Trên cái giường kia,
nam tử lãnh ngạo đang nằm trên đó. Sắc mặt tái nhợt, không có chút huyết sắc. Ngay cả lông mày rậm cũng làm cho người cảm thấy đang nhiềm sắc
trắng .
Mắt lạnh nhắm chặt, trong sương khói lượn lờ. . . . . .
Hắn thấy một nữ tử mặc hồng y, cười nói tự nhiên, nói những lời tức chết
người không đền mạng, làm hắn như sắp muốn ngất xỉu. . . . . .
Hắn thấy nàng ở giữa đại điện, một điệu múa khuynh thành, ngoái đầu nhìn lại cười một tiếng, quyến rũ chúng sinh. . . . . .
Hắn thấy nàng đáp ứng hắn, nếu như bọn họ cũng có thể sống, hoàng thúc cũng không trở về, nàng sẽ gả cho hắn. . . . . .
Hắn thấy nàng mặc một thân giá y đỏ thẫm, cùng hắn nắm hồng trù, bái thiên địa. . . . . .
Hắn thấy, đêm động phòng hoa chúc, nàng rúc vào trong ngực của hắn, trên
mặt hàm chứa thẹn thùng, nói không xa không rời. . . . . .
"Hiên Viên Ngạo, đuổi theo ta đi. . . . . ." Nàng ở giữa rừng hoa đào, le lưỡi về phía hắn.
Hắn lắc mình một cái ôm nàng vào trong ngực, chọc cho nàng cười khanh khách không ngừng. . . . . .
Môi mỏng lạnh lẽo không tự chủ khẽ nâng lên, nâng lên một nụ cười yếu ớt. . . . . .
Mộ Vân Dật đứng ở một bên, mày kiếm nhíu chặt, không tự chủ lắc đầu một cái.
"Dật, hắn sao rồi?" Đêm qua Mộ Vân Dật trở lại, Tinh Dạ cũng tiến cung chữa
trị cho Ngạo. Tuy là đem mạng đoạt lại rồi, nhưng sao vẫn không tỉnh.
"Hắn ở trong giấc mộng, không muốn tỉnh lại!" Trong giọng nói của Mộ Vân Dật tràn đầy buồn bực, dù thế nào hắn
cũng không nghĩ ra người này sẽ uất ức đến mức này! Trốn tránh thực tế
như vậy!
"Ở trong giấc mộng?" Lông mày Hiên Viên Mặc nhíu chặt, nhìn Mộ Vân Dật, có chút không hiểu ý của những lời này.
"Chính là hắn mơ thấy tất cả những gì mình đã nghĩ, cho nên không muốn tỉnh
lại đối mặt thực tế!" Mộ Vân Dật vuốt vuốt cái trán, không biết nên làm
thế nào cho phải.
Hiên Viên Mặc cũng là cười khẽ một tiếng, nhìn
nam tử trên giường, khóe miệng nở rộ nụ cười có lúm đồng tiền, đôi mắt
như mặc ngọc xuất hiện chút hâm mộ.
Nếu có thể, hắn cũng muốn học như Ngạo, cứ lẳng lặng ngủ say như vậy, mơ thấy những gì mà mình muốn mơ, cho dù là lừa mình dối người cũng tốt. . . . . .
Đúng lúc này, hạ nhân báo lại: "Hoàng thượng, Hi vương
gia cầu kiến!" Thật ra thì còn có một người đi cùng, dung mạo người kia
rất giống như tam vương phi, chỉ là tam vương phi không phải đã chết rồi sao? Vì vậy không dám nhiều lời.
"Mời!" Âm thanh ôn nhã vang lên.
"Dạ! Nô tài đi tuyên ngay!" . . . . . .
Không lâu lắm, Vũ Văn Tiểu Tam và Hiên Viên Vô Thương liền vững vàng đi vào,
nhìn một chút Hiên Viên Mặc và Mộ Vân Dật: "Hắn như thế nào rồi?"
Hiên Viên Mặc ngẩn ra, ngay sau đó đáp: "Ngạo không muốn tỉnh lại, cho nên thần y cũng không có biện pháp."
Vũ Văn Tiểu Tam nhìn Mộ Vân Dật một chút, không tiếng động hỏi thăm.
