Hãn Phi, Bổn Vương Giết Chết Ngươi

Quyển 1 - Chương 148: Chương 35.2: Tranh giành

Nửa tháng sau, mặt

hai đứa bé đều nở ra, mềm mại phấn nộn, còn có thể thấy rõ được mạch

máu. Cái mũi nhỏ nhìn mỏng như cánh ve, cả người cũng nho nhỏ, vô cùng

dễ thương!

Hiên Viên Vô Thương làm xong thức ăn, bưng vào trong phòng, thấy nàng nhìn hai đứa bé ngủ say đến ngẩn người. . . . . .

Cười khẽ một tiếng: "Tam nhi đang nhìn cái gì vậy?"

"Hư!" Quay đầu nhắc nhở hắn nhỏ giọng một chút, lần này trong nháy mắt sắc

mặt mỗ nam tối lại! Lại như vậy rồi, kể từ khi có hai tên ranh con chết

tiệt kia, Tam nhi rõ ràng đối với hắn không tốt như trước kia nữa!

Rất bất mãn đi tới, nhìn bọn nó một chút, bộ dáng so với lúc ra đời nửa

tháng trước thì khác xa một trời một vực, phấn điêu ngọc mài, thấy thế

nào cũng không thể liên hệ với hai đứa bé có nhiều nếp nhăn mấy ngày

trước đây lại với nhau. Nhưng dù dáng dấp có đáng yêu hơn nữa thì thế

nào? Dựa vào cái gì mà tranh thủ tình cảm với hắn? !

Hắn nên đưa bọn nó đi xa, càng xa càng tốt!

"Tam nhi!" Bĩu môi, rất bất mãn gọi nàng.

"Cái gì?" Quay đầu nhìn dáng vẻ ai oán của hắn, không nhịn được trừng mắt, người này càng ngày càng ngây thơ!

"Người ta không vui, nàng không thương người ta, hai tiểu tử hư hỏng này đẹp

hơn người ta sao? Tam nhi ngày ngày nhìn bọn nó, lại không nhìn người

ta!" Một bộ dáng càng nói càng uất ức, trên thực tế hắn thật lo lắng Tam nhi vì có hai đứa bé này, đã cảm thấy nàng có người thân rồi, nên dù

không có hắn cũng sẽ cảm thấy không sao cả!

Hai tiểu tử hư hỏng?

Khóe miệng Vũ Văn Tiểu Tam giật giật, không biết lúc hai đứa bé này ra

đời, bà mụ muốn đánh mông nó, là ai kích động đến muốn giết người đây?

"Được rồi, đừng giả bộ!" Liếc mắt, nếu là tiểu Triệt Triệt về tình thì có thể tha thứ, còn hắn? Hoangdung_di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn Chung đụng lâu như vậy, còn không nhìn ra diện mạo thật sự của thằng nhãi này sao, thế thì nàng quá ngốc rồi!

Hắn ngồi ở mép giường, đưa tay ôm nàng vào

trong ngực, khẽ thở dài một hơi: "Tam nhi của ta thật thông minh!" Nếu

nàng ngốc một chút thì tốt rồi, có lẽ sẽ mắc mưu của hắn, sau đó sẽ đồng ý tống khứ hai tên ranh con kia đi rồi!

Thật ra hai đứa bé này

cũng coi như rất nghe lời, mấy ngày nay rất ít khi ồn ào, đặc biệt là

Lạc Thần, trên căn bản không có khóc. Ngược lại Sở Cuồng không có việc

gì cũng thích gào khóc lên, nhưng đa số đều là tiếng sấm lớn hạt mưa

nhỏ.

"Đó là....! Thiệp mời để phát sao?" Tiệc đầy tháng của đứa

bé nhất định phải làm, muốn mời tự nhiên đều là người của Hiên Viên đế

quốc bên kia, nhưng Hiên Viên Vô Thương cứ cố ý cử hành ở vương phủ

nhiếp chính vương của Dạ Mị đế quốc, tiệc đầy tháng của nhi tử nhất định phải vô cùng náo nhiệt!

