Ban đêm, Tiểu Đức Tử phụng chỉ Thái hậu ra lệnh, lên tiếng nhắc nhở: "Hoàng thượng, chuyện thị tẩm. . . . . ."
Để cây viết trong tay xuống, thở dài một hơi: "Bãi giá Thừa Càn điện, đi truyền Lật phi đi!"
. . . . . .
Suốt cả một năm, hoàng thượng cũng không có sủng hạnh ai. Tối nay đột nhiên
tuyên Lật phi thị tẩm, dĩ nhiên làm không ít người trong cung nôn nóng
đến đỏ mắt.
Lật phi vẫn là một thân áo trắng xuất trần, trên mặt
không che giấu được vẻ vui sướng. Hoàng thượng vẫn còn để ý đến nàng
sao? Có lẽ nàng ở trong lòng hoàng thượng, vẫn có một vị trí riêng!
Bước vào Đông Uyển, liền nghe thấy âm thanh đàn tranh vang lên. Tiếng đàn
rung lên, là bài hát nàng chưa từng nghe qua, nhưng nàng lại nghe ra
được âm thanh tràn đầy tương tư nồng đậm. . . . . .
Bài hát này
là từ Thừa Càn điện truyền tới. Hoàng thượng đang nhớ ai, đang nhớ người nào đây? Âm thanh phiêu đãng, nhẹ nhàng bay về nơi xa. Sau khi nghe
được một lúc, nàng cười khổ một tiếng, nỗi nhớ này tuyệt đối không phải
là bởi vì nàng!
Nàng nghe ra được đó là một loại quyến luyến có
thể gặp nhưng không thể cầu, cùng thâm tình nồng đậm, người nọ nhất định cách hoàng thượng rất xa. . . . . .
"Lật phi nương nương, ngài
đi vào nhanh một chút đi!" Tiểu Đức Tử ở một bên mở miệng. Hắn đi theo
hoàng thượng được vài năm, cũng nhìn ra được một hai. Đặc biệt là hôm
nay, sau khi thái hậu đi, bộ dáng hoàng thượng nhìn thiệp mời. Hắn nhón
chân lên nhìn thử thiệp mời này, muốn biết hoàng thượng nhìn gì, lại có
vẻ mặt suy nghĩ tương tư.
Kết quả liền nhìn thấy ánh mắt hoàng
thượng nhìn chăm chú vào mấy hàng chữ cuối cùng. Chuyện của tam vương
phi, hắn đi theo hoàng thượng nhìn những chuyện này, cũng đoán được nàng và Hi vương phi có quan hệ với nhau. Ngẫm lại, ngày trước hoàng thượng
tự mình xuống bếp, nên cũng hiểu rõ chuyện này! Cho nên ngày hôm nay đối với Lật phi vẫn có chút đồng tình, Lật phi là người tri âm của hoàng
thượng, cũng là người thật sự yêu hoàng thượng.
"Ừm!" Gật đầu một cái, đẩy cửa ra vững vàng đi vào, nhìn thấy nam tử nàng sớm chiều luôn
nhớ nhung. Một thân thường phục màu đen, ngồi ở phía trước cửa sổ, nhắm
mắt lại khảy đàn.
Nghe tiếng nàng đẩy cửa vào, hắn ngừng tay: "Nàng đã đến rồi?"
"Nô tì tham kiến hoàng thượng!" Thân thể đơn bạc quỳ trên mặt đất, nói
không nên lời, hoangdung_di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn chọc cho người thương yêu. Nhưng hắn đưa lưng về phía nàng, một chút cảm giác cũng không có.
"Đứng lên đi! Tâm tư của trẫm, nàng có thể hiểu không?" Một khúc ca này là
hắn cố ý đánh ra. Lật phi đối với hắn mà nói là một tri kỷ, tuy hai
người cũng đã làm chu công chi lễ, nhưng mà ở trong tim của hắn, bọn họ
chỉ là tri kỷ.