Mộ Vân Dật gật đầu một cái: "Vết thương trên người hắn đã không có gì đáng ngại, nhưng là. . . . . ." Vết thương trong lòng, hắn không trị được!
Quay đầu nhìn mặt của Hiên Viên Vô Thương: "Hi vương gia, ngươi ra ngoài, ta giúp người xem mặt một chút!"
Hiên Viên Vô Thương sững sờ, biết Mộ Vân Dật muốn mình tránh mặt, quay đầu
gật đầu một cái với Vũ Văn Tiểu Tam: "Vậy ta đi ra ngoài trước!" Hắn tin tưởng nàng.
"Ừm!" Nàng cười trở về một tiếng.
Hiên Viên Mặc do dự một lát, cũng theo Mộ Vân Dật vững vàng đi ra ngoài.
Vũ Văn Tiểu Tam đi tới bên giường của hắn, nhìn sắc mặt hắn tái nhợt, cùng khóe môi kéo xuống nụ cười nhạt, hung hăng cắn môi dưới. Đáy mắt như có gì đó đang tràn lan, trong lòng tràn đầy tự trách, hắn biến thành như
vậy, đều là nàng làm hại!
Nhẹ giọng mở miệng: "Hiên Viên Ngạo. . . . . ." Nhàn nhạt ba chữ từ trong miệng của nàng phát ra, lại làm cho
hắn trong mộng nhíu nhíu mày.
"Ta còn nhớ, lần đầu tiên lúc ta
gặp ngươi, ngươi khí phách cỡ nào. Lúc không vui thì liền dùng một tay
bóp cổ của ta, nhưng mà ngươi bây giờ đã không giống ngươi!" . . . . . .
"Thật ra thì, ta vẫn coi ngươi là bằng hữu, ta cũng sẽ không quên ngày đó khi bị ám sát, bộ dạng ngươi che ở trước người của ta, bóng lưng sừng sững
vững vàng, làm ta thật sự rất có cảm giác an toàn. Khi đó, nếu không
phải ta đã có Thương Thương, có lẽ ta thật sự sẽ yêu ngươi." . . . . . .
"Lại nói, ta cũng không phải là người giỏi giang đâu, nữ tử so với ta ưu tú
hơn còn rất nhiều, ngươi lại đẹp trai như vậy, đừng lo lắng về sau không gặp được!"
Sau khi nói xong với hắn, nước mắt nơi đáy mắt lại
không nhịn được rơi xuống: "Hiên Viên Ngạo, ngươi tỉnh dậy có được hay
không? Rất nhiều người đang chờ ngươi, tất cả mọi người không muốn mất
đi ngươi!"
Thế nhưng hắn lại không nhúc nhích, nằm ở trên giường, hình như không hề có tri giác.
Nàng rốt cuộc không nhịn được rống giận ra tiếng: "Hiên Viên Ngạo, sao ngươi không có tiền đồ như vậy? Có chuyện gì là không thể đối mặt! Người trừ
tình yêu, còn có rất nhiều thứ để quý trọng, còn có tình thân và tình
bạn. Ngươi như vậy, không phải đã phụ lòng những người quan tâm ngươi
sao? . . . . . ."
Mắng nửa ngày, hắn vẫn không có phản ứng gì. . . . . .
Cuối cùng, nàng thở dài một hơi, ngơ ngác nhìn hắn hồi lâu. Giờ phút này,
trời đã nhanh tối, xem chừng Thương Thương đã chờ nàng ở ngoài cửa, lắc
đầu một cái mở miệng lần nữa: "Hiên Viên Ngạo, ta phải đi. Sau khi rời
khỏi hoàng cung, ta muốn đi ẩn cư với Thương Thương. Thật xin lỗi, không đợi đến khi ngươi tỉnh lại để cáo biệt với ngươi, nếu có duyên thì
chúng ta sẽ gặp lại thôi!"
Nói xong đứng lên chuẩn bị rời đi,
nhưng cũng ngay lúc đó, tay bị người ta bắt lấy, giọng nói hơi lạnh lẽo
truyền đến: "Đừng đi!"
Nàng quay đầu, mặt đầy mừng rỡ nhìn hắn: "Ngươi đã tỉnh?"