Hơn nữa hắn lại lấy thân phận của nhiếp

chính vương Dạ Mị đế quốc để mời, nên Hiên Viên Mặc mới có lý do ngừng

việc triều chính lại trước mấy tháng để tới chúc mừng.

"Vẫn chưa, dự định từ bây giờ mới phát, dù sao cũng vừa kịp lúc!" Cuộc sống này

trải qua cũng rất thư thái, nếu như không có hai tên ranh con chết tiệt

kia thì càng thư thái hơn rồi!

"Tam nhi, tiệc đầy tháng của đứa

bé cũng sắp làm rồi, nàng cũng gả cho người ta có được hay không?" Một

ngày không lấy được danh phận, hắn liền không yên lòng một ngày.

"Chờ đứa bé lớn chút nữa đi!" Nàng cảm thấy sinh đứa bé xong rồi thành thân, có điểm kỳ cục.

Thấy hắn nhíu mày, bộ dáng mất hứng, nàng vội vàng nói sang chuyện khác. . . . . .

"Thương Thương, khi nào thì chúng ta đi khắp nơi du sơn ngoạn thủy?" Nàng còn nhớ rõ lời nói của hắn vào ngày nàng sinh bảo bảo.

"Chờ sau tiệc đầy tháng, chúng ta ném hai tên ranh con chết tiệt này cho bọn Đình Vân chăm sóc. Sau đó chúng ta cùng nhau đi dạo chơi khắp

Một chiếc xe ngựa sang trọng đang chạy trên đường, xe ngựa chiếm tới hai phần ba con đường. . . . . .

Đây là xe ngựa đã được cải tạo, ở bên trong có thể chứa một cái giường nhỏ. Vũ Văn Tiểu Tam đắp chăn nằm ở phía trên, Hiên Viên Vô Thương ngồi ở

bên cạnh nàng, cúi đầu không biết đang suy nghĩ cái gì.

"Thương Thương, chàng đang nghĩ cái gì á?" Nàng có chút kinh ngạc mở miệng hỏi, hắn còn chưa từng thất thần trước mặt nàng đâu.

Hắn ngẩn ra, mới thất thần một chút, nàng đã nhìn ra: "Tam nhi, ta đang nghĩ có nên buông tha cho Dạ Tử Kỳ không?"

"Dạ Tử Kỳ? Là ai vậy?" Cái tên này rất xa lạ, cho tới bây giờ nàng cũng chưa nghe hắn nhắc tới.

Hắn nhìn nàng, cuối cùng quyết định khi nào thân thế mình hoàn chỉnh mới nói cho nàng biết: "Hắn là ca ca của ta!"

Ca ca của hắn? Ca ca của hắn sao lại là họ Dạ? Nhưng nhìn hắn lại lâm vào trầm tư, nên nàng cũng không có mở miệng hỏi thăm.

Hắn cúi đầu, chậm rãi nói chuyện năm đó ra: "Ba mươi năm trước, mỹ nữ đệ

nhất thiên hạ Dạ Tử Mị, cũng là công chúa Dạ Mị đế quốc, muội muội của

vua Dạ Mị đế quốc, hiến vũ ở yến tiệc Bách Hoa, làm vô số nam tử ái mộ,

trong đó có Phụ hoàng của ta là Hiên Viên Ngự Phong, và phụ thân của Dạ

Tử Kỳ là Bắc Minh Yến. Về sau, Dạ Tử Mị lại lựa chọn Bắc Minh Yến, vua

Dạ Mị đế quốc vì muốn mượn sức của vị tướng quân này nên đã gả muội muội cho hắn. Nhưng phụ hoàng không cam lòng, vì vậy phát động một cuộc

chiến tranh. Cuối cùng, giết chết Bắc Minh Yến dưới ngựa! Hiên Viên đế

quốc đại thắng, điều kiện của phụ hoàng chỉ là muốn nạp Dạ Tử Mị làm

phi. Khi đó, Dạ Tử Mị đã sinh ra Dạ Tử Kỳ. Không, lúc đó hắn là Bắc Minh Hách, lại sống chết không lấy chồng, vua Dạ Mị đế quốc vì an bình của

quốc gia, đã ở trước mặt nàng ném chết đứa bé kia!"