"Nô tì hiểu, hoàng thượng là nhớ người ở nơi xa"
Cho nên mới cố ý tìm nàng, để cho nàng nghe, để cho nàng giúp che chở
một tay, để ứng phó Thái hậu. Nàng nên may mắn, nàng đối với hoàng
thượng mà nói là không giống với người khác, nhưng nàng cũng cảm thấy bi ai, chỉ vì người hoàng thượng yêu không phải nàng, nàng chỉ là tri kỷ
của hắn mà thôi.
"Lật phi, trẫm vẫn xem nàng là tri kỷ. Bất luận
là tài hoa của nàng, lãnh ngạo của nàng, trẫm đều thưởng thức. Cho nên
trẫm không muốn trong cung này có gì đó làm bẩn nàng. Ngày trước sủng
hạnh Thục phi nhiều một chút, đem chuyện trong cung để nàng ta xử lý, để cho nàng ta trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích. Tâm tư của
trẫm, nàng có thể hiểu hay không?" Quay đầu nhìn nàng, giọng nói vẫn dễ
nghe như vậy, dễ nghe đến làm cho lòng người ta tan nát.
"Nô
tì hiểu." Nàng dĩ nhiên hiểu hoàng thượng một mực bảo vệ nàng, cho nên
hôm nay hoàng thượng là hướng nàng đòi nhân tình hay sao? "Hoàng thượng
yên tâm, nô tì cái gì cũng không nói!"
"Đứng lên đi!" Nâng nàng
dậy, con ngươi như mặc ngọc hàm chứa một chút áy náy. Hắn biết nàng thật lòng thương hắn, nhưng nếu trong lòng đã có người khác, thì tri kỷ cả
đời cũng chỉ là tri kỷ thôi!
Một đêm này, bọn họ nằm chung giường, nhưng lại không làm chuyện gì.
Đến giờ tý(1), Lật phi quay đầu, nhìn dung nhan người ngủ say bên cạnh, một giọt nước mắt chảy từ khóe mắt xuống. Đột nhiên, giống như là nghĩ
thông suốt cái gì, vươn tay lau đi nước mắt trên mặt.
Mặc dù
người hắn yêu không phải là nàng, mặc dù bây giờ hắn đã không muốn gặp
mặt nàng. Hoangdung_๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n Nhưng ít nhất vào lúc
này, người ở bên cạnh hắn là nàng. . . . . .
Nghĩ tới liền quay đầu, trên mặt mang theo một nụ cười hạnh phúc, ngủ thật say. . . . . .
Sau khi đợi hô hấp nàng đều đều, nam tử bên người nàng mở ra con ngươi như
mặc ngọc. Cõi lòng đầy áy náy nhìn nàng một chút, rồi sau đó an tâm ngủ. . . . . .
Đến đây, Lật phi được sủng ái nhất hậu cung, bên cạnh
vua mấy năm, làm vô số người ghen ghét không dứt, lại không dám làm gì. . . . . .
. . . . . .
Tam vương phủ, mái tóc trắng như ngọc của Hiên Viên Ngạo, hôm nay chỉ dùng một cây trâm màu tím nhẹ nhàng cài lên.
Tóc mai màu bạch kim xẹt qua khuôn mặt, tạo thành một độ cong hấp dẫn. Môi
mỏng lạnh lẽo mím chặt, mắt lạnh hàm chứa một chút bi thương sợ hãi, ngơ ngác nhìn phong thư trong tay hắn. . . . . .
Chữ viết trong
phong thư này còn mới, nhưng tờ giấy cũng đã biến sắc, trên mép giấy
cũng hơi bị mài mòn, vừa nhìn đã biết bị người xem vô số lần. . . . . .
"Hiên Viên Ngạo, khi ngươi nhìn thấy lá thư này, ta đã rời khỏi hoàng cung
rồi. Từ đây về sau, thiên hạ này sẽ không còn Vũ Văn Tiểu Tam nữa! Rất
xin lỗi, không để cho ngươi thành công làm cho ta sống không bằng chết.