Cặp mắt lạnh mở ra, đôi mắt không có tiêu cự từ từ khôi phục lại sự trấn tĩnh, quay đầu nhìn nàng. . . . . .
Thật ra thì nàng nói, hắn đều nghe được, chỉ là không muốn đối mặt thôi, cho đến khi nàng nói nàng phải
đi, hắn không nhịn được mà phải đi ra khỏi mộng, nhìn thấy trên mặt nàng đều là vui sướng nồng đậm, hắn gật đầu một cái: "Ừm! Tỉnh!"
"Tỉnh thì tốt rồi, vậy ta cũng an tâm!" Nói xong nhìn bàn tay mình bị hắn nắm, có chút xấu hổ nhìn hắn.
Hắn cười tự giễu, mắt lạnh dính vào chút chua xót, rụt tay trở lại: "Các ngươi đã quyết định ẩn cư rồi sao?"
"Ừm!" Nàng phun ra một hơi tích tụ ở ngực, lo lắng vỗ bả vai của hắn "Hiên
Viên Ngạo, ta cho ngươi biết, không phải chỉ là thất tình thôi sao?
Không có gì lớn đâu! Ngươi phải kiên cường, bên ngoài còn có rất nhiều
hoa cô nương(1) chờ ngươi đó!"
Hoa cô nương? Khóe miệng hắn hơi
giật giật một chút, có chút im lặng nhìn nàng, né tránh không đáp vấn đề này, chỉ là lạnh giọng mở miệng: "Các ngươi khi nào thì đi?"
"Chắc là ngày mai, ngươi sẽ đến tiễn chúng ta chứ?" Nàng đã xem hắn là bằng hữu, tự nhiên sẽ hi vọng hắn tới tiễn .
Hắn bình tĩnh nhìn nàng một hồi lâu, hắn có thể cảm nhận được thân thể của
mình đã không còn gì đáng ngại, nhưng cái chữ sẽ đó, lại không nói ra
được.
Môi mỏng lạnh lẽo kéo nhẹ, lạnh giọng mở miệng: "Không biết, có lẽ."
Nàng vừa nghe có chút thất vọng, nhưng cũng không cưỡng cầu, chỉ cười mở
miệng: "Hiên Viên Ngạo, ta sẽ không quên người bằng hữu như ngươi. Nếu
gặp cô nương mình thích, lúc thành thân nhớ phát thiệp mời cho chúng ta! Ta chờ uống rượu mừng của ngươi!"
Hắn nghe xong, mạnh mẽ kéo ra
một chút ý cười: "Được!" Mắt lạnh kia tràn ngập thâm tình nhìn nàng. Sao nàng không biết, cả đời này, trong
lòng của ta trừ nàng ra, cũng sẽ không dung được người khác nữa?
"Nghỉ ngơi thật tốt! Ta đi về trước đây!" Nếu không Thương Thương sẽ chờ sốt ruột.
"Được!" Một chữ được này, nói ra cần bao nhiêu dũng khí, có lẽ về sau hắn
cũng sẽ không còn được gặp lại nàng nữa! Nghĩ tới vội vàng mở miệng: "Nữ nhân, đứa bé ra đời, nhớ phát thiệp mời cho bổn vương!"
"Được!" Hắn là đường huynh của bảo bảo, có thể mời hắn! "Ta đi đây....ha ha! Gặp lại sau!"
Nàng nói xong liền bước ra cánh cửa kia, đồng thời cũng mang đi tâm của hắn. . . . . .
Ngồi dậy, mặc quần áo tử tế, trong ánh mắt khó hiểu của hạ nhân đi từ đường. Khi còn bé, hắn có chuyện gì nghĩ không ra, ở chỗ đó suy nghĩ một chút
liền thông, tính toán cũng đã sắp mười năm không đi rồi. . . . . .
Ngày mai cuối cùng có muốn tiễn nàng hay không? Hắn cũng không rõ ràng lắm. . . . . .
. . . . . .
Ra khỏi hoàng cung, nàng nhìn vết thương trên mặt hắn rõ ràng đã tốt hơn
rất nhiều, cười hì hì mở miệng: "Thương Thương, giống như sắp lành rồi!"