Vũ Văn Tiểu

Tam hoảng sợ trợn to mắt: "A..vậy đứa bé sau này thế nào?" Đó chính là

cháu trai hắn mà, sao có thể xuống tay nặng như vậy!

"Đã chết!

Nhưng người chết không phải là Bắc Minh Hách, mà là Dạ Tử Kỳ chân

chính!" Khóe môi như hoa anh đào nâng lên một nụ cười trào phúng.

"Chàng nói là, vua Dạ Mị đế quốc tự tay ném chết con trai của mình sao?" Đây là chuyện gì hả!

"Ừm! Nhưng hắn không biết, sau khi Bắc Minh Yến chết, Dạ Tử Mị biết rõ sẽ có kiếp nạn này, cho nên đã lén đánh tráo con trai của mình với con trai

của hoàng hậu!” Người biết chuyện này cũng không nhiều, sau này dưới sự

nỗ lực của hắn, những người biết chuyện này gần như đã không có,

hoangdung_di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn nhưng nữ nhân kia lợi dụng hắn xong,

liền trở mặt.

"Sau này, bà ta gả cho phụ hoàng ta, lúc mang thai

ta đã ăn kỳ độc. Nhưng chất độc kia không có ảnh hưởng đối với cơ thể

người mẹ, độc đó chỉ nhiễm hết vào đứa bé trong bụng." Cho nên hắn bẩm

sinh đã mang độc, hơn nữa tâm mạch không được đầy đủ. Cho dù là giải

được độc Tử Dạ trên ngừoi, cũng sẽ thường xuyên bị bệnh.

"Vậy. . . . . ." Đáy mắt nàng nén lệ quang, che miệng, không dám tin nhìn hắn.

Nàng biết hắn thiếu hụt tình thương của mẹ, nhưng không nghĩ đến tình

huống trong đó lại phức tạp đến vậy, tại sao trên thiên hạ lại có một

người mẫu thân tàn nhẫn như vậy?

"Nhưng bà ta vẫn cảm thấy không

đủ, phụ hoàng biết bà ta không cam lòng, vì vậy đã thiêu hủy toàn bộ

thuốc có thể dẫn đến sinh non trong hoàng cung. Bà ta không có cách nào, cho nên lúc mang thai tới tháng thứ bảy, bà ta cố ý vấp ngã, dẫn đến

sinh non. Thứ bà ta muốn, cũng chỉ là mạng của ta, thậm chí không tiếc

đánh cuộc mạng sống của mình. Lúc lâm bồn, mạng treo lơ lửng, để buộc

phụ hoàng thả bà ta đi, phụ hoàng yêu bà ta vô cùng nên đã đồng ý. Nếu

bà ta còn sống, sẽ đưa bà ta trở về nước! Về sau, bà ta quả thật còn

sống, phụ hoàng nhịn đau đưa bà ta đi. Nhưng không ngờ lúc trở lại trong cung lại phát hiện một phong thơ dưới gối mình: Hiên Viên Ngự Phong,

ngươi nhất định không biết, ta đã hạ kỳ độc trên người con ngươi. Cả đời này, nó chỉ có thể sống trong khổ sở, hứng chịu tội lỗi mà ngươi đã gây ra, cũng chính là trả lại tất cả tội lỗi mà ngươi đã nợ ta. . . . .

.Phụ hoàng đau lòng muốn chết, bệnh nặng một trận, qua mấy tháng mới

khỏi."

Vũ Văn Tiểu Tam cắt ngang lời của hắn: "Cho nên phụ hoàng

chàng cũng không nguyện ý nhìn thấy chàng, tránh cho việc thêm tổn

thương?"

