"Cái gì? Vương Gia,
ngài muốn gả Tiểu Nguyệt cho Tam vương tử?" Đình Vân không dám tin trợn
to mắt, không có lầm chứ? Tại sao muốn gả người hắn yêu cho tên Tam
vương tử đáng ghét đó!
Thật ra quan hệ của hắn và Tam vương tử vô cùng tốt! Nhưng hiện tại hắn đối với tên đó không có nổi một chút hảo cảm nào rồi!
"Ừm!" Hiên Viên Vô Thương gật đầu một cái, đại vương tử của Dạ Mị đế quốc bị
hắn đưa đến biên cương làm khổ sai, Nhị vương tử chết bất đắc kỳ tử, qua một thời gian nữa, hắn có thể nâng đỡ tam vương tử lên vương vị.
Mà Tam vương tử Dạ Tử Lân, thành tựu về văn hoá giáo dục hay võ công cũng
là một nhân tài, gả Tiểu Nguyệt cho hắn làm hoàng hậu, chắc hẳn Tam nhi
cũng sẽ không có ý kiến gì.
"Vương Gia, thuộc hạ cảm thấy không
ổn!" Đình Vân lúc này mở miệng, đùa gì thế, gả Tiểu Nguyệt cho Tam
vương tử, hắn sẽ cả đời độc thân sao? !
"Không ổn chỗ nào?" Mày
kiếm nhíu chặt, có chút không hiểu nhìn hắn, đây là nơi nào không ổn?
Đình Vân rất ít khi phản đối ý kiến của hắn!
"Có một chỗ không thỏa đáng!" Hôm nay mỗ thị vệ cũng là ăn gan hùm mật gấu, cả gan chống đối vương gia của mình.
Đúng lúc này, Liên Hoa vừa tới cửa đưa đồ cho bọn họ, đã nghe được tám chín
phần của cuộc đối thoại, vững vàng đi vào, nhìn Vương Gia của mình nói:
"Vương gia, thuộc hạ cũng cảm thấy chuyện này vô cùng không ổn!"
Thật sự có không ổn như vậy sao? Hiên Viên Vô Thương hoài nghi nhìn hai
người bọn họ một chút: "Các ngươi nói cho bổn vương nghe coi, rốt cuộc
là chỗ nào không ổn?"
"Vương gia, Tam vương tử là người mà ngài
chuẩn bị nâng lên vương vị, Tiểu Nguyệt là nha hoàn của vương phi, là
một người đơn thuần, làm sao có thể ứng phó long tranh hổ đấu trong hậu
cung? Nếu có gì bắt trắc, vương phi tuyệt đối sẽ không tha thứ cho ngài
đâu!" Liên Hoa ở một bên phân tích hợp tình hợp lý.
Hiên Viên Vô
Thương nhíu lông mày suy tư, ngược lại có chút tán thành lời của hắn.
Hoangdung_di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn Nhưng cũng không lâu lắm liền thông
suốt, lấy sự kính trọng của Dạ Tử Lân đối với hắn, chắc chắn sẽ chịu
nghe theo ý của hắn: "Bổn vương có thể để cho hắn chỉ cưới một mình Tiểu Nguyệt, như vậy chẳng phải sẽ không còn vấn đề gì rồi sao?"
Cái gì? Liên Hoa ở trong lòng cắn răng, suy nghĩ nên nói thêm cái gì để vương gia bỏ đi ý niệm đó.
Đình Vân do dự một chút, cũng lên tiếng: "Vương Gia, thuộc hạ cảm thấy nha
hoàn nên xứng với thị vệ, đó mới là tuyệt phối. Tại sao có thể xứng với
hoàng tử hoặc hoàng thượng chứ? Như vậy rất không xứng đôi!" Hắn chính
là thị vệ, nên phối cho hắn đi!
"Nếu phối với thị vệ? Không phải vương phi sẽ rút da bổn vương sao!" Điểm giác ngộ này hắn vẫn phải có!
"Nên phối với ám vệ đi?" Đình Vân tiếp tục mở miệng, thật ra thì hắn đồng thời cũng là ám vệ mà!
"Đúng, thuộc hạ cũng cho là như thế!" Liên Hoa lập tức đi lên chen một câu.
