Hãn Phi, Bổn Vương Giết Chết Ngươi

Quyển 1 - Chương 169: Chương 41.5: Dù chết cũng không chia lìa! ( đặc sắc vs hoàn mỹ )

Sắc mặt Dạ Tử Mộng

lập tức cứng đờ, trong lòng giận dữ không dứt, không biến sắc cắn răng,

cười lớn mở miệng: "Cô cô đừng nói như vậy, Mộng nhi tới đây, không thể

là thăm cô cô sao?"

Nói xong đứng lên, vẻ mặt kính cẩn đứng trước mặt Dạ Tử Mị. Hừ, một nữ nhân thủy tính dương hoa thôi, nếu không phải

vì gả cho biểu huynh, Dạ Tử Mộng nàng mới không ở chỗ này chịu những uất ức này đâu! Đợi nàng thành công nhập phủ Nhiếp Chính vương, Dạ Tử Mị

thì như thế nào, còn không phải phải xem sắc mặt của nàng mà làm việc

sao!

"Thăm Bổn cung? Được rồi, coi như ngươi tới thăm Bổn cung

đi!" Dạ Tử Mị cười như không cười nhìn nàng ta, mặc dù không biết mục

đích nàng ta tới đây là gì, nhưng đáy mắt nàng ta đầy vẻ khinh thường

đối với mình, vẫn có thể thấy rõ ràng!

Nghe bà ta nói một câu như thế, sắc mặt Dạ Tử Mộng hơi hòa hoãn đi một ít: "Nói Mộng nhi nhiều năm như vậy, cũng không có một lần đến thăm cô cô, Mộng nhi thật là bất

hiếu, cô cô cũng đừng nên oán trách Mộng nhi"

Dạ Tử Mị sau khi

nghe xong, cười giả dối một tiếng: "Bổn cung làm sao sẽ oán trách công

chúa, hôm nay Bổn cung sa sút đến vậy, hiếm khi được công chúa còn hăng

hái đến thăm Bổn cung, Bổn cung cảm kích còn không kịp, sao có thể oán

trách đây!"

"Cô cô không trách là tốt rồi! Trường Sinh Điện này

cũng thật vắng vẻ, không biết biểu huynh có từng tới thăm cô cô không?"

Chưa nói mấy câu liền không nhịn được tiết lộ mục đích của mình ra

ngoài.

Sắc mặt Dạ Tử Mị lạnh lẽo, bà dĩ nhiên biết biểu huynh Dạ

Tử Mộng nói là ai, là người mà bà không nguyện ý nói tới nhất! Nhìn vẻ

mặt hàm xuân của nàng ta, cũng biết gương mặt đó của Hiên Viên Vô Thương lại rước lấy phiền phức rồi.

Trên gương mặt xinh đẹp xuất hiện

vẻ vui sướng khi người gặp họa, thành thật nói: "Biểu huynh của ngươi

một ngày kiếm bạc tỷ, làm gì có thời gian đến thăm ta."

Lời này

vừa rơi xuống, chỉ thấy đôi mày thanh tú của Dạ Tử Mộng nhướng lên, trên gương mặt ương ngạnh xuất hiện chút không kiên nhẫn, thì ra biểu huynh

chưa từng tới nơi này, vậy mình chạy tới nơi này làm cái gì?

Hoangdung_di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn Lấy lòng một bà bà không ai yêu

thích? Đây không phải là lãng phí thời gian sao?

Dạ Tử Mộng có

chút không kiên nhẫn mở miệng: "Nếu như vậy , Mộng nhi nên đi về trước

rồi, cô cô chú ý thân thể!" Nói xong xoay người chuẩn bị rời đi.

Ai ngờ từ sau lưng truyền đến giọng nói của Dạ Tử Mị: "Mặc dù Thương Nhi

có nhi tử, nhưng lại chưa lập chính phi, ngươi biết nguyên nhân không?"

Lời này khiến bước chân Dạ Tử Mộng dừng lại. Đúng vậy, biểu huynh không

phải vẫn luôn không có lập gia đình sao? Cái "Vương phi" đó cũng chỉ là

gọi như vậy thôi, bọn họ cũng không có chân chính bái thiên địa!

"Cô cô biết nguyên nhân?" Dạ Tử Mộng lập tức quay đầu, bô dáng vui vẻ mà không có lời nào có thể diễn tả được.