"Không phải!" Đỏ vành mắt, lắc đầu một cái "Phụ hoàng

quả thật không tiếp tục gặp qua ta, cũng không trông nom sống chết của

ta, chỉ là lúc ta phát độc, sẽ nhíu lông mày phân phó ngự y tới xem một

chút. Nhưng cho dù là ai đều nhìn ra được giữa lông mày hắn đều là chán

ghét. . . . . ."

Nàng cầm lấy tay hắn: "Thương Thương. . . . . ."

"Ta không sao!" Bờ môi như hoa anh đào kéo ra một nụ cười khẽ, cầm ngược

lại tay của nàng, rồi sau đó tiếp tục mở miệng "Ta cũng giống như nàng,

cho là hắn không yêu ta, khi còn bé ở trong hậu cung chịu hết mọi khi

dễ. Vốn chuẩn bị nhàn vân dã hạc(1), sống hết một đời, nhưng có một

ngày, bỗng nhiên có người đưa cho ta một phong thơ, nói là mẫu thân lâm

nguy, muốn ta đi cứu viện. Khi đó, đối với người mẹ này, trong lòng của

ta vẫn ôm một phần khát cầu, ngây thơ cho rằng bà ta đối với ta như vậy, cũng chỉ vì hận phụ hoàng, chỉ cần thấy được ta, bà ta sẽ giống như mẫu phi của đám hoàng huynh, hoàng đệ, thương yêu ta thật tốt. Trên thực tế thì đúng là như vậy, ta rời khỏi hoàng cung, khó khăn lắm mới đến được

Dạ Mị đế quốc. Bà ta nhìn thấy ta, đích xác là hình tượng một người mẫu

thân hiền từ, ôm ta khóc đến ruột gan đứt từng khúc, nói xin lỗi

ta...Lúc đó ta lập tức hạ quyết tâm muốn bảo vệ bà ta thật tốt!"

Vũ Văn Tiểu Tam đỏ vành mắt nhìn hắn, nàng có thể hiểu được tâm tình

Thương Thương lúc đó. Đó là một người vẫn sống trong bóng tối, đột nhiên thấy được một chút ánh sáng, cho nên mới nghĩa vô phản cố(2) mà đuổi

theo.

"Khi đó, vua Dạ Mị đế quốc đã bắt đầu hoài nghi Dạ Tử Kỳ

không phải con trai hắn. Ta từng bước một thiết lập cạm bẫy, nói dối vua Dạ Mị đế quốc, để cho hắn tin tưởng Dạ Tử Kỳ chính là nhi tử của hắn,

đồng thời lấy thân phận thương nhân quyền quý kết giao với hắn. Sau đó

lại một mình xông vào quân doanh, giết tướng quân Thường Thắng muốn mưu

phản, rốt cuộc từ từ đạt được tin tưởng của vua Dạ Mị đế quốc. Mất toàn

bộ tám năm, ta từng bước đoạt được quyền lực của hắn, khi hắn biết Dạ Tử Kỳ không phải nhi tử của hắn, hắn đã không còn thực lực để động vào Dạ

Tử Kỳ nữa rồi!"

Nhưng giấc mộng của hắn, cũng bị vỡ. . . . . .

"Khi ta vì mẹ con bọn họ dẹp mọi chướng ngại, đẩy Dạ Tử Kỳ lên vị trí người

thừa kế vương vị. Lúc ta vui vẻ đi tìm mẫu thân, muốn nói ta với bà ta,

ta đã làm được, không còn ai có thể động đến mẹ con bọn họ. Nhưng cũng

ngay lúc đó kiếm của bà ta đâm vào ta ngực, vốn là có thể tránh, nhưng

không biết vì sao ta lại không tránh. . . . . ."

Nói xong nhắm

mắt lại, đè nén cảm xúc của mình. Thật ra thì hắn biết tại sao mình

không tránh, hoangdung_๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n hắn muốn biết mẫu

thân có phải thật sự muốn giết hắn hay không? Hắn muốn biết bà ta có thể mềm lòng hay không?. . . . . .

