chút, Liệt Thác Nhĩ Tư Thái? Đây là cái gì tên vậy! Có cái chủng loại tên này sao? Dù là ở Mông Man đế quốc cũng không có cái tên kỳ quái như vậy đâu?
Ngẫm lại tiểu thư mới vừa đổi cho mình cái tên —— Đại Nguyệt! Đột nhiên trong lòng cảm thấy cân bằng, bởi vì tên của tiểu thư đổi thành như vậy càng làm cho người ta khó tiếp thu hơn!
Đi chưa được mấy bước, các nàng nghe được một giọng nói ngang ngược càn rỡ truyền đến: "Đại gia coi trọng ngươi là phúc khí của ngươi! Nếu ngươi còn không biết phân biệt tốt xấu, đại gia liền bán ngươi vào thanh lâu!"
"Nguyệt Công Tử! Ngài bỏ qua cho nữ nhi của ta đi! Bà già này van ngươi!" Một âm thanh già nua vang lên, mang theo nồng đậm nức nở, "Nguyệt Công Tử, bà già này cũng chỉ có một đứa con gái thôi! Ngài bỏ qua cho nó đi, ngài hãy cho bà già này một con đường sống đi!"
"Mẹ! Mẹ! Nữ nhi không muốn đi với hắn, mẹ cứu cứu nữ nhi! Mẹ. . . . . " Một giọng nữ trong trẻo truyền tới.
"Cút sang một bên!" . . . . . .
Vũ Văn Tiểu Tam nhìn nơi vừa truyền đến âm thanh đó, cả đám người đang vây quanh. Chẳng lẽ là tiết mục ác bá cưỡng đoạt dân nữ trong truyền thuyết sao? Ánh mắt nàng sáng lên, liền muốn xông lên phía trước. . . . . .
Tiểu Nguyệt vội vàng kéo nàng lại: "Tiểu thư, đó là công tử của phủ Thừa tướng. Ngài vẫn nên thu liễm lại một chút đi, chúng ta đừng gây chuyện nữa!" Hiện tại họ không giống người bình thường, coi như là một nửa khâm phạm rồi, sao có thể lộ diện gây chuyện khắp nơi được chứ?
Trong gian phòng trang nhã trên lầu của một khách điếm, một đại hán râu quai nón đang nhìn cảnh tượng phía dưới, lúc này đứng lên muốn đi xuống lầu. . . . . .
"A Cổ Đạt Mộc, đứng lại!" Một giọng nói đầy khí phách cuồng ngạo vang lên.
"Vương thượng, tên đó thật là quá đáng! Ta nhất định phải dạy dỗ hắn thật tốt!" Nếu bọn họ đang ở Mông Man đế quốc mà gặp phải loại người như vậy. A Cổ Đạt Mộc hắn nhất định phải chặt hắn làm trăm mảnh! Ban ngày ban mặt lại dám đi cưỡng đoạt dân nữ!
"A Cổ Đạt Mộc, bây giờ chúng ta đang ở Hiên Viên đế quốc, thu liễm một chút mới tốt. Nếu bây giờ ngươi đi ra ngoài, sợ rằng sau một khắc chúng ta và vương thượng sẽ gặp phải cảnh đuổi giết rồi!" Hoàn Nhan Trác ở một bên khuyên giải.
"Ngươi chính là nhát gan như vậy! Chuyện như thế, lão tử nhịn không nổi!" Hắn vừa nói vừa muốn xông ra ngoài.
"Ầm!" Sau lưng truyền đến một tiếng vang thật lớn, vương thượng nhà bọn hắn hung hăng nện cái ly lên bàn. Cái bàn kia cũng ầm ầm sụp đổ, rõ ràng là mặt rồng giận dữ!
Gia Luật Trục Nguyên lạnh lùng quét mắt nhìn hắn một cái: "Nếu không muốn đi với trẫm, ngươi liền trở về đi!"
"Vương thượng, hạ thần biết sai, xin ngài đừng đuổi hạ thần trở về!" Mặt mày A Cổ Đạt Mộc lập tức chán nản khom lưng quỳ xuống.
"Vương thượng, người xem!" Hoàn Nhan Trác chỉ vào vị bạch y công tử ở phía dưới. . . . . .