"Vương phi đang nói cái gì?" Hiên Viên ngạo còn chưa đi đến cửa vương phủ liền nghe mẩu đối thoại của nữ nhân này .
Tuy rằng chỉ nghe đến một câu kia, nhưng cảm thấy vạn phần quỷ dị!
Lúc bóng dáng hắn xuất hiện trong tầm mắt Vũ Văn Tiểu Tam , chuyện đầu tiên mỗ nữ làm chính là có thâm ý lướt qua đũng quần của hắn ! Ha ha. . . . . . Nhớ tới bản thân đêm qua vẫn là chiếm tiện nghi của người khác , cảm giác hưng phấn của nàng không thể dùng ngôn ngữ để diễn tả!
Hành động này làm cho mỗ vương gia giống như bị vật nhọn đâm ở lưng, trong đầu nhớ tới chuyện quần mình bị kéo buổi tối hôm qua , khuôn mặt tuấn dật lập tức liền đen!
Vũ Văn Tiểu Tam ngửa mặt lên trời cười: "A ha ha ha, bổn vương phi đang nói về tình nghĩa huynh đệ của vương gia và hoàng huynh " . Hai chữ "huynh đệ" kia cắn rất nặng, cảm thấy đã có chút sợ hãi, nếu Hiên Viên Ngạo biết bản thân nàng vừa mới nói xấu hắn, có phải hay không. . . . . .
Hiên Viên Ngạo nghi ngờ nhìn nàng liếc mắt một cái, tuy rằng cảm thấy có chút là lạ , nhưng vẫn là không có mở miệng hỏi nhiều.
"Tam Hoàng đệ!" Thấy Hiên Viên Ngạo trở về vương phủ thế nhưng không phát hiện hắn , Hiên Viên Diệu rất là bất mãn mở miệng.
Hiên Viên Ngạo thế này chú ý đến những người khác đến, Hiên Viên Diệu đứng ở trước mặt Vũ Văn Tiểu Tam , Triệt ở phía sau nàng, có chút kinh ngạc, hôm nay thế nào náo nhiệt như vậy?
"Nhị hoàng huynh! Triệt, ngươi cũng tới rồi?" Đối Hiên Viên Diệu chào hỏi qua, lại đối Hiên Viên Triệt mở miệng, rõ ràng trước sau thái độ khác biệt! Không nói đến quan hệ thân sơ , chỉ bằng hắn có thể đoán ra Hiên Viên Diệu định là tới bới móc , cũng lười cho hắn sắc mặt tốt!
"Vâng !" Hiên Viên Triệt nhu thuận gật gật đầu, nhìn hắn lại giả vờ đáng yêu, lại nhìn nhìn bộ dáng nữ nhân mắt mạo đào tâm kia , mỗ vương gia sắc mặt nháy mắt lại đen!
Mà một câu ôn hoà "nhị hoàng huynh" , làm tổn thương tới Hiên Viên Diệu , không thể nhịn được nữa mở miệng: "Tam Hoàng đệ, ngươi nên giải thích một chút chuyện ngày hôm cho hoàng huynh đi ?"
"Giải thích?” Giọng nói lạnh lẽo vang lên, Hiên Viên Ngạo lạnh lùng quét mắt nhìn hắn một cái, trên đời này người có thể để Hiên Viên Ngạo hắn giải thích , giống như còn không có xuất hiện!
Ánh mắt này làm cho Hiên Viên Diệu cảm thấy có chút lạnh thấu xương, cảm thấy không có lo lắng, nhưng vẫn là ở trong lòng tự bơm hơi cho bản thân , bắt buộc bản thân trấn định, rồi sau đó mở miệng: "Chẳng lẽ không cần sao? Bổn vương nhưng là hoàng huynh của ngươi , huynh vì trưởng , ngươi làm sao có thể đem nhị hoàng tẩu ném ra cửa vậy?"
"Nàng tự tìm ." Lạnh lùng phun ra bốn chữ, đúng là nhìn cũng lười nhìn hắn. Hiên Viên Diệu, tuy rằng là hoàng huynh, nhưng là ở trong lòng hắn, từ trước đến nay thực lực là trên hết , một người vô dụng giống Hiên Viên Diệu như vậy , nhìn hắn đều là lãng phí!
"Ngươi!" Hiên Viên Diệu tay phải đưa lên, hung hăng chỉ vào hắn, thế nhưng trước mặt nhiều người như vậy, một chút mặt mũi cũng không cho hắn!
Hiên Viên Triệt thấy không khí không đúng , nghĩ cũng muốn ra mặt điều đình một phen. . . . . .
Lúc này Vũ Văn Tiểu Tam mở miệng : "Tốt lắm, tốt lắm, vương gia và nhị hoàng huynh quan hệ tự nhiên là không bình thường , giao tình thâm hậu như thế , cũng không nên vì một nữ nhân tổn thương hòa khí, không đáng giá !"
Dứt lời lại dùng khuỷu tay chọc Hiên Viên Ngạo: "Vương gia ngài cũng thật là, không cần tức giận với nhị hoàng huynh , để cho ngoại nhân chế giễu, không có hay đâu!"
Lời này vừa ra, trừ bỏ Hiên Viên Ngạo, những người khác đều nghe ra hàm nghĩa khác . . . . . .
Thị vệ ở cửa và Tiểu Nguyệt đều tràn đầy hoài nghi nhìn Hiên Viên Ngạo và Hiên Viên Diệu. . . . . .
Hiên Viên Triệt che miệng, xoay đầu đến một bên, đôi mắt như đá quý trong ngươi đều là ý cười khó nén . . . . . .
Hiên Viên Diệu có một loại cảm giác như bị sét đánh trong mưa ! Thậm chí ẩn ẩn cảm thấy bản thân giống như bị ném ra tận ngoại ô.
Hiên Viên Ngạo nghe được cũng có cảm giác như lọt vào trong sương mù, hôm nay nữ nhân này lương tâm phát thiện, muốn vì bọn họ huynh đệ mà điều hòa quan hệ, chính là nữ nhân này làm sao có thể đột nhiên hảo tâm như vậy đâu? Rất đáng hoài nghi!
"Nếu vương phi đã nói như vậy , nhị hoàng huynh còn có ý kiến khác sao? Nếu là nhị hoàng huynh thật sự bất bình, có thể đi tìm hoàng thượng cáo trạng, bổn vương sẵn lòng phụng bồi!" Gần nhất xảy ra rất nhiều chuyện , thừa tướng bên kia giống như có liên hệ với Mông Mạn đế quốc .
Nếu chỉ là những lo lắng bên ngoài cũng không sao, nhưng loạn trong giặc ngoài cùng nhau đến, quấy đến hắn phiền không chịu được , hắn còn muốn tới chỗ Nguyệt Vô Hạ hư tình giả ý một phen!
Mà nhị hoàng huynh của hắn , nhận bổng lộc của hoàng gia , chưa từng có cống hiến gì thì thôi , bây giờ còn muốn chạy đến phiền hắn, còn hùng hổ muốn hắn giải thích! Nếu không phải sợ hắn về sau ở Hiên Viên đế quốc khó có thể ngẩng đầu lên làm người, hắn hiện tại nhất định phải trực tiếp đưa hắn ném ra ngoài!