"Thương Thương!" Nàng ngồi dậy, ôm hông của hắn "Đừng khổ sở, đều đã qua rồi!"

"Ừm! Hãy nghe ta nói hết đã. . . . . ." Hắn ôm lại nàng, tiếp tục mở miệng

"Sau đó bà ta nói chướng ngại cũng đã trừ đi, ngoại trừ ta ra, không còn ai có thể uy hiếp địa vị của Dạ Tử Kỳ, cho nên bà ta muốn ta chết. Chỉ

là, cuối cùng làm bà ta thất vọng, Liên Hoa cứu ta đi, mà Thiên Sơn lão

nhân không biết vì sao lại chủ động xuống núi cứu ta một mạng, từ đó ta

liền thiếu hắn một cái nhân tình."

"Thương Thương, vậy nói rõ tâm địa chàng thiện lương nên ông trời không đành lòng để cho chàng chết!"

Vũ Văn Tiểu Tam thay đổi khuôn mặt để an ủi hắn.

Hắn cười khẽ một tiếng, sờ sờ đầu của nàng, giọng nói cũng thoải mái hơn một chút: "Sau

đó phụ hoàng bệnh nặng, ta trở về Hiên Viên đế quốc. Trước khi hắn băng

hà, tuyên ta yết kiến, nói với ta rất nhiều rất nhiều. . . . . .

Hắn nói, sở dĩ đối với ta không quan tâm, là bởi vì hậu cung hiểm ác, ta

không có mẫu thân bảo vệ, chỉ khi không được sủng ái, mới có hy vọng

sống sót. . . . . .

Hắn nói, cả đời này hắn sống trong thống

khổ và hối hận, nói ta ngàn vạn lần không được dẫm lên vết xe đổ. Đừng

đi thích nữ nhân, yêu chính là độc dược trí mạng trên cõi đời này. . . . . .

Hắn nói, hắn để lại di chiếu, muốn đem ngôi vị hoàng đế

truyền cho ta. Hắn không phải là một người cha tốt, chỉ hy vọng ta sẽ

không hận hắn, sau đó liền. . . . . ."

Hắn nói xong, nước mắt

suýt nữa tràn mi. Hắn bất hạnh, bởi vì có một mẫu thân như vậy. Hắn cũng may mắn, bởi vì hắn có một phụ hoàng thương hắn, dùng một phương pháp

đặc biệt để bảo vệ hắn.

Nàng vuốt ve lưng của hắn, giờ phút này

hắn yếu ớt làm người tan nát cõi lòng: "Thương Thương, phụ hoàng chàng

rất yêu chàng, cho nên chàng phải sống thật hạnh phúc! Như vậy phụ hoàng chàng mới có thể an tâm!"

"Ừm! Ta hiểu rõ!" Hắn gật đầu một cái, nước mắt ẩn trong mắt. Cả đời này của hắn, ngày gặp được nàng là ngày

hắn hạnh phúc nhất. Dù ngày đó, hoangdung_diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn lúc phụ

hoàng băng hà, đã cầm lấy tay hắn, nói cho hắn biết trên thế giới này

vẫn có người quan tâm hắn, nhưng sẽ chỉ có một ngày, ngắn ngủn một ngày

thôi!

"Vậy tại sao sau này chàng không làm hoàng đế?" Hiện tại

cũng là Hiên Viên Mặc làm hoàng đế, hơn nữa lúc trước cũng nghe được

Thái hậu nói "Tiên hoàng", rõ ràng phụ thân của Hiên Viên Mặc cũng là

Hoàng đế, vậy. . . . . .

"Cả đời này của phụ hoàng đã làm đế

vương, đã quá khổ quá mệt mỏi rồi. Ta đối với ngôi vị hoàng đế cũng

không có hứng thú, vừa đúng lúc vương phi của đại hoàng huynh có âm mưu

muốn bí mật đổi di chiếu, ta liền mắt nhắm mắt mở để cho bọn họ đổi."

