Thiên Mộ Tuyết nàng
là quý nữ có tiếng trong các gia tộc thế gia, có tri thức hiểu lễ nghĩa, cầm kỳ thư họa không gì không giỏi. Từ nhỏ đã được đám công tử thổi
phồng mà lớn lên, tự nhiên cũng tự tin hơn một chút. Vì vậy trên mặt
phát ra chút ngạo khí, chờ nhiếp chính vương trong truyền thuyết này ra
ngoài nói lời nhỏ nhẹ với nàng.
"Tam nhi, nàng nói phải làm thế nào đây?" Dịu dàng mở miệng, hỏi ý kiến của nàng.
Ánh mắt thoáng qua một tia khinh thường, tâm tình bị đám người kia làm hỏng rồi! "Tùy chàng! Chàng không giết người là được!" Giọng nói rõ ràng rất khó chịu.
Nếu trong ngày thường, hắn thật sự đã giết người rồi!
Tiếp đó, mọi người nghe giọng nói của nam tử mang theo chút ý cười, từ
trong xe ngựa truyền đến: "Bổn vương nói rồi, nếu hoàng thượng không
đích thân đến đón bổn vương, hôm nay bổn vương sẽ không đi đâu hết!"
Hả? Chuyện này. . . . . .
Lâm Phong vừa nghe, càng thêm đau cả đầu. Mặc kệ nói thế nào, hoàng thượng
cũng là người nắm quyền ở Dạ Mị đế quốc, nếu hoàng thượng muốn tự mình
tới đón nhiếp nhính vương thì cũng được, nhưng bây giờ thoạt nhìn là
nhiếp chính vương uy hiếp hoàng thượng nhất định phải tới đón. Chuyện
này. . . . . . nhiếp chính vương dám nói, nhưng không có ai trong bọn họ dám đi thông báo đâu!
Đúng lúc này, từng chiếc xe ngựa chạy tới, đều là xe ngựa của mệnh quan triều đình, có lẽ đã bãi triều. . . . . .
Mà xe ngựa của bọn họ vừa đúng lúc ngăn ở đường này!
Đường này từ từ bị lấp đầy, người đi đường còn có thể đi tới đi lui, nhưng cỗ kiệu và xe ngựa đều không thể di chuyển, chỉ vì diện tích của xe ngựa
Hiên Viên Vô Thương quá lớn, một con đường đã bị xe ngựa hắn chiếm hai
phần ba, còn chưa nói đến phía sau còn có một chiếc xe ngựa khác.
Đám mệnh quan triều đình kia lần lượt sai người tiến lên nhìn xem đang có
chuyện gì xảy ra, đáy lòng cũng mơ hồ có chút không vui. Chuyện gì đây,
đã bãi triều trễ, vốn đủ mệt mỏi rồi, bây giờ còn chặn đường làm không
thể trở về phủ! Buồn bực! Trong đám người buồn bực này, cũng bao gồm
thừa tướng đại nhân!
Gia đinh mọi nhà đều chạy lên nhìn, tìm hiểu sự tình cho rõ ràng. Họ thấy một vị tướng quân đang quỳ sám hối, nói
với nhiếp chính vương điện hạ, hoangdung_di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn thuộc
hạ biết sai....vân vân, họ vừa nghe thì lập tức biết rõ trong xe là
người phương nào.
Mà Thiên Mộ Tuyết - danh hiệu đệ nhất mỹ nhân
Dạ Mị quốc cực kỳ vang dội. Hạ nhân của các quan lại quyền quý cả kinh
thành không có ai là không nhận ra nàng hết, vì vậy đều trở về bẩm báo
với chủ tử của mình. . . . . .
Thiên Mộ Tuyết nghe lời nói của
Hiên Viên Vô Thương, nâng lên cằm hơi nhọn, giọng nói giống như hoàng
anh xuất cốc lại vang lên lần nữa: "Nhiếp chính vương điện hạ là muốn Mộ Tuyết tự mình nói xin lỗi với ngài mới bằng lòng bỏ qua sao? Nói xin
lỗi cũng không phải là không thể, nhưng đừng cho là có thể nói yêu cầu
quá đáng gì với tiểu nữ, tiểu nữ nhất định sẽ không đồng ý đâu!"