Vũ Văn Tiểu Tam lại ở một bên mở miệng: "Ai nha, vương gia bất quá là nói dỗi thôi, nhị hoàng huynh ngàn vạn lần không cần để ở trong lòng, chờ vương gia mấy ngày nữa hết giận , liền sẽ không sẽ cùng nhị hoàng huynh cáu kỉnh rồi. . . . . ."
Cặp mắt đẹp kia đều ánh lên tia đùa dai , ha ha. . . . . . Hãm hại Hiên Viên Ngạo cảm giác thật không sai!
Chờ Hiên Viên Ngạo hết giận ? Hắn Hiên Viên Diệu tức giận đều còn chưa có tiêu đâu!
Hiên Viên Ngạo nghe lời này càng cảm thấy quái dị, nhưng lại nói không nên lời đến cùng là quái dị ở chỗ nào.
Vì tránh cho vị hoàng huynh hắn tối kính yêu , thanh danh bị hoàng tẩu triệt để bại hoại, Hiên Viên Triệt ngay lập tức tiến lên điều đình: "Tốt lắm, tốt lắm, hai vị hoàng huynh đều không cần tức giận, đều là huynh đệ . Việc lớn hóa nhỏ, việc lớn hóa nhỏ, nếu truyền ra ngoài, làm trò cười sẽ không tốt lắm."
Vũ Văn Tiểu Tam rất là vừa lòng nhìn một chút tiểu mỹ nam đáng yêu này , nói chuyện luôn như vậy hợp tình hợp lý, giúp đỡ Hiên Viên Ngạo , lại không chọc phá lời của nàng, thật sự là chiếu cố chu đáo, tiểu mỹ nam tri kỷ như vậy , không sai, thật không sai!
Hiên Viên Diệu hung hăng nhìn chằm chằm hai người Hiên Viên Ngạo và Vũ Văn Tiểu Tam, đoán chừng mình có đợi tiếp nữa cũng không chiếm được cái gì tốt! Nhưng vào lúc này, một quản gia vội vội vàng vàng chạy tới, ở tại cửa ra vào, vẻ mặt lo lắng kêu lên: "Vương Gia!"
Hiên Viên Diệu cau mày, mặt không vui nhìn hắn: "Sao vậy?"
"Cho hắn vào." Hiên Viên Ngạo lạnh lùng mở miệng.
Sau đó quản gia được thả vào, vội vã hướng về phía đám người Hiên Viên Ngạo hành lễ, rồi không biết nói những thứ gì ở bên tai Hiên Viên Diệu, chỉ thấy sắc mặt của Hiên Viên Diệu đột nhiên trở nên cực kỳ khó coi, quay đầu hận hận nhìn Hiên Viên Ngạo và Vũ Văn Tiểu Tam, rồi vội vội vàng vàng mang theo quản gia trở về phủ. . . . . .
Cứ như thế mà đi ư? Vũ Văn Tiểu Tam há miệng, nhìn bóng lưng của hắn, thật là mất hứng thú, vốn đang muốn khiến hai người bọn họ có thể đánh một trận cho nàng xem! Không thú vị!
"Triệt, hôm nay tới đây có chuyện gì sao?" Sắc mặt Hiên Viên Ngạo có chút không thiện ý nhìn hắn, tới thì đã tới rồi, nhưng vì sao xuất hiện cùng một chỗ với nữ nhân này? Lại còn giả vờ tỏ vẻ đáng yêu!
Ta phi! Khách tới nhà mà ngươi lại có thái độ này? Vũ Văn Tiểu Tam nét mặt không vui nhìn Hiên Viên Ngạo!
Hiên Viên Triệt dáng vẻ uất ức, khụt khịt cái mũi: "Hoàng huynh, người ta là tới tìm huynh đánh cờ đấy!"
Nhìn bộ dáng Hiên Viên Triệt lo sợ, Vũ Văn Tiểu Tam giống như con gà mẹ bảo vệ gà con kéo Hiên Viên Triệt tới phía sau mình, hung tợn nhìn hắn: "Hoàng đệ tới tìm ta đấy, ngươi còn dám khi dễ hắn thì cứ thử xem!"
"Ngươi!" Hiên Viên Ngạo giận đến suýt nữa thì không đứng vững! Tuy hắn có ý định tặng nữ nhân này cho hoàng thúc, nhưng hiện tại dầu gì hắn vẫn là phu quân của nàng mà? Thế nhưng không để hắn ở trong mắt một chút nào, những lời nói ra đều là bảo vệ người khác. Lúc nào thì giá thị trường của hắn- Hiên Viên Ngạo rớt thảm như vậy?!
Mắt thấy bọn họ lại muốn cãi vã, Hiên Viên Triệt bất đắc dĩ nhìn trời một cái, rồi sau đó mở miệng: "Hoàng huynh, huynh còn có chuyện bận rộn thì mau làm trước đi, hôm khác Triệt nhi lại tới tìm huynh!"
Hiên Viên Ngạo nhíu nhíu lông mày, rồi sau đó gật đầu một cái: "Ừ, đi đi."
Vì vậy dưới con mắt của mỗ nữ, mỹ nam nào đấy vẻ mặt không hề muốn, cất bước rời đi. . . . . .
"Tiểu Triệt Triệt, rãnh rỗi nhớ đến gặp hoàng tẩu nha!" trong đôi mắt Vũ Văn Tiểu Tam hiện ra nước mắt lưng tròng.
Mỹ nam tử kia đi tới cửa, quay đầu ngoái nhìn lại cười một tiếng, đúng là bách mị tùng sinh (trăm vẻ đẹp phát ra) mê hoặc chúng sinh, cười híp mắt, nói: "Được! Người ta rãnh rỗi sẽ tới gặp hoàng tẩu!" Dứt lời thì bóng dáng màu trắng dần dần từ từ biến mất hẳn trong tầm mắt của mọi người. . . . . .
Nghe lời này của hắn, chân của Vũ Văn Tiểu Tam hẫng một cái, suýt nữa bị mê hoặc mà bất tỉnh, nhìn nhìn hắn đi rồi, quay đầu lại xem xét cái bộ mặt từ sáng đến tối như đi đại tiện của Hiên Viên Ngạo thật ảnh hưởng tới tâm tình của nàng. Nàng hận không thể xông lên đi cùng Hiên Viên Triệt!
Hiên Viên gia có nhiều Vương Gia tốt như vậy, nàng, Vũ Văn Tiểu Tam rốt cuộc đã xui xẻo mấy đời mới gả đúng cho cái gã Hiên Viên Ngạo không có phẩm chất nam nhân này đây!
Nhìn nhìn nữ nhân không có đức hạnh này, Hiên Viên Ngạo rất khó chịu, mở miệng nói: "Vũ Văn Tiểu Tam, rốt cuộc ngươi có biết liêm sỉ là như thế nào hay không? Triệt đã đi rồi, ngươi còn lưu luyến nhìn bóng lưng của hắn như vậy, đối với “phụ đạo nhân gia” *** (đạo đức người phụ nữ) còn ra thể thống gì?"