Dĩ nhiên, đây cũng nhờ ta phúc lớn mạng lớn. Ngươi cũng đừng quá chán
nản, đây là do ông trời che chở cho ta thôi! Ta đi đây, ngươi coi như
chưa từng biết ta đi. Đoán chừng nếu cho ngươi lựa chọn, ngươi cũng
không muốn biết ta đâu. Nhưng mà ta lại không thể không nói cho ngươi
biết, ngươi quen biết ta thật sự chính là vinh hạnh của ngươi đó! Được
rồi, không nói nhảm nữa, không hẹn gặp lại, bái bai. . . . . ."
Đây là phong thư hoàng huynh giao cho hắn vào ngày hôm đó, nữ nhân này bất cứ lúc nào cũng đều có thể vô sỉ như vậy!
"Vương gia, thiệp mời của Hi vương gia!" Ám Dạ cầm thiệp mời đi vào, vương phi sinh, hoangdung_๖ۣۜdiễn♥đàn๖ۣۜlê♥quý♥đôn nhưng lại không phải là vương
phi của bọn hắn nữa rồi. Đứa bé kia, cũng không phải là đứa bé của vương gia.
Nhìn thiệp mời một chút rồi nhận lấy, trên khuôn mặt lạnh
lẽo không nhìn ra chút tâm tư nào. Mắt lạnh đảo qua bên trên, môi mỏng
lạnh lẽo nhẹ nhàng cong lên, chỉ thấy phía dưới thiệp mời có một hàng
chữ nhỏ xiêu vẹo: "Vương gia thân ái, tiểu đường đệ của ngươi đã ra đời, còn là hai đứa, ngươi nhanh lại đây đi. Dĩ nhiên, nếu như ngươi lo lắng tương lai hai đứa nó trưởng thành so với ngươi đẹp trai hơn nên không
dám tới, người ta cũng sẽ không trách cứ ngươi đâu, lão nương chỉ biết
khi dễ ngươi thôi!"
Nữ nhân này! Luôn để cho người ta im lặng như vậy! Chỉ là hiện tại bộ dáng hắn thế này, có thể đi được sao?
"Hoàng huynh!" Đúng lúc này, giọng nói ngọt ngào mềm mại của Hiên Viên Triệt
vang lên từ ngoài cửa, trên người một thân áo trắng sôi nổi vững vàng
tiến vào, "Hoàng huynh, ta nhận được thiệp mời của hoàng thúc rồi!"
Vào cửa vừa nhìn, trên tay hoàng huynh cũng có một thiệp mời, cười hì hì mở miệng: "Hoàng huynh, huynh sẽ đi cùng chúng ta chứ? Đại hoàng huynh vừa mới truyền tin tức tới đây, để cho ta chuẩn bị một chút rồi theo chân
bọn họ cùng đi, còn để cho ta tới hỏi huynh một chút."
"Bổn vương vẫn nên không đi thì tốt hơn" Bộ dáng này của hắn, nếu đi cũng sẽ làm cho tâm tình nàng không tốt.
"Ai nha, hoàng huynh, huynh xem!" Hiên Viên Triệt lấy ra một cái mũ từ phía sau hắn, "Cái này là người ta tìm thật lâu mới mua được, bảo đảm hoàng
huynh mang vào sẽ anh tuấn tiêu sái. Hơn nữa sẽ không dễ dàng rớt xuống, huynh sẽ đi cùng người ta chứ?"
Mắt to ngập nước làm bộ đáng thương nhìn hắn, thấy hắn không nói lời nào, mở miệng làm nũng lần nữa: "Hoàng huynh ~"
Cười khẽ một tiếng: "Được! Đi!" Hắn cũng rất nhớ nàng. . . . . .
Ở trong lòng, Hiên Viên Triệt khoa tay múa chân làm một tư thế chiến thắng. Oh yeah! Thành công!