Nói đến chuyện này, ngược lại không thèm để ý chút nào, giống như việc

nói đến không phải là ngôi vị hoàng đế, mà là một món đồ chơi bình

thường.

Vẻ mặt Vũ Văn Tiểu Tam ngu ngốc nhìn bộ dáng của hắn:

"Tên ngu xuẩn này, đây chính là ngôi vị hoàng đế đó! Chàng không cần

cũng nên để cho bọn họ lấy chút đồ để đổi chứ! Tỷ như vàng bạc châu báu

gì đó, cứ như vậy để người ta đổi di chiếu, tiền bạc không có thì cũng

thôi đi, mọi người sẽ còn nói chàng ngu không ai bằng đó!"

Hắn

biết nàng cố ý nói như vậy để trong lòng mình nhẹ nhõm một chút, vì vậy

mở miệng cười: "Đúng là ta suy tính không chu đáo! Nếu làm như Tam nhi

nói, có thể sẽ không dẫn đến bi kịch sau này! Đại hoàng huynh hơn ta

mười lăm tuổi, là người chính trực có thể là một hoàng đế tốt, đây cũng

là một trong những nguyên nhân mà ta đã dung túng cho Trường Tôn Minh

Tranh đổi di chiếu. Nhưng đại hoàng huynh làm hoàng đế hai năm, mới biết chuyện đổi di chiếu. Hắn cho là ta không biết chuyện này, nên cảm thấy

là do hắn dùng thủ đoạn hèn hạ để đoạt ngôi vị hoàng đế của ta, dẫn đến

năm thứ tư tại vị vì buồn bực sầu não mà chết, lưu lại di chiếu, muốn

trả lại ngôi vị hoàng đế cho ta! Lúc này, Trường Tôn Minh Tranh lại ra

tay. Cũng giống như trước, ta cũng để cho bà ta yên tâm thoải mái đổi

lần thứ hai, Mặc là do một tay ta nuôi nấng, tự nhiên cũng biết tính

tình của hắn, lòng trách nhiệm rất nặng cho nên ta cũng yên tâm."

"Không ngờ chuyện lại phức tạp như vậy!" Xem ra phụ thân Hiên Viên Mặc ngược

lại là một người tốt! "Vậy Dạ Tử Kỳ lại là chuyện gì?"

"Là bởi vì nàng trúng độc, nguyên nhân là do độc trên người của ta. Sau đó vì muốn tìm Dạ Tử Mị đòi thuốc giải cho nàng, ta liền đưa Dạ Tử Kỳ đến biên

cương làm khổ sai rồi, cho nên mới vừa rồi suy nghĩ có nên bỏ qua cho

hắn hay không?."

Hiện tại, hắn cũng là người làm phụ thân rồi,

hiểu được tâm của cha mẹ. Mặc dù vẫn không thể tha thứ cho Dạ Tử Mị,

nhưng nói đến Dạ Tử Kỳ cũng là vô tội.

Hoangdung_die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on Mặc dù bộ dáng Dạ Tử Kỳ luôn có chút

khinh thường hắn, nhưng dù sao cũng là thân ca ca của hắn. Nếu không

chọc giận hắn trước, thì hắn cũng không xuống tay với hắn ta làm gì.

"Ta cảm thấy được chàng nên để Dạ Tử Mị tới biên cương làm khổ sai đi!" Lão nữ nhân chết tiệt kia, lại dám đối xử với Thương Thương nhà bọn họ như

thế, quả thật không phải là người mà! Nói là súc sinh, cũng cảm thấy vũ

nhục súc sinh!

Hắn nhìn nàng một bộ dáng khổ đại cừu thâm, cười

khẽ một tiếng, ôm chặt nàng mở miệng: "Thật ra thì có Tam nhi, Thương

Thương đã có thể buông tha những chuyện này rồi." Trong lòng đã quyết

định buông tha cho Dạ Tử Kỳ rồi, cũng buông tha cho lòng của hắn. Sống ở trong thù hận, không chỉ vây khốn người khác, mà còn vây khốn chính

mình.