Không phải là muốn nàng tự mình nói xin lỗi, rồi mượn cớ nói chút điều kiện
sao? Tỷ như đi ngắm hoa, dạo chơi gì đó! Người như vậy nàng đã thấy
nhiều, chẳng có gì lạ! Chỉ là không ngờ đường đường là nhiếp chính vương điện hạ cũng là người như thế, không phải nói hắn rất yêu vị vương phi
chưa qua cửa lắm sao? Nam nhân đều là một loại đức hạnh thôi!
Nàng vừa nói lời này, ngay cả trên mặt Đình Vân cũng tràn đầy giễu cợt, có
vô số nữ nhân ái mộ vương gia nhà mình, nhưng vẫn chưa gặp qua nữ nhân
nào có da mặt dày như vậy đâu. Đây cũng không khỏi quá tự tin đi? Chỉ
bằng nàng? Nàng cho là mình có bao nhiêu mặt mũi hả?
Hiên Viên Vô Thương càng thêm không thèm để ý, một nữ nhân ngu ngốc thôi!
Vũ Văn Tiểu Tam càng thêm co quắp khóe miệng, đây là lần đầu tiên nhìn
thấy người so với mình còn tự tin hơn! Quay đầu nhéo gương mặt như cánh
hoa đào kia, cười híp mắt mở miệng: "Thương Thương, diễm phúc không ít
đó! Trốn ở trong xe ngựa mà cũng có người cho là chàng có ý tứ với người ta, nói một chút coi, là câu nào có ám hiệu vậy, làm sao ta nghe không
ra?"
Bất đắc dĩ thở dài một hơi, trừng phạt cắn khóe môi
nàng: "Ít nói hưu nói vượn, loại nữ nhân này, người ta không muốn có
dính dấp gì với nàng ta đâu!"
Lời này không lớn cũng không nhỏ, bên ngoài lại ồn ào, cho nên chỉ có Đình Vân ngồi ở trên xe ngựa nghe được.
Tiểu Nguyệt có chút lo lắng ôm tiểu thế tử, chuẩn bị ra bên ngoài xem thử.
Hoangdung_๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n Đây là thế nào hả? Có người dám
ngăn cản xe ngựa của vương gia và tiểu thư nhà mình sao? Còn ngăn cản
lâu như vậy? Quả thật rất can đảm đó!
Liên Hoa vội vàng kéo nàng
lại: "Tiểu Nguyệt, tiểu thế tử không thể ra gió!" Nha đầu này cứ hấp tấp như vậy, chẳng lẽ không biết trong ngực mình đang ôm tiểu thế tử có
thân phận tôn quý sao? Tiểu thế tử còn chưa đầy tháng, làm sao có thể ra gió?
"À!" Tiểu Nguyệt mím môi, cũng biết là lỗi của mình, cúi
đầu một bộ dáng biết sai rồi. Trên mặt lạnh nhạt của Liên Hoa dính vào
chút ý cười, nha đầu này thật đáng yêu!
Hiên Viên Sở Cuồng cũng
cười khanh khách lên, không biết ở đây cười cái gì, tiểu Lạc thần nghe
tiếng cười của đệ đệ, rất không khách khí liếc mắt, ngu ngốc!
Cái liếc mắt xem thường này tự nhiên cũng rơi vào trong mắt tiểu Sở Cuồng,
hung dữ nghiêm mặt lại y y nha nha giương nanh múa vuốt với ca ca của
mình. . . . . .
Tiểu Nguyệt bị chọc cho bật cười, đứa bé của
vương gia và tiểu thư thật thông minh! Hài tử ở gia đình bình thường nào có thể mới mấy tháng đã biết giương nanh múa vuốt chứ, chưa nói đến
việc trợn trắng mắt! Hai đứa bé này mới bây lớn thôi, quả thật chính là
thần đồng mà!