Nhớ tới hàng chữ bò phía sau thiệp mời của mình: "Tiểu Triệt triệt thân ái, ngươi nhất định không biết người ta có bao nhiêu nhớ thương ngươi đâu,
cho nên ngươi nhất định nhất định nhất định sẽ tới đúng không? Còn có,
nhớ mang Tam hoàng huynh của ngươi đến đó. Nếu hắn không chịu, người ta
sẽ đem nỗi nhớ nhung của ta đối với ngươi nói cho hoàng thúc ngươi biết. Hì hì, hoàng thẩm nhớ thương ngươi!"
Lúc đó hắn xem xong rồi,
khóe miệng co quắp mấy cái! Nếu để cho hoàng thẩm chỉnh hắn như vậy, dù
hắn chạy đến chân trời góc biển, hoàng thúc cũng sẽ bắt hắn ra rồi dằn
vặt giày vò một trận! Cho nên không có biện pháp,
hoangdung_diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn chỉ có thể tới đây khổ sở cầu xin Tam
hoàng huynh thôi!
"Vậy hoàng huynh thu thập một chút đi, ngày mai sẽ lên đường. Ngày mai người ta sẽ tới đón hoàng huynh!" Hắn muốn tự
mình áp tải hoàng huynh cùng đi, không thể có chút ngoài ý muốn nào. Nếu không, người xảy ra ngoài ý muốn sẽ chính là hắn.
Hiên Viên Ngạo hoài nghi nhìn hắn một cái: "Triệt, có phải đệ có chuyện gì gạt ta đúng không?"
"Không có! Không có!" Lắc đầu thật nhanh, trên gương mặt như trẻ con tràn đầy thẳng thắn.
"Nếu như đệ không nói, bổn vương sẽ không đi!" Tiểu tử thúi này, càng biểu hiện thẳng thắn lại càng có vấn đề.
Mặt sợ hãi nhìn hắn, đem thiệp mời của mình đưa tới, nhìn thấy vẻ mặt hoàng huynh có biểu tình phức tạp như vậy nên làm bộ đáng thương mở miệng:
"Hoàng huynh, huynh nhất định không đành lòng nhìn Triệt bị đuổi giết
đúng không?"
Một cái tát vung lên đầu của hắn: "Thu thập đi!"
"Vậy là huynh đồng ý, đồng ý thì không thể đổi ý đâu!" Mỗ Triệt vui mừng bừng bừng.
. . . . . .
Vẻ mặt Vũ Văn Cảnh Thiên không thể tưởng tượng nổi nhìn thiệp mời trong
tay, hỏi tổng quản: "Người có thể tới đọc nội dung thiệp mời không?"
"Nói là nhiếp chính vương Dạ Mị quốc có thêm tiểu thế tử!" Lời này vừa nói
ra, thiệp mời trong tay Vũ Văn Cảnh Thiên thiếu chút nữa rơi xuống.
Nhiếp chính vương Dạ Mị quốc sinh nhi tử, đưa thiệp mời cho tướng quân
nước khác là hắn làm gì?
Được rồi, mặc dù hắn cũng biết đó là Hi
vương gia của Hiên Viên đế quốc, nhưng hình như cũng không cần thiết
phải gửi thiệp mời mà! Lúc mở ra thiệp mời để xem thì Vũ Văn Hạo và Vũ
Văn Triệt cũng vững vàng đi vào: "Chúc mừng phụ thân làm ông ngoại rồi!"
Bọn họ ở cửa nghe được lời của tổng quản.
"Nói hưu nói vượn cái gì đó? Xương cốt muội muội các ngươi còn chưa lạnh,
các ngươi làm huynh trưởng tại sao có thể nói ra những lời như thế hả!"
Nhớ tới tiểu nữ nhi của mình, hốc mắt ông không nhịn được mà ửng hồng.
Hoangdung_die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on Phu nhân, ta thực xin lỗi nàng!
Vũ Văn Hạo cười khí phách một tiếng: "Phu thân, lúc trước vẫn không dám
bẩm báo, thật ra thì tiểu muội vẫn chưa chết. Vị Hi vương phi mà bên
ngoài mà bàn luận sôi nổi chính là tiểu muội!" Sự kiện Tam vương gia và
Hi vương phi lần trước, lời đồn đại vẫn ồn ào không nghỉ đến bây giờ.