Lần này Hiên Viên Vô Thương đại khái đã hiểu rõ ý của hai người bọn họ rồi, cười như không cười nhìn bọn họ một chút, không ngờ nha hoàn của Tam
nhi lại có thể làm làm cho hai thủ hạ mà hắn hài lòng nhất cùng thích
nàng ta. Bất quá, trong đôi mắt tà mị như hoa đào của mỗ vượng gia hiện
lên một tia sáng muốn đùa giỡn, chợt lóe rồi biến mất, không để cho hai
người kia nhìn thấy.
"Ý của các ngươi, Bổn vương hiểu!" Nhàn nhạt nói một câu như thế, sau đó chính là một bộ dáng đã có chủ ý!
Hiểu? Ánh mắt của hai người sáng lên, giữa hai người bọn họ, Vương Gia chuẩn bị phân phối Tiểu Nguyệt cho ai đâu?
"Vương Gia, kể từ hôm nay, thuộc hạ nguyện ý mỗi ngày tốn hai canh giờ, đến
trong quân doanh vì Vương gia thao luyện binh mã!" Đình Vân lập tức biểu hiện sự trung thành.
"Vương gia, từ giờ trở đi, thuộc hạ nguyện ý mỗi ngày ngủ ít hai canh giờ, giúp vương gia xử lý buôn bán ở của
hàng!" Liên Hoa cũng không cam chịu yếu thế.
"Ừm! Lòng trung
thành của các ngươi, bổn vương hiểu. Nếu nói như vậy, liền gả Tiểu
Nguyệt cho Liên Vụ đi!" Giọng nói nhẹ nhàng truyền đến.
Hai người vừa nghe, suýt nữa phun ra một ngụm máu tươi! Không dám tin ngẩng đầu
nhìn hắn, tại sao bọn họ biểu hiện trung thành, kết quả Tiểu Nguyệt lại
gả cho Liên Vụ chứ?
"Vương gia!"
"Vương gia!"
Hai người đồng thời mở miệng: "Liên Vụ không thích hợp với Tiểu Nguyệt!" Đây là lần đầu tiên hai người bọn họ ăn ý như vậy!
"Có thích hợp hay không cũng không còn biện pháp nào khác, các ngươi không
phải đều không muốn cưới Tiểu Nguyệt sao? Bổn vương cũng chỉ có thể uất
ức Liên Vụ thôi, hi vọng Liên Vụ không nên trách Bổn vương!" Gần đây tâm tình mỗ vương gia vô lương đang rất tốt, vì vậy có nhã hứng trêu cợt
thuộc hạ.
Ai ngờ vừa đúng lúc Liên Vụ đến tìm Liên Hoa, ở cửa ra
vào nghe được lời này, suýt nữa té nhào! Không phải vương gia trêu cợt
hắn chứ? Bây giờ hắn còn chưa có ý định lấy vợ đâu! Huống chi, nếu thật
sự cưới Tiểu Nguyệt đó, sợ rằng mình sẽ bị bằng hữu xa lánh mất!
Lảo đảo nghiêng ngã đi vào "bùm" một tiếng quỳ gối trước mặt của Hiên Viên
Vô Thương: "Vương gia, thuộc hạ tuyệt đối không muốn cưới vợ, ngài đừng
nói giỡn nữa! Thuộc hạ nguyện ý mỗi ngày tốn thêm hai canh giờ, đi thúc
giục đám người kia thăm dò tin tức, cho nên ngài hãy bỏ qua thuộc hạ
đi!"
Hắn rõ ràng cảm thấy ánh mắt của Liên Hoa và Đình Vân
nhìn hắn lúc này, cực kỳ không có thiện ý! Giống như là đang nhìn cái
đinh trong mắt, cái gai trong thịt vậy!
Thấy đã đạt được mục
đích, mỗ vương gia cười khẽ một tiếng: "Vậy sau này liền khổ cực các
ngươi rồi! Hôn sự của Liên Vụ và Tiểu Nguyệt sẽ hủy bỏ, về phần Đình Vân và Liên Hoa, các ngươi nếu thật lòng thích, thì lấy lòng vương phi đi!"
Đều là thủ hạ của mình, hắn tự nhiên sẽ chỉ cho bọn họ một con đường sáng!