Mỗ nữ quét mắt khinh thường nhìn hắn giống như kẻ ngu ngốc: "Vương Gia đại nhân, chỉ vì bổn vương phi thấy ngài đối đãi Thất vương gia - đệ đệ ruột thịt của mình không có chút nào thương yêu, làm hoàng tẩu của hắn cũng chính là thê tử của ngài, tự nhiên ta đây có nghĩa vụ giúp một tay nói mấy câu khách sáo, cái này với liêm sỉ có quan hệ gì? Vì sao mỗi lần bổn vương phi nhiệt tình giúp Vương Gia làm tốt quan hệ huynh đệ, Vương Gia chẳng những không cảm kích, còn thường xuyên ác ý suy đoán ý tứ của bổn vương phi? Luôn là ân tương cừu báo (lấy oán trả ơn), Vương Gia cũng không cảm thấy ngượng ngùng sao?"
Lời nói này khiến Hiên Viên Ngạo suýt nữa đứng không vững. Nữ nhân này đáng chết, bản thân háo sắc còn dám nói nàng là người thật vĩ đại!
Đồng thời ở trong lòng suy nghĩ: nàng thật cùng hoàng thúc ...sao? Nếu là thật, sao lại "Nhiệt tình" với các mỹ nam tử khác như thế? Giờ phút này trong lòng của hắn tràn đầy hoài nghi!
Hắn không biết, Vũ Văn Tiểu Tam là kẻ đức hạnh hoa si (mê cái đẹp) . . . Sự thật là nàng rất yêu Hiên Viên Vô Thương, hơn nữa đã cùng “người có tình sẽ thành thân thuộc” (hẹn ước) với Hiên Viên Vô Thương, nhưng nhìn thấy những mỹ nam tử khác, nàng vẫn cứ có cái loại đức hạnh này. Đây là một kiểu theo đuổi những người xinh đẹp! Huống chi lần trước Hiên Viên Vô Thương thành công chọc giận nàng, đến bây giờ nàng vẫn rất tức giận!
Tiểu Nguyệt ở sau lưng bọn họ lau mồ hôi trán . . . Tiểu thư nhà bọn họ chỉ cần cùng Vương Gia va vào nhau thì luôn không thể tách rời ra . . . Khiến nha hoàn như nàng thật khó xử! Nàng rất muốn tranh thủ hỏi tiểu thư một chút, Tiểu Nguyệt - nàng nên coi Vương Gia là cô gia hay xem như kẻ thù? Chợt. . . Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú chết lặng . . Nếu như nàng có hỏi, khẳng định tiểu thư sẽ nói: là kẻ thù!
Hay là thôi đi. . . . . .
Hiên Viên Ngạo chẳng thèm để ý tới nàng nữa, tay áo vung lên, cất bước rời đi. . . Nói chuyện cùng tiện nhân này, ai biết được nói thêm mấy câu nữa hắn sẽ bị tức chết hay không!
Lưu lại Vũ Văn Tiểu Tam hướng về phía cái lưng của hắn mà làm mặt quỷ. . . . . .
. . . . . .
"Vương gia, Tam vương phi lại chạy ra ngoài!" Đình Vân lên tiếng với cái bóng dáng màu trắng ở trước cửa sổ.
Khóe miệng hắn co giật rất kịch liệt, nếu để cho Vương gia biết được Tam vương phi đã làm những gì sau khi chạy ra khỏi phủ, đoán chừng cũng sẽ im lặng giống hắn. . . Người nào cưới phải Vương phi như vậy, người đó thật xui xẻo tới mấy đời!
"Đi đâu?" Nam tử mặc áo trắng quay đầu lại, rõ ràng là tâm tình cực tốt.
"Vân Trung Thành!" Vân Trung Thành là khách điếm nổi danh nhất ở kinh thành, bất luận đồ trang trí hay hương vị thức ăn cũng có thể nói là nhất tuyệt (số 1)! Tất nhiên, đây cũng là khách điếm dưới cờ của Vương gia nhà bọn họ. (do Thương Thương làm chủ)
Hiên Viên Vô Thương nhếch môi cười một tiếng, không nói nhiều, vội chuẩn bị ra cửa. . . . . .
Đi chưa được mấy bước, chợt nghe thấy âm thanh của Đình Vân từ phía sau truyền đến: "Vương gia, đêm qua Tam vương gia cho đòi Tam vương phi thị tẩm rồi!"
Bước chân người phía trước cứng đờ. . . . . .
"Sau thì sao?" Nhẹ giọng khạc ra ba chữ, xem ra tâm tình cũng không nặng nề.
"Sau đó không biết vì sao Tam vương gia lại rời đi." Đình Vân có chút tiếc nuối, nếu không rời đi thì tốt biết bao nhiêu, để cho Vương gia nhà bọn họ đoạn tuyệt ý định đi! Hắn có thể tiếp nhận sự thực là Vương gia của mình thích Tam vương phi, nhưng hắn không thể tiếp nhận nữ nhân kinh khủng như vậy làm nữ chủ tử của bọn họ trong tương lai! Nếu là như vậy, hắn sẽ cảm thấy tiền đồ ảm đạm không có ánh sáng!
Đè nén tâm tình trở thành hư không, ngay sau đó lạnh nhạt mở miệng, âm thanh nhàn nhạt tựa như không phải người phàm: "Đêm qua vì sao không nói?"
Giọng nói lạnh nhạt như vậy bày tỏ Vương Gia nhà bọn họ tức giận đến cực hạn! Đình Vân lập tức quỳ xuống, không giải thích nhiều chỉ mở miệng nói: "Xin vương gia trách phạt!"
Đúng là hắn cố ý không nói, bởi vì bọn hắn đều cảm thấy nữ nhân kinh khủng như vậy không xứng với Vương gia của bọn hắn. Nếu Vương gia biết chuyện đêm qua, rất có thể bất chấp tất cả mà đi ngăn cản! Cho nên hắn mới không bẩm báo.
Vốn tưởng rằng sẽ có hình phạt tàn khốc chờ hắn, lại nghe người nọ quay lưng về phía hắn, lạnh nhạt mở miệng hỏi thăm: "Đình Vân, ngươi đi theo Bổn vương đã bao lâu?"
"Hồi (báo) Vương gia, đã mười hai năm rồi!" Trong bụng có chút kinh hoảng.
"Mười hai năm, không ngắn, nếu cảm thấy ở cạnh bản vương không tiếp tục chờ được nữa thì đi đi." Âm thanh lãnh đạm, nghe không ra chút tâm tình nào.
Lần này Đình Vân thật sự luống cuống: "Vương Gia! Xin ngài cho thuộc hạ thêm một cơ hội, thuộc hạ bảo đảm chuyện như vậy sẽ không bao giờ xảy ra nữa!" Hắn không thể rời khỏi Vương Gia, tuyệt đối không thể! Vương Gia không chỉ là chủ tử mà còn là ân nhân cứu mạng của hắn, hơn nữa còn là đức tin của bọn họ, rời khỏi Vương Gia, hắn không biết nên đi đâu, càng không biết về sau nên làm những gì!