"Tiểu Nguyệt, ngươi rất thích hài tử sao?" Liên Hoa nhẹ giọng mở miệng, giọng nói vẫn là nhàn nhạt như vậy, nghe không ra
suy nghĩ.
"Ừm! Thích!" Tiểu thế tử và tiểu công tử đáng yêu như thế, sao nàng có thể không thích đây.
"Vậy chúng ta cũng sinh một đứa được không?" Đây cũng là một biến tướng của cầu hôn rồi.
Tiểu Nguyệt ngây ngốc lúc lâu, ngốc nghếch hỏi một câu: "Ngươi là nam nhân mà! Làm sao sinh con được?"
"Khụ khụ. . . . . ." Liên Hoa bị lời nói của nàng làm sặc đến ho khan không ngừng.
Ở ngoài xe, Liên Vụ ngửa mặt lên trời trợn mắt. Đối với Tiểu Nguyệt này,
hoangdung_๖ۣۜdiễn♥đàn๖ۣۜlê♥quý♥đôn mấy tháng nay hắn đã nhìn ra, nói
nàng có bao nhiêu ngốc thì chắc chắn sẽ có bấy nhiêu ngốc! Liên Hoa này
cũng đủ thẳng thắn rồi, trực tiếp nói sinh hài tử luôn!
"Ngươi
làm sao vậy?" Nhìn hắn liều mạng ho khan, Tiểu Nguyệt rốt cuộc mới phản
ứng được, sắc mặt biến đổi đến vô cùng khó coi, "Liên Hoa, ta không ngờ
ngươi lại là người như vậy!" Nàng còn là một hoàng hoa đại khuê nữ, hắn
lại có thể nói yêu cầu xấu xa như thế với nàng! Mất công nàng còn coi
hắn là bạn tốt! Thật là đã nhìn lầm hắn rồi!
Liên Hoa nghe vậy thì như rơi vào trong sương mù, hắn thành người thế nào rồi hả?
. . . . . .
Phía trước, sau khi Thiên Mộ Tuyết ngước đầu nói xong lời giải thích độc đáo của mình, chờ một lúc lâu cũng không thấy Hiên Viên Vô Thương ở bên
trong xe ngựa trả lời lại. Ánh mắt những người bên cạnh nhìn nàng cũng
có chút giễu cợt, làm sắc mặt nàng lúc trắng lúc đỏ, cực kỳ khó coi!
Đúng lúc này, Thiên thừa tướng lảo đảo thân thể, nghiêng ngã lảo đảo chạy
đến phía trước, "bùm" một tiếng, quỳ gối trước xe ngựa: "Nhiếp chính
vương điện hạ, tiểu nữ ngu ngốc, xin điện hạ thứ tội!"
Nói xong quay đầu nhìn nữ nhi không có tiền đồ nhà mình: "Nghịch nữ, còn không mau quỳ xuống!"
Nữ nhi của hắn từ trước đến giờ có tri thức hiểu lễ nghĩa, là kiêu ngạo
của hắn. Hắn luôn nghĩ có thể gả nàng cho nhiếp chính vương hay không?
Nhưng chưa từng nghĩ nhiếp chính vương đã có nữ nhân mình thích, nên
nghĩ coi như không có năng lực làm chánh phi, làm trắc phi cũng là tốt.
Nếu không được thì gả vào hoàng cung làm phi tần hay hoàng hậu cũng chưa hẳn là không thể. Dù nói thế nào, nàng cũng là nữ nhi dòng chính của
phủ thừa tướng, ít nhất cũng có thể kết thân với gia tộc thế gia!
Ai ngờ hôm nay lại đắc tội với nhiếp chính vương, lấy tính tình của vị
kia, không biết Mộ Tuyết sẽ có kết quả gì đây! Hắn nuôi dưỡng nàng như
một con cờ nhiều năm như vậy là vì để khuếch trương thế lực, hôm nay sẽ
không bị phá hủy hết chứ? Không sai, Thiên Mộ Tuyết là nữ nhi của hắn,
nhưng mà ở trong mắt của hắn, không có gì quan trọng hơn quyền thế!