Dạ Tử Mị nhìn Dạ Tử Mộng đã mắc câu, đáy lòng cười lạnh một tiếng: "Con

trai của bổn cung, sao Bổn cung không biết! Chỉ cần Bổn cung một ngày

không đồng ý, Thương Nhi cũng sẽ không cưới bất kỳ cô gái nào làm phi!"

Nói như vậy, cô cô này vẫn có giá trị lợi dụng sao? Trên mặt Dạ Tử Mộng lập tức chất đầy nụ cười: "Cô cô, nước phù sa không chảy ruộng người ngoài, biểu huynh kinh thái tuyệt diễm, ta lại là cháu của cô cô, không bằng. . . . . ."

Không che giấu mục đích của mình chút nào, bởi vì nàng

đã nhìn ra, Dạ Tử Mị cũng không thích nàng, cho nên không bằng trực tiếp nói rõ, có yêu cầu, điều kiện gì cứ nói thẳng, có lẽ sẽ đạt được hiệu

quả bất ngờ.

"Muốn làm con dâu bổn cung? Có thể! Nhưng ngươi phải giao mạng cho Bổn cung, bất luận Bổn cung bắt ngươi làm chuyện gì,

ngươi đều không thể cự tuyệt!" Dạ Tử Mị cười đến xinh đẹp, tuy dung nhan hơi già nhưng vẫn câu hồn đoạt phách như vậy.

Khiến Dạ Tử Mộng

không nhịn được thầm than trong lòng, khó trách biểu huynh có thể anh

tuấn như vậy, cô cô này của nàng quả nhiên là tuyệt sắc thế gian ít có!

Nghe điều kiện của bà ta, Dạ Tử Mộng hơi suy nghĩ một chút liền đồng ý,

chỉ cần có thể gả cho biểu huynh, nàng không tiếc bất cứ giá nào, mà lão nữ nhân trước mặt này, lợi dụng xong một cước đạp đi cũng không sao!

Hoangdung_๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n Muốn cả đời Dạ Tử Mộng nàng đều

nghe bà ta, nằm mơ sao!

"Nếu có thể gả cho biểu huynh, cô cô chính là bà bà của Mộng nhi, Mộng nhi tự nhiên sẽ nghe lời cô cô nói!"

Hai nữ nhân nhìn nhau cười một tiếng, hiệp nghị không tiếng động đạt thành.

Dạ Tử Mộng lạnh lùng mà cười cười, nhìn con cờ mình lợi dụng. Nhưng cuộc

giao dịch này, không biết là ai đang bị ai lợi dụng. . . . . .

. . . . . .

"Vương gia, có phải là. . . . . ." Mặc dù nói trưởng công chúa hiện tại không

có năng lực động đến tiểu công tử, nhưng hình như có "Thâm thù đại hận"

với vương gia, hận không được để vương gia đi tìm chết, cũng chỉ có một

mình trưởng công chúa!

"Đi Trường Sinh Điện!" Mặc dù cảm thấy nữ

nhân kia đã không còn bản lãnh lớn như vậy, nhưng chỉ cần còn có một

chút đầu mối và khả năng, hắn đều sẽ không bỏ qua!

"Biểu huynh,

trẫm cùng đi với huynh!" Dạ Tử Lân lập tức đuổi theo bước chân hai người bọn họ, chuyện năm đó của cô cô, hắn vẫn biết một chút, đáng tiếc một

biểu huynh khác của mình cứ như vậy bị phụ hoàng ném chết.

Cô cô

oán hận hắn cũng không phải là không thể lý giải, nhưng hắn nghĩ không

ra chính là bất luận như thế nào, biểu huynh đều là con trai ruột của

bà, vì sao cô cô luôn không muốn gặp huynh ấy! Ngược lại giống như rất

ưa thích đại hoàng huynh, ban đầu cũng là liều mạng muốn lập đại hoàng

huynh làm vua kia mà. Nếu không phải nhìn mặt mũi của biểu huynh, sau

khi hắn lên ngôi tất nhiên sẽ không bỏ qua cho bà ta!

Một nam tử

toàn thân áo trắng, mặt đầy sát khí đi trên hành lang hoàng cung, khí

lạnh tỏa ra trên người cực kỳ nồng đậm, khiến cung nhân giữ cửa đứng xa

xa nhìn, cả người cũng không nhịn được mà phát run, co rúm thân thể lại, cúi đầu hành lễ, rồi sau đó đứng ở một bên, dù ngẩng đầu nhìn một chút

cũng không dám!