Hơn nữa, hiện tại bên cạnh đã có nữ nhân mình yêu mến, đối

với những thứ khác, hắn đều cảm thấy không quan trọng. Trời cao tước

đoạt hắn tình thương của mẹ, nhưng lại ban Tam nhi cho hắn, vậy cũng là

một loại thăng bằng đi!

"Ừ. Thương Thương, ở thời đại kia của ta, mọi người gọi ông trời là thượng đế. Còn nữa, trước kia người ta có nghe qua một câu nói, nếu lúc thượng đế đóng của ngươi một cánh cửa,

nhất định sẽ mở cho ngươi một cánh cửa sổ, ta chính là cánh cửa sổ nhỏ

kia của Thương Thương!" Nàng nghiêng đầu nói xong, liền cọ xát trong

ngực hắn.

Trên dung nhan tuyệt mỹ lộ ra một nụ cười dịu dàng, sờ sờ đầu của nàng: "Tam nhi chính là thượng đế của Thương Thương!"

Cửa sổ, làm sao có thể biểu đạt địa vị của nàng trong lòng hắn?

"Vậy cũng tốt! Nhóc con! Tới đây xoa bóp vai cho lão thiên gia của chàng

đi!" Bộ dáng mỗ nữ như một đại gia, ngước đầu nhìn đỉnh xe ngựa!

"Dạ! Lão thiên gia của ta!"

"Xì. . . . . ." Hai người cùng nhau cười ra tiếng.

Đình Vân đánh xe ngựa ở bên ngoài, lo lắng nghe đoạn đối thoại của bọn họ,

vì Vương Gia nhà mình đau lòng không dứt, cho đến khi nghe mấy câu cuối

cùng, hoangdung_di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn. đỉnh đầu hắn đầy hắc tuyến, đồng thời cũng vui vẻ cười khúc khích. Vương phi, thật sự là phúc tinh của

vương gia nhà bọn họ!

Đúng lúc này, ở phía trước có một chiếc xe

ngựa xông tới, hai chiếc xe ngựa lấp kín ở đầu phố, sau xe ngựa Hiên

Viên Vô Thương là xe ngựa của bọn Tiểu Nguyệt, Liên Hoa và hai đứa bé

cũng ngừng lại.

"Làm sao á?" Vũ Văn Tiểu Tam có chút không hiểu "Đến rồi sao?"

"Làm gì nhanh như vậy, trước nghe một chút đã." Giở chăn lên, gói nàng lại thật kỹ lưỡng, "Coi chừng cảm lạnh."

Đồng thời lúc này, ngoài xe ngựa truyền đến một tiếng gầm thét: "Còn không

mau cút ra! Các ngươi biết đây là xe ngựa của ai không? Còn không mau

nhường đường! Nếu chậm trễ thì cẩn thận đầu của các ngươi!"

Đình Vân cười lạnh một tiếng: "Vậy ngươi biết đây là xe ngựa của ai không?"

Thật nực cười, không nói đến vương gia, chỉ mình Đình Vân hắn -- Vân Chi Dực là linh hồn của Dạ Mị quốc, cũng là đại tướng quân trấn quốc của Dạ Mị

đế quốc, chỉ có ba chức quan là thừa tướng, thái úy, ngự sử đại phu có

địa vị ngang hàng với hắn, nhưng cũng không có tư cách để hắn đánh xe

ngựa, trừ hoàng đế, Đình Vân hắn thật đúng là không cần nhường đường cho ai!

Hôm nay hắn làm người đánh xe ngựa cho vương gia, còn bị

người ta quát lớn, xem ra cần tẩy trừ triều đình Dạ Mị đế quốc một lần

rồi!