"Cái gì?" Vũ Văn Cảnh Thiên không dám tin đứng lên, "Ngươi nói cái gì? Lặp lại lần nữa xem!"
Vì vậy, Vũ Văn Hạo lại lặp lại lời nói lần nữa.
Trong nháy mắt, nước mắt của Vũ Văn Cảnh Thiên tung hoành khắp nơi, chỉ vào
Vũ Văn Hạo: "Cái tên súc sinh này, sao không nói cho ta biết sớm một
chút! Hại ta mất công lo lắng vô ích lâu như vậy!"
Súc sinh? Khóe miệng Vũ Văn Hạo không nhịn được co quắp mấy cái, sao hắn thành súc
sinh rồi hả? Không đến nỗi đó chứ? "Phụ thân, đây còn không phải là sợ
lão nhân gia người biết, sẽ tức giận tiểu muội sao!" Hôm nay đứa bé của
tiểu muội cũng ra đời rồi, phụ thân đại nhân có lẽ sẽ nể mặt đứa bé mà
không so đo, cho nên hôm nay hắn và đệ đệ mới dám nói thật .
"Muội muội ngươi không chết, ta vui mừng còn không kịp! Có gì phải tức giận!
Ngươi nghĩ rằng ta cổ hủ giống ngươi sao?" Vũ Văn Cảnh Thiên hung dữ
nghiêm mặt nhìn Vũ Văn Hạo.
Khóe miệng giật giật, hắn cũng không nhớ phụ thân đại nhân lại tiến bộ như vậy!
Lúc này, Vũ Văn Cảnh Thiên mới bắt đầu nghiêm túc nhìn thiệp mời, hàng chữ
xiêu vẹo ở dưới cùng làm cho sắc mặt hắn tối sầm, nha đầu thối này!
Nói xong hung hăng ném thiệp mời ra ngoài! Vũ Văn Hạo đưa tay nhận lấy rồi
mở ra xem, không có vấn đề gì mà, chỉ là mặt sau có ghi một đoạn: "Phụ
thân, nói cho người biết hai tin tức tốt, thứ nhất -- thật ra thì ta vẫn còn sống! Thứ hai, đó chính là nữ nhi bảo bối của ngài, cũng chính là
ta đã làm mẫu thân rồi. Ngài mang theo các ca ca cùng đi đi, người ta
rất nhớ ngài và các ca ca, nhất định phải tới đó!"
"Phụ thân đại nhân, cái này thì có cái gì để tức giận sao?" Hình như tiểu muội cũng không có nói lời gì quá đáng mà.
"Ngươi xem mấy chữ xấu xí của nó kìa, phụ thân đã tìm bao nhiêu tiên sinh dạy
nó? Chữ viết giống như chó bò vậy! Mặt mo của ta cũng bị làm nó mất hết
rồi!" Vũ Văn Cảnh Thiên giận dữ mở miệng, mặt đầy tức giận.
Khóe
miệng Vũ Văn Hạo giật giật, nhìn sang Vũ Văn Triệt. Trên mặt hai người
đều là vẻ mặt bất đắc dĩ, phụ thân đại nhân càng sống càng trẻ tuổi!
"Tổng quản! Chuẩn bị một chút, ngày mai chúng ta sẽ xuất phát đi Dạ Mị đế
quốc, chúc mừng cho tiểu thư và cô gia!" Quay đầu nói với tổng quản với
vẻ mặt kích động khi nghe tin tiểu thư vẫn còn sống
"Dạ, đại công tử, lão nô sẽ đi chuẩn bị ngay!" Một bước thành ba bước chạy nhanh về phía trước.
Chợt, nghe giọng nói nhàn nhạt của nhị công tử: "Chuyện này không thể để cho bất kỳ người nào biết."
Bước chân dừng lại, quay đầu: "Nhị công tử, lão nô đi theo tướng quân đã nhiều năm như vậy, ngài còn không tin lão nô sao?"