Đến cửa Trường Sinh Điện, bọn cung nữ, thái giám ở cửa quỳ xuống hành lễ: "Tụi nô tỳ bái kiến Nhiếp Chính vương Điện hạ!"

Những cung nữ kia trong ngày thường nhìn thấy vị Nhiếp Chính vương phong hoa

tuyệt đại này, hoangdung_๖ۣۜdiễn♥đàn๖ۣۜlê♥quý♥đôn luôn không nhịn được

mặt hồng tim đập một phen. Hôm nay nhìn hắn khắp người đều là sát khí,

bị dọa đến thân thể cũng không vững vàng, run như lá thu rụng bay theo

gió.

Nhìn lại một chút hoàng đế đi theo sau lưng Hiên Viên Vô Thương, cũng cao giọng hành lễ: "Nô tỳ tham kiến hoàng thượng!"

Dạ Tử Lân khoát tay áo, liền không nhìn các nàng nữa.

Trong điện Dạ Tử Mị nghe vậy, hướng về phía Dạ Tử Mộng tự hào cười một tiếng: "Như thế nào? Cô cô không có lừa ngươi chứ? Thương Nhi mặc dù không

thường đến thăm cô cô, nhưng trong tim của hắn vẫn có người mẫu thân

này! Không phải hiện tại liền đến rồi sao!"

Mặc dù bà đoán được Hiên Viên Vô Thương vì sao mà đến, nhưng lấy ra lừa Dạ Tử Mộng ngu ngốc này, cũng được mà!

Dạ Tử Mộng vừa nghe, vẻ mặt đầy vui mừng, không ngờ không lâu lắm liền lại có thể nhìn thấy biểu huynh rồi! Nàng tới nơi này quả nhiên không sai!

"Được rồi, ngươi trước trở về đi!" Nếu Hiên Viên Vô Thương đi vào, lời nói dối vừa rồi của mình không phải sẽ bị vạch trần sao?

Dạ Tử Mộng cứng đờ, có chút không dám tin nhìn bà ta: "Cô cô, biểu huynh tới, Mộng nhi vì sao phải trở về?"

"Nói ngươi đần ngươi chính là đần! Bộ dáng ngươi cứ nhào vào như vậy, nam

nhân có thể thích ngươi mới lạ! Có lúc chính là cần vờ tha để bắt thật!" Dạ Tử Mị dường như nhiệt tâm hướng dẫn.

Lúc này ba người Hiên

Viên Vô Thương đã vững vàng đi vào, Dạ Tử Mộng hơi suy nghĩ một chút,

gật đầu một cái, tràn đầy quyến luyến nhìn gương mặt tuyệt mỹ của Hiên

Viên Vô Thương, rồi sau đó hướng về phía Dạ Tử Lân mở miệng: "Hoàng

huynh! Cô! Biểu huynh! Mộng nhi đi về trước!"

Nói lời này xong,

không có ai trả lời nàng, tuy là cảm thấy mặt mũi có chút không nhịn

được, hoangdung_diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn nhưng nàng vẫn cười lớn một tiếng, tự bào chữa nói: "Mọi người có chuyện gấp, Mộng nhi không quấy rầy

nữa!"

Nói xong cũng vững vàng đi ra ngoài.

Dạ Tử Mị không

để ý tới, là bởi vì có chuyện quan trọng hơn. Hiên Viên Vô Thương không

để ý tới, là cảm thấy không cần thiết, mà Dạ Tử Lân vốn đã cực kỳ không

thích nàng. Nữ nhân này tâm cơ thâm trầm, lường gạt Y nhi - nha đầu ngốc đó, sau đó ở hoàng cung làm mưa làm gió. Y nhi đần, hắn cũng không đần!

Cung nhân nhìn cảnh tượng giương cung bạt kiếm này, vội vàng lui ra ngoài, đóng cửa lại.

Dạ Tử Mị cười lạnh một tiếng: "Con trai ngoan của ta, tới nơi này của mẫu thân làm gì?"

"Câm mồm! Bổn vương với ngươi không có quan hệ!" Lớn tiếng mở miệng, tràn

đầy lệ khí, đối mặt nữ nhân này, hắn vẫn khó có thể che giấu cảm xúc của mình.