Một lát sau, sắc mặt lập tức cứng đờ: "Lấy lòng vương phi có thể, nhưng
đừng tự mình ra mặt lấy lòng!" Hắn không thích nàng tiếp xúc với bất kỳ
giống đực nào!
Ba người mừng rỡ như điên: "Thuộc hạ hiểu! Tạ
vương gia!" Ngay sau đó, bọn họ cũng chậm phản ứng kịp, hình như vương
gia biết người chân chính thích Tiểu Nguyệt chính là bọn hắn, nhưng lại
kéo Liên Vụ vào. . . . . . Còn muốn biểu hiện sự trung thành. . . . . .
Cho nên kết luận là. . . . . . bọn họ bị vương gia tính toán! Vẻ mặt ba
người bi thương, che lại trái tim bị thương, lui từ phòng Hiên Viên Vô
Thương ra ngoài, đôi mắt tà mị của mỗ vương gia dính vào chút ý cười. . . . . .
. . . . . .
"Tốt lắm! Đại công cáo thành!" Ăn mặc
thật tốt cho Tiểu Nguyệt, đứng ở trước kính vừa nhìn, quả nhiên người
đẹp vì lụa. Tiểu Nguyệt nhà bọn họ mặc y phục này vào, lại được nàng
trang điểm tỉ mỉ, bây giờ nhìn lại, thật sự chính là một đại mỹ nữ mà!
Tiểu Nguyệt cũng không dám tin nhìn mình trong gương, quay đầu mặt tỏa ra ánh sao: "Tiểu thư, người thật là thật lợi hại!"
"Đương nhiên! Tiểu thư nhà muội thông minh, thiện lương, đáng yêu, cơ trí, gần như không gì là không làm được! Chút chuyện nhỏ này tự nhiên sẽ không
gây khó dễ được, muội có thể sùng bái ta, nhưng muội ngàn vạn lần không
được quá sùng bái ta, phải biết da mặt người ta rất mỏng, nếu muội quá
sùng bái ta, ta sẽ rất ngại đó! Còn nữa, ta cho muội biết, ưu điểm của
tiểu thư nhà muội, đó là dùng mấy ngày mấy đêm cũng nói không xong, ưu
điểm của ta là gì? Hãy để cho ta giải thích tỉ mỉ với muội, đầu tiên,
con người của ta. . . . . ." Vũ Văn Tiểu Tam làm mặt dày tự biên tự
diễn, thao thao bất tuyệt, có khuynh hướng tràn lan không ngừng.
Bộ dáng Tiểu Nguyệt như bị sét đánh nhìn nàng một chút, rồi sau đó lắc lắc cổ quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, lệ rơi đầy mặt! Đừng chỉnh nàng như vậy
chứ? . . . . . . tiểu thư nhà bọn họ....lại tới rồi!
Cố gắng
chống đỡ khuôn mặt tươi cười, nghe tiểu thư nhà nàng giải thích ưu điểm
của nàng ấy. Mỗ nữ nói hơn một canh giờ, nước bọt ở chỗ này văng khắp
nơi, huơ tay múa chân!
"Tiểu thư, người không khát sao? Tiểu
Nguyệt đi rót cho người chén nước nha?" Hi vọng có thể nhờ vào đó cắt
đứt buổi diễn thuyết của tiểu thư
Vũ Văn Tiểu Tam chép chép miệng, thật là có chút khát nước: "Được rồi, có chút khát!"
Tiểu Nguyệt vui sướng hài lòng đi rót nước, sau đó bưng đến bên môi của nàng: "Tiểu thư, uống đi!"
Nhận lấy ly nước, uống vào một ngụm. . . . . .
Tiểu Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng xong chuyện! Nhận lấy cái ly
trong tay của tiểu thư, cầm đi chỗ khác, trên mặt biểu lộ một nụ cười
như hồ ly gian trá. Hắc hắc, nàng quả nhiên đi theo tiểu thư nên giờ
thông minh hơn rồi!
Nhưng một giây kế tiếp, nụ cười của nàng liền cứng đờ ở trên mặt. . . . . .
"Đúng rồi, chúng ta mới vừa nói đến chỗ nào? A, nhớ ra rồi, đúng, con người
của ta có rất nhiều ưu điểm không lường trước được, nhưng vì ta vô cùng
khiêm tốn! Ta đến cùng có bao nhiêu khiêm tốn. . . . . ."