"Ta quản là xe ngựa của ai, còn không nhanh tránh ra! Đây

chính là thiên kim thừa tướng, đắc tội phủ thừa tướng, ngươi chịu trách

nhiệm nổi sao? Ta thấy ngươi không biết, mới nói nhiều với ngươi vài

câu, còn không nhanh cút ngay, nếu không bảo đảm ngươi chết không còn

xương cốt bây giờ!" Gã sai vặt này giơ roi ngựa lên, cực kỳ không kiên

nhẫn nhìn Đình Vân.

Vì vậy, Hiên Viên Vô Thương và Vũ Văn Tiểu

Tam đã biết rõ là chuyện gì xảy ra, không phải chỉ là vấn đề xe ngựa

thôi ư, vậy mà đã có bao nhiêu chuyện rồi, nhìn Hiên Viên Vô Thương một

chút, lại thấy bờ môi của hắn nâng lên một nụ cười khát máu. . . . . .

Khóe môi như hoa anh đào kéo nhẹ, lạnh giọng mở miệng về phía bên ngoài xe

ngựa: "Giết là được, đừng nói nhảm nhiều như vậy!" Ngũ quốc này, có thể

làm cho Hiên Viên Vô Thương hắn nhường đường, quả thật không có ai có

bản lãnh như vậy đâu! Đừng nói chi là ở Dạ Mị đế quốc, trên địa bàn của

hắn!

Dù Hoàng đế tới, hoangdung_di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn. cũng phải cung kính xuống xe, gọi hắn một tiếng biểu huynh, một thiên kim thừa

tướng nho nhỏ? Muốn chết!

"Dạ!" Đình Vân đáp một tiếng đang muốn ra tay, lại nghe thấy giọng nói Vũ Văn Tiểu Tam truyền ra ngoài, "Khoan đã!"

Quay đầu nhìn bộ dáng khí phách của phu quân mình, cực kỳ háo sắc, nhưng

cũng không quên ước nguyện ban đầu của mình: "Thương Thương, thôi, thôi! Chuyện nhỏ thôi mà, không đáng đâu, chỉ cần làm con đường không còn trở ngại thôi, chúng ta đại lượng bỏ qua đi! Hơn nữa mấy ngày nữa chính là

tiệc đầy tháng của bảo bảo rồi, loại thời điểm này có thể không sát sinh thì đừng giết!"

Vũ Văn Tiểu Tam cũng không phải là người thiện

lương, chỉ là chuyện hôm nay quả thật không phải là chuyện nghiêm trọng

gì. Bảo bảo nhà bọn họ sắp làm tiệc đầy tháng rồi, có thể không sát sinh thì đừng sát sinh đi!

Nam tử tuyệt mỹ nhìn nàng một chút, bất đắc dĩ gật đầu: "Thôi, để cho bọn họ cút đi, Bổn vương tha cho bọn hắn một mạng!"

Người bên kia tự nhiên nghe được một tiếng "Giết là được!" của Hiên Viên Vô Thương và một câu nói cuối cùng kia.

Gã sai vặt cười lạnh một tiếng: "Hừ, chúng ta vẫn không nhường đường, các ngươi có thể làm gì?"

"Bổn vương"? Thân Vương Dạ Mị đế quốc này một thì đi biên cương, một đã

chết, những người còn lại đều không được vua trọng dụng. Hắn ngược lại

muốn biết, bọn họ có bao nhiêu năng lực dám giết tiểu thư nhà mình!

"Muốn chết!" Đình Vân vung một roi mang theo nội lực về phía mặt của gã sai

vặt. Một roi này đánh bay gã sai vặt ra ngoài, rồi sau đó rơi xuống mặt

đất, phun ra một ngụm máu tươi.

Người đi trên đường bị dọa, kêu la thảm thiết, tan tác như chim muông!

"Cái người là ai, thật to gan, ngay cả người của phủ thừa tướng cũng dám

đánh!" Một tỳ nữ thò đầu từ trong xe ra, hung hăng nhìn chằm chằm Đình

Vân.