"Tốt! Không có quan hệ, không biết Nhiếp Chính vương Điện

hạ đại giá quang lâm, không biết có chuyện gì?" Dạ Tử Mị cũng không

giận, trên gương mặt đó đều là nụ cười chẳng hề để ý, Hiên Viên Vô

Thương, ngươi ngoài mặt không biến sắc, thật ra thì trong lòng sợ muốn

chết rồi đúng không?

"Bổn vương vì chuyện gì, chẳng lẽ ngươi

không biết?" Lạnh lùng nhìn bà ta, trực giác nói cho hắn biết, chuyện

này nhất định không thoát được quan hệ với nữ nhân này. Bởi vì hắn không bỏ lỡ ánh mắt đầu tiên khi nữ nhân này nhìn thấy hắn, đáy mắt xuất hiện vẻ hả hê.

"Nhiếp Chính vương mang trong lòng thiên hạ, nghĩ

chuyện tự nhiên cũng so với chúng ta - những tục nhân này nhiều hơn một

chút. Bổn cung làm sao có thể biết tâm tư của Nhiếp Chính vương Điện

hạ!" Dạ Tử Mị không biến sắc đánh Mê Tung Quyền.

Trên thực tế bà

cũng không thể biểu lộ cái gì, bởi vì người thần bí kia đã cảnh cáo bà,

phải coi chuyện này như không tồn tại. Nếu không, làm hư kế hoạch, đối

với người nào cũng không có chỗ tốt!

Hiên Viên Vô Thương nhìn bà

vẫn còn không chút để ý nói lời nói có nói hay không đều được,

hoangdung_die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on cắn răng mở miệng, trong giọng nói

tràn đầy không kiên nhẫn: "Dạ Tử Mị, ngươi tốt nhất không nên ép Bổn

vương động thủ!"

"Lời nói này ngược lại kỳ lạ, sao thành bổn cung ép buộc ngươi rồi hả? Nhiếp Chính vương Điện hạ của chúng ta cao quý và không thể xâm phạm, Bổn cung há có thể bức bách! Nếu truyền ra ngoài,

thực sự để cho người cười đến rụng răng! Nhiếp Chính vương Điện hạ muốn

động thủ liền động thủ đi, cần gì tìm những lý do này. Bổn cung an vị ở

chỗ này, mặc cho Nhiếp Chính vương đánh chửi! Thuận tiện để khắp thiên

hạ đều biết, Nhiếp Chính vương cao quý của bọn họ đối đãi với mẫu thân

hắn như thế nào!" Trong đôi mắt tà mị đào hoa của Dạ Tử Mị tràn đầy

khinh thường, mặt giễu cợt nói xong, liền quay đầu đi chỗ khác, giống

như nhìn hắn cũng cảm thấy dơ bẩn mắt của mình.

Dạ Tử Lân nhíu nhíu

lông mày anh tuấn: "Cô, bất luận như thế nào, Sở Cuồng cũng là Tôn nhi

của người. Nếu người biết cái gì, liền nói cho biểu huynh đi!"

. . . . . .

Vũ Văn Tiểu Tam ôm Hiên Viên Lạc Thần khóc rống không ngừng, cảm giác lo lắng trong lòng càng rõ ràng! Giống như sẽ có thứ gì phải trôi qua sinh mệnh của mình, loại cảm giác này làm cho nàng cảm thấy vô cùng không

thoải mái.

Nhìn Tiểu Nguyệt một chút: "Tiểu Nguyệt, ngươi ôm Thần nhi, ta đi ra ngoài một lát!"

"Tiểu thư, sẽ không phải muốn đi hoàng cung chứ?" Nếu như tiểu thư muốn đi hoàng cung, nàng nhất định phải ngăn lại.

Vũ Văn Tiểu Tam dừng một chút, vẻ mặt hoảng hốt ngắn ngủi trong chốc

lát. Đúng vậy, nàng nên đi hoàng cung, nhưng không biết vì sao trong

lòng nàng lại truyền ra một phương hướng khác. . . . . .

"Không phải!" Nói xong cũng không đợi Tiểu Nguyệt mở miệng hỏi lần nữa,

liền chạy thật nhanh ra khỏi phòng. Mấy đạo bóng đen chợt lóe, mười ám

vệ đuổi theo bảo vệ.