"Ừ, thần y nói trong vòng mười ngày sẽ lành lại hết!" Hắn cười cười, ôm
nàng vào trong ngực "Tam nhi, người ta đã tìm được chỗ rồi, là một khu
rừng Tử Trúc ở phía sau Dạ Mị đế quốc, Liên Vụ đã đi suốt đêm qua đó để
giám sát xây nhà rồi!"
"Không phải là xây thành Hi vương phủ chứ?" Giật giật khóe miệng, nếu tạo thành như vậy, vậy còn gọi là ẩn cư sao?
"Làm sao có thể như vậy, xây một ngôi nhà tranh, nhưng cũng muốn có hơi thở
mạnh mẽ ngắn gọn. Chờ chúng ta chậm rãi đi du ngoạn xong, chắc cũng sắp
xây xong rồi!" Cuộc sống hạnh phúc của bọn hắn cũng nên bắt đầu.
Vũ Văn Tiểu Tam mím mím môi, có chút cảm thán: "Nhà tranh, lúc trước Hiên
Viên Ngạo cho ta ở một căn phòng nhìn rất đẹp! Chàng thế mà chỉ có thể
làm một căn nhà tranh!"
Thật ra thì nếu hắn thật cho xây thành
như vậy, nàng nhất định phải châm chọc một phen, có thể ẩn cư như thế
sao? Nhưng nghe nói là một căn nhà tranh, trời sanh tính nàng yêu tiền, vẫn là
nhịn không được lấy bất mãn của mình biểu đạt ra ngoài.
Khóe
miệng giật giật, dịu dàng mở miệng: "Thật ra thì người ta ở Dạ Mị đế
quốc cũng vì Tam nhi xây một căn nhà rồi!" Đó là vào ngày nàng ở tửu lâu kể chuyện xưa, sau khi hai người ở trong phòng đã trải qua ôn nhu trong chốc lát, hắn liền phái người đi xây rồi.
"Nhà gì? Không phải là nhà tranh hai hào chứ?" Nghĩ tới khóe miệng không nhịn được kéo ra, lại nói năm đó Nguyệt Vô Hạ kia còn nói ở nhà xí đã cam nguyện rồi, bây giờ vợ chồng bọn họ ngã xuống ở nhà xí rồi sao.
Hắn dở khóc dở cười
nhìn nàng, nhà lá hai hào? "Không phải, là dùng vàng để xây nhà, bên
trong khắp nơi đều khảm châu báu, bảo đảm Tam nhi sẽ thích!"
Hắn làm sao không biết nàng yêu tiền!
"Ai da, thật sự có một căn nhà như vậy à?" Mỗ nữ bỉ ổi xoa xoa đôi bàn tay, đáy mắt đều là khát vọng với vàng.
Liên Hoa đang đánh xe, sau khi nghe tiếng ai da , suýt nữa té từ trên xe ngựa xuống! Tại sao lại là ai da ?
"Người ta còn có thể gạt nàng sao!" Sờ sờ cái mũi của nàng, nha đầu tham tiền này!
. . . . . .
Trở lại Hi vương phủ, cùng nhau ăn bữa tối, mỗ nữ cự tuyệt đề nghị hắn đút
cơm cho mình, tự mình bưng chén ăn như hổ đói, ***, chết đói rồi. Tối
hôm qua không ăn cơm, hôm nay cả ngày cũng chưa ăn.
"Ăn từ từ, ăn từ từ!" Trên gương mặt như bạch ngọc dính vào chút ý cười "Cẩn thận sặc!"
"A, a iết! Iết! E ông ị ặc âu!" ( ta...ta biết! Biết! Sẽ không bị sặc đâu! ) Mồm miệng không rõ ràng biểu đạt nàng biết, nhưng vẫn nhét vào miệng
nàng thật nhanh. Nhưng một giây sau, nụ cười của nàng cứng lại, bộ dáng
mơ hồ có chút co giật. . . . . .
Hắn vội vàng rót một chén nước,
đặt vào bên môi nàng: "Nhanh uống nước, đã nói nàng ăn từ từ rồi mà!"
Đúng là không có sặc, nhưng nghẹn rồi!
Thật nhanh uống nước vào, rồi sau đó tiếp tục ăn như hổ đói. . . . . .
. . . . . .
Chú thích:
(1) Hoa cô nương: cô nương xinh đẹp như hoa