"Nếu có lần sau, ngươi cũng không cần xuất hiện trước mặt Bổn vương nữa." Thờ ơ nói, rồi đi ra cửa, trong cặp mắt tà mị đào hoa kia đều là vẻ thất vọng. . . . . .
Hắn làm Vương Gia thất vọng! Đình Vân vẫn đang quỳ gối, ngơ ngác . . . Liên Hoa nhìn hắn, có chút không vui, nói: "Đi thôi, Vương Gia cũng đi ra ngoài rồi!" Lần này quả thực Đình Vân đã vượt quá chừng mực!
Chủ tử làm gì, bọn họ thậm chí có thể nói ra quan điểm ý kiến, nhưng tự chủ trương, giấu giếm không báo, quả thật có chút quá đáng!
Đình Vân thu hồi tinh thần quyết tâm, nhìn hắn một cái, vội vàng đứng lên, đi theo. . . . . .
Lại nói Vũ Văn Tiểu Tam mang theo Tiểu Nguyệt, cải trang như lần trước chạy ra cửa, hai người nghênh ngang tiêu sái ở trên đường. Lần này lá gan của Tiểu Nguyệt đã to hơn rất nhiều, cũng học bộ dáng đại khí hoành thu (tự tin mạnh dạn) của tiểu thư nhà nàng mà đi đứng . . . . . .
Chợt. . . . . . bụng của Vũ Văn Tiểu Tam lại kêu réo. . . . . .
"Tiểu Nguyệt, chúng ta đi ăn cơm đi?" Vũ Văn Tiểu Tam quay mặt sang, bi thương nhìn nàng, nói ra đề nghị.
Khóe miệng Tiểu Nguyệt co giật, bất đắc dĩ mở miệng: "Tiểu thư, hôm nay chúng ta không mang theo tiền!" Nếu như bị ném ra ngoài, bọn họ sẽ cực kỳ vô cùng mất thể diện!
"Không sợ, tiểu thư nhà các ngươi có biện pháp!" Vũ Văn Tiểu Tam tràn đầy tự tin.
"Có biện pháp gì? Ngàn vạn lần đừng nói cho ta biết rằng ngài muốn lừa gạt bịp bợm! Dường như không có biện pháp nào khác trừ cái biện pháp này!" Tiểu Nguyệt bi thương nhìn nàng.
Ách. . ."Yên tâm, không phải là lừa gạt bịp bợm!" Vũ Văn Tiểu Tam lúng túng tằng hắng một cái. Biện pháp thì có rất nhiều, cũng không nhất định phải lừa gạt bịp bợm, chỉ là Tiểu Nguyệt mở miệng đã nói tới phương pháp mà kiếp trước nàng thường dùng nhất, hơn nữa còn là một phương pháp không quang minh, cho nên “hắn” hết sức xấu hổ!
"Thật?" Tiểu Nguyệt tràn đầy hoài nghi nhìn nàng.
"Thật!" Vũ Văn Tiểu Tam gật đầu rất nhanh, nhưng trong bụng có chút căm tức. Trời ạ, rốt cuộc ai mới là tiểu thư hả?
Thấy nha đầu chết tiệt kia còn làm bộ mặt hoài nghi, Vũ Văn Tiểu Tam giận dữ nhìn nàng một cái: "Ngươi không đi thì thôi, một mình ta đi!" Nói xong liền chạy về phía khách điếm gần đó . . . . .
Tiểu Nguyệt bất đắc dĩ đi theo phía sau nàng, trong lòng cũng phát ra vô số lần cảm thán. Ngày hôm nay, tại sao họ lại quên mang tiền chứ? Lần trước vận khí tốt, đi khách điếm gặp hoàng thượng, lần này bọn họ cũng có vận may như thế nữa sao?
Ngẩng đầu lên nhìn bảng hiệu "Vân Trung Thành", danh tự này rất có thi ý, đình đài lầu các, bề mặt bên ngoài cũng không tệ, gật gật đầu thoả mãn, đạp bước đi vào. . . . . .
Lập tức có ngay một tiểu nhị xuất hiện trước mặt họ: "Khách quan, mời vào bên trong!"
Thái độ phục vụ cũng rất được, không tệ, không tệ! Vũ Văn Tiểu Tam phe phẩy cây quạt, hài lòng cười với hắn, rồi sau đó đạp bước đi theo. . . . . .
Tiểu Nguyệt ở phía sau hết sức im lặng canh chừng bóng lưng của nàng. Nàng rất muốn hiểu rõ dưới tình huống không có một đồng nào trong người, vì sao tiểu thư còn có thể bày ra tư thế sung túc, nghênh ngang chạy đi vào! Ngay sau đó cúi đầu đi theo sau lưng tiểu thư nhà mình, chột dạ vô cùng. . . . . .
"Khách quan, không biết ngài muốn ở tầng nào?" Tiểu nhị ở một bên kính cẩn hỏi, trong giọng nói không có chút xíu ý vị nịnh hót.
Khách điếm này chia làm ba tầng, tầng thư nhất, nhìn rõ đều là thương nhân bình thường. . . . . .
Nhìn lên trên, chính là một số con em quan lại và cậu ấm gia đình giàu có . . . . .
Nhìn tầng thứ ba, đều là những nhã gian (căn phòng riêng biệt) . . . . . .
Mỗ nữ suy nghĩ một chút, phải giải quyết vấn đề tiền cơm, không thể nghi ngờ lên lầu hai là lựa chọn tốt nhất!
"Lầu hai đi !" - Mỗ nữ tâm tình rất tốt mở miệng.
Toàn bộ bố cục khách sạn làm cho người ta có cảm giác sạch sẽ, thư thích (thư thái thích thú), ở cổ đại có thể có mánh khoé kinh doanh như vậy thì tương đối không đơn giản a! Có cơ hội thật muốn quen biết với người lão bản (ông chủ) này, sau đó mọi người cùng nhau phát tài! Ha ha ha. . . . . . Mỗ nữ ở trong lòng sung sướng tưởng tượng. . . . . .
Đi lên lầu dưới sự hướng dẫn của tiểu nhị, chọn cửa sổ để ngồi, Tiểu Nguyệt co rúm người đứng ở sau lưng nàng, trong bụng càng thêm thấp thỏm. Nếu chân tướng tiểu thư không mang tiền bại lộ, họ có thể chết oan chết uổng hay không? Tiểu thư à, người tùy tiện điểm (gọi) vài món thức ăn là tốt rồi, ngàn vạn lần không được huyên náo quá khó coi nha! Nhưng mà, ngay lập tức tai của nàng nghe thấy âm thanh vang dội. . . . . .
"Bưng lên tất cả các món ăn có thương hiệu tại nơi này của các ngươi cho tiểu gia!" Mỗ nữ với bộ dáng Nhị Đại gia (con nhà giàu), hả hê mở miệng.
Tiểu Nguyệt vuốt ve cái trán đau nhức. . . . . . Nàng cũng biết sẽ là như vậy mà!
Tiểu nhị kia có chút kinh ngạc nhìn "Hắn" một cái, sau đó đáp một tiếng"Dạ!" Rồi đi xuống ngay. . . .