Thiên Mộ Tuyết nhìn người phụ thân luôn yêu thương nàng, hôm nay lại thay đổi sắc mặt. Hoangdung_diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Trong lòng cũng có chút luống
cuống, vội vàng theo phụ thân cùng nhau quỳ xuống. Thật sự có nghiêm
trọng như thế sao? Không phải nhiếp chính vương bởi vì có ý tứ với nàng
nên mới gây khó khăn cho nàng nhiều lần như vậy sao?
Vẻ mặt Đình
Vân lãnh khốc mở miệng: "Thừa tướng, ngài vẫn nhanh đứng dậy đi. Vương
gia nhà ta nói rồi, nhất định phải có hoàng thượng tới mới được! Các
ngươi sai người đi mời đi!" Không biết suy xét, nhất định làm cho vương
gia tức giận mới vui sao!
Lần này, trong lòng các vị đại thần
cũng bắt đầu sinh ra oán trách rồi. Nhiếp chính vương thì bọn họ không
đắc tội nổi, cho nên đối tượng phẫn hận tự nhiên sẽ thành một nhà thừa
tướng. Nếu không phải nữ nhi tốt nhà bọn họ đụng phải nhiếp chính vương, làm sao sẽ dẫn đến việc bọn họ đều bị ngăn ở nơi này chứ, tiến lùi đều
không được? Chẳng lẽ muốn bọn họ xuống xe trực tiếp đi về nhà sao?
Bây giờ còn nghe nói muốn kinh động đến hoàng thượng, nếu hoàng thượng tới
đón tiếp thật, nhiều dân chúng ở đây như vậy, không phải sẽ rất mất thể
diện sao! Nếu hoàng thượng mất mặt, thừa tướng còn có đường sống sao?
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người bắt đầu hả hê .
. . . . . .
"Hoàng thượng, không, không xong!" Nam thư phòng hoàng cung Dạ Mị quốc, một tiểu thái giám vội vàng hấp tấp vọt vào.
"Có chuyện gì từ từ nói, làm hoàng thượng kinh sợ, ngươi chịu trách nhiệm
nổi sao!" Tổng quản thái giám lớn tuổi ở một bên mở miệng dạy dỗ.
"Nô tài đáng chết! Nô tài đáng chết!" Chỉ là chuyện này có chút lớn!
"Tốt lắm, có chuyện gì cứ nói đi!" Dạ Tử Lân để ngự bút đang cầm trên tay xuống, nhìn tiểu thái giám trong đại điện.
Tiểu thái giám này run rẩy thân thể nói ra chuyện hôm nay, Dạ Tử Lân lại
ngửa mặt lên trời, cười phá lên: "Biểu huynh trở về, trẫm tất nhiên sẽ
tự đi nghênh đón. Đi chuẩn bị Long Liễn, đừng để biểu huynh chờ sốt
ruột!"
"Dạ!" Tiểu thái giám này đáp một tiếng, rồi lui ra ngoài.
Tổng quản thái giám nhìn hoàng đế bệ hạ mình một chút, rốt cuộc không nhịn
được đem lời trong lòng nói ra: "Hoàng thượng, không nói đến việc nhiếp
chính vương điện hạ độc tài quân quyền, trong triều đình cũng đều là
người của hắn, ngài không lo lắng chút nào sao?"
"Có gì phải lo,
nếu biểu huynh cảm thấy hứng thú với ngôi vị hoàng đế, ban đầu cũng sẽ
không đẩy trẫm lên vị trí này. Hơn nữa biểu huynh đối với trẫm có ơn cứu giúp nhiều lần, nếu không có hắn, sợ rằng trẫm đã sớm giống như Nhị
hoàng huynh, bị hại chết rồi!" Thở dài nói xong, lại có chút hoài niệm
Nhị hoàng huynh. Vốn người làm hoàng đế nên là Nhị hoàng huynh, đại
hoàng huynh - tên cầm thú đáng hận kia, vậy mà đối với đệ đệ của mình
đều muốn đuổi tận giết tuyệt!