Tiểu Nguyệt lo lắng đuổi theo, nhìn cửa một chút. Hình như phương hướng

tiểu thư chạy không phải hoàng cung, lúc này mới hơi yên tâm. Đình Vân

và Liên Hoa đi tìm tiểu công tử rồi, cũng không thể tự mình đi bảo vệ

tiểu thư!

Tiểu Nguyệt phiền muộn dậm chân, không biết nên làm thế nào cho phải!

Mà ngay lúc sau khi Vũ Văn Tiểu Tam ra cửa, tiểu Lạc thần khóc càng lớn tiếng hơn. . . . . .

Tiểu Nguyệt vội vàng dụ dỗ nó: "Tiểu thế tử ngoan! Không khóc! Không khóc!"

. . . . . .

"Tôn nhi? Bổn cung phúc bạc, không có Tôn nhi! Nếu không phải người phụ

thân tốt kia của ngươi ném chết con ta, chắc hẳn hiện tại cũng nên có

Tôn nhi rồi!" Dạ Tử Mị lạnh lùng nhìn chằm chằm Dạ Tử Lân.

Lời này làm Dạ Tử Lân có chút áy náy cúi đầu: "Cô cô, chuyện năm đó đừng nhắc lại nữa, phụ hoàng đã băng hà rồi. Người đã chết, dù lỗi lớn hơn

nữa cũng đã vùi vào hoàng thổ rồi, cô cô vẫn nên nghĩ thông suốt đi!"

"Dạ Tử Mị, ngươi tốt nhất lập tức nói Cuồng nhi ở đâu cho Bổn vương!"

Hiên Viên Vô Thương lười phải nghe bọn hắn nói nhảm nữa, lạnh lùng nhìn

nữ nhân trước kia được hắn xưng là mẫu thân, trong lòng tràn đầy thất

vọng. Hoangdung_๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m Bất luận như thế nào, chuyện

năm đó đều không phải là hắn có thể quyết định, dù bà ta oán hận thế nào cũng không nên oán hận đến trên đầu hắn chứ! Nhưng cố tình nữ nhân này

oán hận hắn cũng không sao, ngay cả người bên cạnh hắn cũng không bỏ qua cho.

"Cuồng nhi gì?" Dạ Tử Mị ngước đầu nhìn hắn, giả bộ ngu.

"Ngươi!" Thân hình lóe lên, một tay hung hăng bóp cổ bà ta. Lần này, rõ

ràng đã động sát cơ, sức lực cực lớn "Bổn vương hỏi ngươi một lần nữa,

Cuồng nhi ở đâu!"

Liên Vụ ngay lập tức tiến lên kéo Vương Gia nhà mình ra. Bất luận như

thế nào, giết mẹ là tội lớn, cũng không thể để Vương Gia gánh được! Cho

dù muốn giết, cũng không thể do Vương Gia tự thân động thủ!

"Vương Gia, ngài trước yên tĩnh một chút, có lẽ trưởng công chúa thật không biết!"

Nghe Liên Vụ nói, Hiên Viên Vô Thương ngược lại tỉnh táo lại, cười lạnh buông tay.

Dạ Tử Mị thở không ra hơi che cổ của mình, liều mạng hít thở không khí trong sạch. . . . . .

Lần trước hắn cũng từng bóp cổ bà, nhưng bà biết lúc hắn bóp còn có một

tia lý trí. Nhưng hôm nay, là thật muốn mạng của bà! Xem ra hắn nói quan hệ mẹ con bọn họ đã không còn là thật! Hắn sẽ không bao giờ bởi vì thân phận của bà mà xuống tay lưu tình nữa!

"Bổn vương ngược lại quên, miệng của trưởng công chúa luôn là cứng như

vậy. Bổn vương càng bóp, sợ rằng trưởng công chúa sẽ càng không nói.

Nhưng là. . . . . . Nghe nói cữu cữu năm đó ném chết huynh trưởng của

bổn vương, làm phiền trưởng công chúa nói cho Bổn vương biết, là có

chuyện này hay không?" Môi mỏng như hoa anh đào nâng lên một nụ cười tàn nhẫn khát máu.

Nếu bà ta không nói, hắn liền vạch trần thân phận thật của Dạ Tử Kỳ,

tráo đổi huyết thống hoàng thất, thiết kế mưu hại hoàng tự. Bất luận là

công bố tin gì ra, hoangdung_๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m Dạ Tử Kỳ và Dạ Tử

Mị đều chỉ có một con đường chết! Từ trước tới giờ, hắn đều không phải

là người thiện lương gì, nếu như nữ nhân này nhất định phải ép buộc hắn, hắn cũng sẽ không khách khí với bà ta nữa!