"Ngồi đi!" Nghẹo đầu nhìn Tiểu Nguyệt một cái.
Tiểu Nguyệt khóc không ra nước mắt, an phận thủ thường đáp lời: "Công tử, tiểu nhân là người làm, sao có thể cùng chủ tử. . . . . ."
"Được rồi, ngươi là người làm, tiểu gia này là ‘thượng nhân’ chứ gì? Thượng nhân muốn ngươi ngồi, ngươi còn không mau ngồi xuống!" Mỗ nữ rất sốt ruột ngắt lời nàng. Người ta ăn cơm còn để ý cái lông làm gì!
Tiểu Nguyệt do dự một chút rồi đi tới, ngoan ngoãn ngồi xuống. . . . . .
"Tiểu thư, cơm. . . . . . Tiền cơm. . . . . ." Tiểu Nguyệt len lén đưa đầu tiến tới. . . . . .
"Đừng nóng vội, đừng nóng vội! Ăn rồi hãy nói! Nhìn thấy bản lãnh sau đó của bổn tiểu thư thì ngươi ngàn vạn lần không được quá sùng bái nha!" dứt lời, Vũ Văn Tiểu Tam hả hê nhìn lên nóc nhà, lắc lắc cây quạt.
Khóe miệng Tiểu Nguyệt giật giật, ngậm miệng, nàng không muốn lại đi khơi lên tế bào tự luyến yy của tiểu thư nhà bọn họ!
"Khách quan. . . . . . Món ăn tới rồi!" kẻ mang thức ăn lên không phải là tiểu nhị vừa rồi.
Vũ Văn Tiểu Tam có chút kỳ quái: "Sao lại đổi người rồi?" Chẳng lẽ là tới làm bại lộ bí mật của bọn họ?
Tiểu nhị kia nhìn tiểu công tử này, môi hồng răng trắng, da trên mặt cũng cực tốt, quần áo cũng là vải vóc thượng hạng, chỉ là hai nét râu nhỏ xem ra có chút kỳ quái,.
Bất động thanh sắc quan sát, đồng thời mở miệng cười: "Khách quan, ngài lần đầu tiên tới đây ư? Tiểu điếm phân công người làm vô cùng rõ ràng chi tiết, ai phụ trách chiêu đãi khách nhân thì chỉ phụ trách chiêu đãi, ai phụ trách bưng thức ăn tự nhiên cũng chỉ phụ trách bưng thức ăn. Cho nên tiểu nhân vội tới đưa thức ăn lên cho ngài!"
"Ồ!" Vũ Văn Tiểu Tam gật đầu một cái. Lần này càng muốn biết là ai thông minh như vậy rồi. Loại lý niệm (quan điểm lý luận) kinh doanh này ở hiện đại rất thường gặp, nhưng mà ở tại cổ đại có thể nghĩ ra được thì thật là vô cùng không đơn giản! Nàng cảm thấy nàng hợp tác cùng người kia nhất định có thể hung hăng kiếm một khoản lợi nhuận!
Tiểu nhị đặt xuống một đĩa đồ ăn hết sức tinh xảo ở trên bàn của nàng: "Khách quan, đây là món ăn nổi tiếng của tiểu điếm, đến ngự trù hoàng cung cũng có thể liều mạng, ngài nếm thử một chút!"
Vũ Văn Tiểu Tam hồ nghi nhìn hắn, bật thốt lên một câu hỏi vô lý: "Ngươi đã ăn món ăn hoàng cung rồi?"
Tiểu nhị sững sờ, nói thật: "Khách quan nói đùa, làm sao một kẻ bình dân nhỏ nhoi có thể ăn được món ăn hoàng cung!"
"Ngươi không nếm thử qua vậy sao biết được ngự trù hoàng cung sẽ liều mạng? Ngươi đã từng gặp ngự trù?" Mỗ nữ liếc mắt nhìn hắn.
Gáy tiểu nhị xuất hiện vạch đen . . . Sao vị khách quan này khó phục vụ thế nhỉ?
"Tiểu nhân chưa từng gặp qua ngự trù, đánh giá này đều là của những vương công đại thần kia! Cho nên. . . . . ." Tiểu nhị nỗ lực giải thích vấn đề này.
Mỗ nữ dáng vẻ bừng tỉnh như hiểu được tình hình:"Ồ! Ta biết rồi, đi xuống đi!"
Tiểu nhị lau một vệt mồ hôi, lui xuống. . . . . .
"Tiểu thư, người mới vừa hỏi cái kia làm gì?" Tiểu Nguyệt nhỏ giọng hỏi.
"Đần! Thăm dò tin tức thôi!" Mỗ nữ ngẩng đầu lên liếc nàng một cái, lại cúi đầu ăn vui sướng.
Một vệt đen xẹt qua. . . Đó là đang dò xét tin tức? Sao nàng không cảm thấy họ lấy được tin tức gì? - "Tiểu thư, người thăm dò cái gì?" Tiểu Nguyệt vẻ mặt "Ta không tin" nhìn nàng.
"Chẳng lẽ ngươi không nghe ra có rất nhiều vương công quý tộc sẽ đến nơi này, nên chúng ta giải quyết vấn đề tiền cơm sẽ vô cùng dễ dàng sao? Có một số việc phải kín đáo hỏi, chẳng lẽ muốn ta trực tiếp hỏi hắn: có nhiều người có tiền tới nơi này của các ngươi không, có dễ dàng để ta đào cái hố tiền không?" Vũ Văn Tiểu Tam sắc mặt không tốt nhìn nàng. Đi theo nàng lâu như vậy cũng không học được tí thông minh nào, thật sự là khiến nàng thất vọng!
Ách. . . lần này Tiểu Nguyệt tin phục, thì ra là có chuyện như vậy: "Tiểu thư, Tiểu Nguyệt biết!"
"Ừm! Tiểu thư nói cho ngươi biết, muốn khéo bắt người khác nói chuyện tiết lộ ra tin tức có lợi, nếu như còn chưa đủ minh xác (rõ ràng chính xác), thì dựa vào mấy câu nói bóng nói gió, biết không?" Thấy thái độ thành khẩn của nàng, Vũ Văn Tiểu Tam liền nổi lên ý niệm làm giáo viên dạy học, dạy nàng một ít thứ này nọ.
"Ừm!" Tiểu Nguyệt gật đầu một cái, nhưng trong bụng có chút buồn bực, không phải tiểu thư đã được học nữ đức, nữ giới giúp chồng dạy con sao? “Phụ đạo nhân gia” biết những thứ này để làm cái gì? Đang kỳ quái thì lại nghe thấy thanh âm của tiểu thư nhà các nàng vang lên. . . . . .
"Làm nữ nhân muốn độc lập cần tự mình cố gắng, tuyệt đối không thể trông cậy vào đám nam nhân kia. Nếu nam nhân đáng tin, heo mẹ cũng sẽ trèo lên cây! Cho nên chúng ta phải tự mình học ít nhiều vài thứ, thời điểm phát hiện không dựa vào được nam nhân, phải đạp một cước sau đó đi tìm kiếm mùa xuân của mình!" Mỗ nữ lấy ra tư tưởng hủ bại sa đọa của mình từ kiếp trước để lừa gạt người khác.