Tổng quản thái giám ở một bên lắc
đầu một cái, tiên hoàng là muốn đoạt quyền, lại không có năng lực, mà
hoàng thượng một chút tâm tư cũng không có, chẳng lẽ Dạ Mị quốc của bọn
họ thật muốn sửa họ thành Hiên Viên sao? Đáy mắt thoáng qua một tia
sáng, có lẽ Đại vương tử so hoàng thượng thì thích hợp làm hoàng đế Dạ
Mị đế quốc hơn, như vậy. . . . . .
. . . . . .
Đột nhiên
một đội Ngự Lâm quân chạy tới, không lâu lắm đã đứng song song trên
đường cái, một tấm vải màu đỏ trải dài. Mọi người không hẹn mà cùng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy hai cung nữ tay cầm khổng tước linh(1) đi ở đằng trước, long liễn màu vàng chậm rãi đi về phía trước. . . . . .
Chúng đại thần vội vàng xuống xe tiếp giá, chỉ huy hạ nhân nhà mình đem xe
ngựa chạy tới một bên, không chặn lại ngự giá(2) của hoàng thượng.
Nhưng, Hiên Viên Vô Thương vẫn không nhúc nhích, ngồi ở bên trong xe, vuốt vuốt tóc của Vũ Văn Tiểu Tam. . . . . .
"Thương Thương, hơi đói!" Các bảo bảo cũng đói bụng rồi.
Dịu dàng mở miệng: "Vậy chúng ta lập tức trở lại có được không?"
"Được!" Hiếm khi nhu thuận gật đầu một cái, đói bụng rồi, nàng cũng không có tinh lực giương nanh múa vuốt, như vậy sẽ đói hơn!
Quần thần quỳ đầy đất, có mấy quan viên đỗ vào năm nay cũng không biết địa
vị của Hiên Viên Vô Thương. Trong ngày thường nghe nói đừng đắc tội
nhiếp chính vương gì đó, đều cho rằng chỉ là do mọi người phóng đại
thôi, hoangdung_die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on cho nên đối với việc Hiên Viên
Vô Thương không đi ra nghênh đón bệ hạ thì rất tức giận!
Ngay khi ngự giá của Dạ Tử Lân đến trước mặt, trường bào màu vàng của đế vương
đứng dậy vững vàng đi xuống, bước chân cực nhanh, nhưng lại không xuất
hiện vẻ hốt hoảng.
Nhìn đám đại thần quỳ trên đất, giọng nói uy nghiêm vang lên: "Đứng lên đi!"
"Tạ bệ hạ!" Các đại thần quy củ đứng lên, chờ bệ hạ lên tiếng.
Mà thừa tướng, Lâm Phong, thống lĩnh cấm vệ quân và Thiên Mộ Tuyết vẫn còn quỳ trên mặt đất, không dám đứng dậy.
"Biểu huynh, trẫm tới đón huynh! Trở lại cũng không nói một tiếng, để trẫm
chuẩn bị cẩn thận chào đón mười dặm!" Dạ Tử Lân mở miệng cười, bước từng bước về phía xe ngựa của Hiên Viên Vô Thương.
Nghe giọng nói của Dạ Tử Lân, khóe môi như hoa anh đào nâng lên một nụ cười yếu ớt. Hôm
nay hắn muốn Dạ Tử Lân tới đón, chính là vì thử dò xét sau khi Dạ Tử Lân làm Hoàng đế, có sinh ra lòng kiêng kỵ với hắn hay không? Nghe giọng
nói của hắn thì không có vấn đề gì.
Không phải là hắn nhiệt tình
với việc triều chánh, không muốn buông tay. Mà hiện tại hắn và Tam nhi
đã bị người ta chú ý, sợ rằng trong tay không có thế lực thì ngày mai sẽ là ngày chết của bọn họ! Cho nên hắn đang đợi, chờ đợi thời kỳ tốt
nhất, đợi đến khi người đời đều quên lãng bọn họ, thì hắn có thể bỏ
xuống tất cả của cải phàm trần, mang theo vợ con đi du ngoạn khắp nơi
rồi!