Dạ Tử Mị nghe xong lời này, trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch, gắt gao

cắn chặt hàm răng, nhìn Hiên Viên Vô Thương. . . . . . Hiện nay Dạ Tử

Lân cũng ở đây, nếu hắn nói chuyện này ra ngoài, vậy Kỳ nhi. . . . . .

"Trưởng công chúa suy nghĩ kỹ chưa? Thật không nói?" Nhìn sắc mặt bà ta, hắn biết rõ chuyện này tuyệt đối không thoát được quan hệ với bà ta!

Đúng lúc này, một phi tiêu bắn vào. . . . . .

Tay áo bào màu trắng vung lên, phi tiêu liền rơi vào trên một bàn tay

trắng nõn, một lực hút cường đại hướng về phía phi tiêu ném tới để tìm

kiếm. . . . . .

Không lâu lắm, một người áo đen liền bị hắn hút vào, hung hăng nện trên mặt đất. . . . . .

Vẻ mặt người áo đen kia đầy hoảng sợ nhìn hắn, mình đã chạy trốn tới vài trăm mét ở ngoài, thế nhưng cũng bị hắn hút vào. Hiên Viên Vô Thương,

võ công thật sâu không lường được!

Hàm răng khẽ cắn, một cỗ máu đen từ trong miệng phun ra, hít vào một hơi. . . . . .

Nếu bị bắt, chỉ có thể cắn nát túi chứa chất độc trong miệng để tự vận, tránh rơi vào trong tay kẻ địch. . . . . .

Lạnh lùng nhìn lướt qua thi thể trên đất, lấy tờ giấy trên phi tiêu đang cầm xuống. . . . . .

Chỉ có vẻn vẹn vài câu: Nhiếp Chính vương Điện hạ, muốn cứu Hiên Viên Sở Cuồng, trước giờ thân, tới dốc núi Phong Nhai phía tây hoàng cung, bổn

tọa ở chỗ này đợi tin tốt từ ngài!

Ánh mắt tính nhẩm, giờ Mùi đã qua, thời gian cách giờ Thân đã không còn

bao nhiêu, hoangdung_๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m triệu tập nhân mã đã không còn kịp rồi! Đến thời gian của bọn họ cũng tính được vô cùng chính xác, xem ra không phải là nhân vật dễ ứng phó!

"Liên Vụ, bắn đạn tín hiệu! Một mình bổn vương đi dốc núi Thanh Phong

trước, ngươi đi triệu tập nhân mã!" Nói xong lạnh lùng quét Dạ Tử Mị một cái, rồi giống như một trận gió bay đi. . . . . .

Liên Vụ đem đạn tín hiệu bắn lên không trung, do dự một chút, cũng đi theo. . . . . .

Bọn họ nhận được đạn tín hiệu, sẽ biết hắn và Vương Gia ở nơi nào, cho

nên hắn không cần thiết chờ mọi người tập trung lại một chỗ, còn không

bằng thật sớm theo sau bảo vệ Vương Gia!

. . . . . .

Dốc núi Thanh Phong, một nam tử áo trắng tuyệt mỹ đứng ở vách đá, gió

nhẹ nâng lên tóc dài đen như mực, dung nhan tuyệt mỹ dưới ánh mặt trời

chói chang càng lộ vẻ kiều diễm. . . . . .

Môi mỏng như cánh hoa anh đào mím chặt, đôi mắt tà mị đào hoa híp lại, vạt áo như tuyết bị gió nâng lên. . . . . .

Liên Vụ nắm chặt kiếm trong tay, đứng ở bên cạnh hắn.

Không lâu lắm, một đám người áo đen bao vây bọn họ lại.

Mí mắt Hiên Viên Vô Thương cũng chưa từng hạ xuống, giống như không để bọn họ vào trong mắt chút nào. . . . . .

Một đạo âm thanh làm cho người ta không phân rõ được là nam hay nữ vang

lên: "Nhiếp Chính vương Điện hạ quả nhiên là người phụ thân tốt! Biết rõ phải chết, nhưng cũng vì nhi tử đem mạng của mình tới, thật làm tại hạ

rất cảm động!"