Tiểu Nguyệt nuốt một ngụm nước miếng, không lên tiếng, cái miệng nhỏ an tĩnh ăn cơm. . . . . . Tiểu thư tưởng tượng cuộc sống rất tốt đẹp, nhưng dường như không thực tế!
Mỗ nữ vừa ăn, vừa nhìn chung quanh, đồng thời vểnh tai nghe mọi người nói chuyện, tìm kiếm cơ hội buôn bán muốn một phen phát tài bất chính. . . . . .
Chợt, từ bàn kề cận truyền đến một giọng nói cực kỳ nhỏ của nam tử: "Thật hay giả vậy? Tam vương gia thật sự cho Nhị vương gia một cước à?"
Một giọng nam khác vang lên, cũng rất nhỏ: "Việc này còn có thể giả sao? Con trai dì họ phương xa của em trai chồng của bà bác của quản gia nhà chúng ta là người hầu ở tam vương phủ đấy, nghe nói ngày đó Nhị vương gia rất xấu hổ!"
. . . . . .
Ánh mắt mỗ nữ lóe sáng. . . . . . đây không phải là con đường kiếm tiền sao?
Chỉ thấy nàng quay đầu nhìn bọn họ một chút. Ba nam tử ngồi chung một chỗ, trừ ngoại hình của nam tử mặc áo xanh không tệ lắm, diện mạo của hai người kia đều thường thường, không có gì đặc sắc, nhưng mặc quần áo cao cấp còn cực kỳ hoa lệ, hẳn phải là con cái nhà có tiền rồi!
Vì vậy . . ."Mấy vị nhân huynh, có phải các người đang nói chuyện tình của Nhị vương gia và Tam vương gia đúng không?" Nàng cầm cây quạt che mặt, giống như sợ bị người khác nghe được . . . . . .
Ba người nhìn dáng vẻ "Hắn" thần thần bí bí, cho là hắn biết nội tình, liếc mắt nhìn nhau, rồi xoay qua chỗ khác, gật đầu một cái. . . . . .
"Ha ha. . . . . . Không dối gạt mấy vị, tiểu đệ là bà con xa biểu đệ (em trai họ ngoại) của tam vương phi, đối với chuyện này rõ như bàn tay. Không biết các ngươi có hứng thú nghe một chút?" Lông mày nhỏ của mỗ nữ nhếch lên, nhếch lên, lông mi cũng chớp chớp vui sướng.
Ba nam tử liếc mắt nhìn nhau có chút do dự, nhưng vẫn không đè xuống được sự tò mò trong lòng, vì vậy mở miệng nói: "Tiểu huynh đệ, ngươi qua đây ngồi cùng chúng ta đi?"
Vũ Văn Tiểu Tam tựa như khổ sở nhìn một ít món ăn trên bàn của mình: "Nếu không, các ngươi lại đây ngồi đi? Dù sao món ăn của các ngươi còn chưa đưa lên!"
Mấy người vừa nghe xong, cùng nhau đứng dậy, chạy tới. . . . . .ngồi xuống theo như vị trí cũ của mình. . . . . .
Tiểu Nguyệt vùi đầu ăn cơm, không chú ý bọn họ nhỏ giọng đối thoại, chợt thấy bên cạnh có nhiều người, vì vậy im lặng ngẩng đầu lên. . . . . . Tiểu thư đem những người này tới đây làm cái gì?
Ngồi xuống, không để ý cần phải tự giới thiệu bàn thân, nam tử mặc áo xanh kia mở miệng: "Tiểu huynh đệ, ngươi biết cái gì, nói cho chúng ta một chút!"
Vũ Văn Tiểu Tam vẻ mặt thần bí nói: "Có thể nói cho các ngươi nghe, nhưng các ngươi ngàn vạn lần không được nói ra nha!"
"Ừ!" Ba nam nhân gật đầu thật nhanh.
Mỗ nữ ở trong lòng cảm thán, không ngờ tâm tư nam nhân nhiều chuyện cũng nặng như vậy!
"Lại nói, đó là một đêm khuya gió lớn, trăng sáng treo cao, tam vương phi mang theo tỳ nữ cận thân Tiểu Nguyệt của nàng, đi ra ngoài ngắm trăng. . ." Mỗ nữ đang nỗ lực sáng tạo không khí. . . .
Nam tử mặc áo xanh kia vừa nghe được liền quay mặt sang hướng hai người khác gật đầu một cái, quả thật thị tỳ thân cận của tam vương phi gọi là "Tiểu Nguyệt", nhìn vậy đây là người có hiểu biết một chút!
Xem phản ứng của bọn hắn, Vũ Văn Tiểu Tam cười âm hiểm một tiếng, sau đó nói tiếp: "Chợt nghe thấy một hồi âm thanh kỳ quái, đó là cái loại thanh âm do nam tử phát ra rất khổ sở cũng rất vui sướng, Tam vương phi nhất thời hiếu kỳ, đã đi qua nhìn một chút. . . . . ."
Nói tới chỗ này, mỗ nữ cầm cây quạt gõ thật mạnh lên trên bàn: "Các ngươi đoán đi, thấy cái gì?"
Ba người bọn họ liếc mắt nhìn nhau, cùng lúc nuốt một ngụm nước bọt. . . ."Chẳng lẽ là Tam vương gia và Nhị vương gia . . . ." Nói tới chỗ này lại im lặng nhìn "Hắn".
"Ôi chà, các ngươi thật là quá thông minh!" nói xong mỗ nữ rất là bỉ ổi xoa xoa đôi bàn tay, đưa đầu tiến tới phía chính giữa ở trên cái bàn, nói tiếp, "Chỉ thấy Nhị vương gia vẻ mặt khổ sở nằm trên núi giả, sợi tóc tán lạc ở trước ngực, cảnh tượng này, chậc chậc. . . . . ."
Tiểu Nguyệt bộ dạng như bị sét đánh, há to mồm nhìn nàng. Tiểu thư đang nói những thứ gì vậy?!
Ba nam nhân đều không nhẫn nại được, cũng đưa đầu đến giữa cái bàn, chăm chú nghe nàng nói. . . ."Còn gì nữa không?"
"Dĩ nhiên chính là Tam vương gia rong ruỗi ở trên người của Nhị vương gia, Tam vương phi thấy được mà mặt đỏ tim đập loạn a!" Người nào đó rất kích động nói.
A? Kình bạo (mạnh mẽ) như vậy ư?! Ba người liếc mắt nhìn nhau, thì ra thật sự là có chuyện như vậy!
Tiểu Nguyệt cảm giác giống như bị người đánh vài gậy! Rốt cuộc là tiểu thư đang làm cái gì hả?!
"Các ngươi cũng biết Tam vương phi này yêu Tam vương gia chứ? Nàng hết sức đau lòng, chuẩn bị rời đi, lại nghe thấy giọng nói của Tam vương gia . . ." Ôi, Vũ Văn Tiểu Tam cảm thán nói rồi lắc đầu một cái, trên gương mặt tràn đầy sự đồng cảm.
"Tam vương gia nói gì hả? Tiểu huynh đệ, ngươi nói mau, không cần treo ngược khẩu vị của chúng ta!" Nam tử mặc áo xanh kia rất nóng nảy mở miệng.
"Tam vương gia nói ‘Diệu, Ngạo thật sự rất thích ngươi, chỉ là dưới áp lực của dư luận không thể không. . . Sẽ không trách ta chứ?’ sau đó Nhị vương gia sờ sờ mặt của Tam vương gia nói: ‘Ngạo, ta hiểu, đều hiểu, chỉ là nơi này. . . . còn đau!’ nói xong nắm tay Tam vương gia đặt ở ngực của mình. . . ." Vũ Văn Tiểu Tam nói rồi lắc lắc đầu lần nữa. . . . . .
Lại than một tiếng: "Đáng thương quá!"
Ba người nam tử kia cũng có dáng vẻ rất đồng tình, cùng nhau mở miệng: "Thật đáng thương!" Vốn là bọn họ còn cảm thấy hai người đàn ông này như vậy có chút ghê tởm, nhưng mà bây giờ nghe người nói như thế, cũng tràn đầy than tiếc đối với tình yêu của Nhị vương gia và Tam vương gia!
Sắc mặt của Tiểu Nguyệt so với ăn phải một con gián còn kỳ quái hơn . . . Há to mồm nhìn mấy người bọn họ. . . . . .
"Nhị vương gia nói xong, khóe mắt còn trượt xuống một giọt nước mắt, Tam vương gia hung hăng cắn lên môi Nhị vương gia rồi nói: ‘Diệu, không cho khóc, ngươi khóc, ta sẽ đau lòng!" Mỗ nữ bịa đặt làm như là có thật. . . . . .
Người ở bàn bên cạnh nghe trộm thấy những lời này, cũng len lén vểnh tai. . . . . .
"Các ngươi nói, tình cảm của bọn họ thật thắm thiết biết bao! Tam vương phi cảm động đến khóc lóc nức nở, thề nhất định phải giúp phu quân và người yêu ở cùng một chỗ, cho dù Tam vương gia chưa từng có quan tâm tới nàng một cái!" Người nào đó vừa nói vừa lắc lắc đầu . . . .
Mọi người ở nơi này không hẹn mà cùng nhau mở miệng cảm thán: "Tam vương phi thật là một nữ nhân tốt!"
Ánh mắt của Tiểu Nguyệt nhìn lên phía trên 30 độ (ngửa đầu lên trời), ngồi yên một chỗ không nhúc nhích, bộ dáng kia còn ngu dại hơn so với bị sét đánh. . . . . .
Nghe nói như thế, Vũ Văn Tiểu Tam thỏa mãn mà gật gật đầu. . . . . .
Chợt có người nói: "Không đúng, Tam vương phi không phải rất hung hãn, còn đánh trắc vương phi sao?"
Nam tử áo xanh bên cạnh nam tử áo vàng mở miệng, mấy người khác cũng gật đầu một cái, rồi sau đó đưa bộ mặt hoài nghi nhìn nàng. . . . . .
Lời nói này khiến mặt mỗ nữ tối sầm. Nàng hung hãn? Muốn ngay lập tức thay đổi nhận thức của mọi người đối với nàng . . . . . .
"A . . . Chuyện là thế này, đúng lúc trắc vương phi cũng đi ngang qua nhìn thấy, liền xông lên lôi kéo Tam vương gia mà khóc lóc kể lể nói: ‘Ngạo ca ca, ngươi không phải nói ngươi yêu Hạ nhi ư, làm sao ngươi cùng hắn. . . Cùng hắn . . . Ngươi đều là lừa gạt Hạ nhi đúng không?’ “Ôi . . ." Vũ Văn Tiểu Tam vừa nói vừa thở dài một hơi . . .
Lần này người có chút giao thiệp với Vương phủ càng thêm tin rồi! Quả thật thấy Tam vương gia và trắc vương phi xưng "Ngạo ca ca" cùng "Hạ nhi" với nhau!
"Tam vương gia gấp gáp nói với nàng: ‘Hạ nhi, chuyện này không thể nói ra, ngươi hôm nay cái gì cũng không thấy có biết không?’
Nhưng vị trắc vương phi kia nhất định phải nói cho Thái hậu, còn phải đem việc này nói ra ngoài, Tam vương gia khuyên như thế nào nàng đều không nghe, tam vương phi vội vã xông ra. . . . . .
Các ngươi cũng biết Tam vương phi là tướng môn hổ nữ (con gái của quan võ) chứ? Tất nhiên là có chút võ công căn bản, xông tới đánh trắc vương phi bắt phải thề tuyệt đối không nói ra làm hư danh tiếng Vương Gia mới thu tay lại! Thế nhưng chuyện vừa truyền ra thì thay đổi thành Tam vương phi hung hãn, ghen tị, đánh trắc vương phi!
Tam vương phi yêu Tam vương gia cỡ nào nha, đáng tiếc nữ nhân tốt như vậy, thế nhưng mà yêu người không thể yêu!" Người kia vừa nói vừa thở dài.
Người ở bàn bên cạnh đã bất tri bất giác đi tới đây, đứng nghe nàng nói. . . . . .
Mấy nam tử cùng nhau vươn tay dụi dụi nước mắt cảm động nơi khóe mắt, một lần nữa cảm thán: "Tam vương gia có được thê (vợ) như thế thật là tam sinh hữu hạnh (phúc 3 đời)!"
Khóe mắt Tiểu Nguyệt co rút, là gia môn bất hạnh chứ?
"Tam vương gia vô cùng cảm động nắm tay Tam vương phi, nói: ‘Cám ơn ngươi, ta và Diệu sẽ cảm kích ngươi cả đời!’. . . Tam vương phi cố nén đau lòng nói: ‘Vương Gia không cần như thế, hạnh phúc của ngài chính là hạnh phúc của thiếp!’. . . . . ."
Vì vậy. . . . hình tượng của Tam vương phi trong lòng mọi người nhất thời trở nên to lớn vô hạn. . . . . .
"Chợt, Nhị vương gia dưới chân mềm nhũn, đứng không vững, Tam vương gia ngay lập tức đem hắn vịn ôm vào trong ngực, dịu dàng hỏi: ‘Diệu, ngươi không sao chứ?’ Nhị vương gia lắc đầu một cái, Tam vương phi càng xem lòng càng chua xót, vội rời đi!"
Nam tử mặc áo xanh kia mở miệng: "Này, sau đó thì sao? Chuyện gì đã xảy ra ngày hôm qua?"
Lúc này bên cạnh bàn cơm của bọn họ đã tụ tập không ít người. Còn có rất nhiều người vừa lên lầu nhìn thấy một nhóm người đã vây quanh bên này, vì vậy cũng chạy đi qua xem đang có chuyện gì. . . . . .
"Ngươi đừng gấp, nghe ta chậm rãi kể lại! Mấy ngày sau, Nhị vương phi đột nhiên đến tam vương phủ, mắng to Tam vương phi không có bản lãnh, không quản được nam nhân của mình, khiến Tam vương gia cùng Nhị vương gia dây dưa không rõ, còn nhục mạ Tam vương phi không có gia giáo. Tam vương phi đáng thương ra đời đã mất mẹ, không có mẫu thân thương yêu, bị Nhị vương phi mắng như vậy, dĩ nhiên là khóc ồ lên, vừa đúng lúc Tam vương gia trở lại, vốn ghen tỵ không dứt với Nhị vương phi mỗi ngày có thể cùng Nhị vương gia làm bạn, cho nên hắn dứt khoát phái người ném nàng đi ra ngoài!" Mỗ nữ mổ xẻ đạo lý rõ ràng.
Nam tử thanh y cảm thán: "Nhị vương phi cũng là người đáng thương!"
Gì? Hoa Nhược Yên đáng thương? Nàng đã mắng lão nương không có gia giáo có được không đây ?!
Vì vậy trong đầu mỗ nữ quyết định thật nhanh, sửa lại tình tiết kịch bản: "Lại nói nhị vương phi này trở về vương phủ, kể cho Nhị vương gia là nàng nhìn thấy Tam vương gia cùng tam vương phi ân ái như thế nào, mà nàng vì không nhịn được đã thay Nhị vương gia nói mấy câu, nói Tam vương gia không nên như vậy, vừa quay lưng lại với Nhị vương gia đã cùng với nữ nhân khác khanh khanh ta ta (cách gọi thân mật giữa vợ chồng), Tam vương gia tức giận liền ném nàng ra ngoài. Nhị vương gia vừa nghe xong, rất căm tức, phóng tới Tam vương phủ đi tìm Tam vương gia lý luận!"
Lần này không ít nam nhân tức giận đứng dậy chửi ầm ỹ: "Nhị vương phi đó thật không ra cái loại người gì!"
"Đúng như vậy, phá hư tình cảm của người khác là sao!" Lại có thêm người phụ họa.
Tiểu Nguyệt ngẩng đầu lên, cực kỳ im lặng nhìn người bu đầy chung quanh bọn họ, mọi người ở cả lầu hai đều bị tiểu thư nhà mình hấp dẫn đã tới nghe. . . . . .
"Ôi, đáng thương, hai vị Vương Gia yêu nhau sâu đậm vô cùng, lại chịu áp lực của dư luận nên không thể ở chung một chỗ. Tam vương phi là nữ nhân chí tình chí nghĩa như vậy, vẫn còn muốn gánh vác những tiếng xấu này!" Vũ Văn Tiểu Tam nói qua thì lông mày dựng thẳng đứng, có bộ dạng rất là bất bình vì tam vương phi.
Mọi người nghe chuyện này còn cảm động hơn so với Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài, cũng không để ý hoài nghi, lại một lần nữa dâng lên lẫn lộn ngũ giác tình yêu (5 cảm giác hỉ. nộ. ái, ố, bi trong tình yêu) tiếc thương than thở . . . . . .
Hiên Viên Vô Thương bước vào khách điếm, chưởng quỹ cúi đầu thi lễ với hắn. . . . . .
Rồi sau đó dưới sự hướng dẫn của Đình Vân, xuất hiện ở lầu hai, bởi vì nội lực thâm hậu cho nên nghe được rất rõ ràng tất cả lời nói của người kia. . . . . .
Cái trán đầy vạch đen. . . . . .
Đình Vân ở bên cạnh, nhìn Vương Gia nhà hắn, từ thời điểm đi bẩm báo, tam vương phi đã bắt đầu nói rồi, hiện tại vẫn nói tới, mà còn chưa nói xong. . . . . .
"Đúng rồi, còn có một chuyện chưa nói, a . . . Nhưng tiểu đệ phải về, tiểu đệ buôn bán . . ." Vũ Văn Tiểu Tam mở miệng.
"Tiểu huynh đệ, nói xong đã chứ?" Nam tử áo xanh mong đợi nhìn nàng.
"Nhưng buổi chiều buôn bán kiếm một ngàn lượng bạc, nếu không đi, chẳng phải là. . . . . ."
Lập tức liền có người móc ra mấy ngàn lượng bạc đưa cho nàng: "Không phải là một ngàn lượng bạc sao? Tiểu huynh đệ, ngươi cầm đi, nếu không đủ huynh đệ nơi này còn có!"
"Nhưng. . . .Làm ăn coi trọng nhất chính là uy tín, hôm nay nếu ta không đi, sợ rằng sẽ ít đi một bạn cùng hợp tác! Về sau kiếm tiền sẽ khó khăn!" Mặt người nào đó tỏ vẻ khổ sở.
Tiếp đó lại có không ít kẻ nhiều tiền hào phóng giúp đỡ: "Tiểu huynh đệ, số tiền này ngươi cầm lấy, nói tiếp những chuyện này cho xong, nói xong rồi đi!"
"Ta chỗ này còn có. . . . . ."
"Ta chỗ này cũng có. . . . . ."
Rất nhiều, rất nhiều ngân phiếu nhét vào trong tay Vũ Văn Tiểu Tam . . . .
Câu chuyện tình yêu giữa hai đại Vương Gia là cỡ nào hấp dẫn mà, tiêu ít tiền thì tính là gì. . . . . .
"Nhưng tiểu đệ cứ thu tiền theo ý tốt của các vị như vậy, người không biết còn tưởng rằng tiểu đệ đặc biệt tới lừa tiền của các ngươi!" Người kia vẻ mặt khổ sở nhìn bọn họ.
"Ái chà, tiểu huynh đệ, ngươi hãy nhận đi, ai dám nói ngươi lừa tiền của chúng ta, đây đều là các huynh đệ cam tâm tình nguyện cho, ngươi nhất định phải nhận nếu không chúng ta sẽ tức giận!" Cầm nhanh một chút, rồi kể xong chuyện cho chúng ta đi!
"Vậy. . . Được, ta miễn cưỡng nhận, thật là cám ơn các huynh đệ!" Không hề khách sáo nữa, đồng thời quăng cho Tiểu Nguyệt một ánh mắt, nghe không, bọn họ đều nói là cam tâm tình nguyện cho đấy, tiểu thư nhà các ngươi cũng không có hãm hại lấy tiền của người khác nha!
Ha ha. . . . . . Vũ Văn Tiểu Tam len lén liếc một cái, đoán chừng sơ bộ có ngay mấy vạn lượng. . . . . . Không ngờ ở cổ đại kiếm tiền là một chuyện đơn giản như vậy!
Vì vậy dưới roi ngựa thúc giục của kim tiền*, chuyện xưa càng thêm sinh động: "Lại nói, ngày đó. . . . ."
(*kim tiền có thể hiểu là tiền đúc bằng vàng, hoặc tiền đúc bằng kim loại như bạc, đồng... Ở đây nên hiểu là tiền vàng)
Tiểu Nguyệt trợn tròn mắt mà nhìn nhìn một màn này . . . Hóa ra dễ kiếm tiền như vậy à? Cứ bắt chước kẻ hành khất (ăn xin) lao đến những nơi tụ tập đông người là được à?