Một đám vạch đen xẹt qua. . . . . .
. . . . . .
"Vương gia, Thất vương gia tới chơi!" Quản gia báo lại.
"Mời vào!" Chắc đã làm xong thuốc giải đi?
Không lâu lắm, một nam tử mặc áo trắng liền xuất hiện ở trong phòng Hiên Viên Vô Thương, giọng nói ngọt ngào vang lên: "Hoàng thúc, cái này là thuốc
giải, người ta đã điều chế tốt lắm, thúc cho hoàng thẩm ăn vào là được
rồi!" Nói xong đưa bình sứ trong tay cho hắn.
Nhưng lúc nhìn khuôn mặt của hoàng thúc, cặp mắt như lưu ly kia khẽ lóe lên. . . . . .
Đưa ngón tay thon dài ra, nhận lấy thuốc: "Cảm tạ! Triệt, Ngạo như thế nào rồi?"
"Hôm đó sau khi thương thế ổn định, lại động đến vết thương trên bả vai, làm bệnh cũ tái phát, cộng thêm bị nhiễm thương hàn, hiện tại đang bệnh rất nặng, nhưng vẫn một mực gọi tên của hoàng thẩm, hoàng huynh đã chiêu
cáo thiên hạ thỉnh thần y nhanh chóng trở lại." Cái "Bệnh cũ" đó dĩ
nhiên chính là vết phỏng và roi thương mấy tháng trước.
Mộ Vân
Dật đi tìm dược liệu để phối ra giải dược Tử dạ , ngày hôm trước hoàng huynh đã phái người đi Tuyết Sơn tìm, chắc khoảng vài ngày nữa sẽ có
tin tức.
Nhớ tới chuyện này, tâm tình của hắn cũng trầm xuống.
"Chuyện này, là hoàng thúc có lỗi với hắn!" Nếu không phải hắn trở lại muộn hai tháng rưỡi, sao có thể vừa đúng lúc phá hôn lễ của hắn.
"Không có gì, chuyện này đều là hoàng huynh tự nguyện, nhưng. . . . . ." Nhưng hiện tại hoàng huynh quả thật có chút thảm.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, không thảo luận vấn đề nặng nề này nữa.
"Tìm được Địch chưa?" Hiên Viên Địch, Tứ vương gia của Hiên Viên đế quốc,
hoangdung_๖ۣۜdiễn♥đàn๖ۣۜlê♥quý♥đôn ngược lại là người bọn họ tra được có âm mưu, Địch cũng là một tay hắn dạy, tất nhiên không đành lòng để hắn
xảy ra chuyện gì.
"Tìm được." Nói đến chuyện này, tâm tình của
hắn càng thêm xuống thấp, "Lúc chúng ta tìm được Tứ hoàng huynh, hắn đã
uống thuốc độc tự vận!"
Tứ hoàng huynh từ nhỏ đến lớn đã cùng
chơi chung với huynh đệ bọn họ, cũng là tướng quân thống lĩnh phòng
tuyến bên phía nam của Hiên Viên đế quốc. Hôm nay xảy ra chuyện như vậy, tuy là có chút nghiêm trọng, nhưng vẫn không đến nỗi tự vận! Lại không
bàn đến chuyện bọn họ đã đồng ý với hoàng thúc sẽ lưu lại hắn một mạng,
vì giao tình hơn hai mươi năm của bọn họ. . . . . .
Có chuyện gì mà huynh đệ bọn họ không thể từ từ giải quyết, mà phải ồn ào đến bước này!
Đôi mắt tà mị như hoa đào thoáng qua một tia trầm thống, thở dài một cái:
"Nói đại hoàng huynh của cháu đối xử tử tế người nhà của hắn."
"Vương phi của Tứ hoàng huynh cũng tự vận." Nói xong tâm tình càng thêm đè
nén, "Chỉ là tiểu thế tử vẫn còn, hoàng huynh đã để tiểu thế tử thừa kế
vương vị của Tứ hoàng huynh, cũng giao nó cho Lâm hoàng thúc nuôi
dưỡng."
Hiên Viên Lâm, dưới gối không con, cũng là một an bài tốt!
"Hoàng thúc, không còn chuyện gì, Triệt đi về trước!" Trên khuôn mặt tinh xảo như trẻ con là vẻ chán nản.
"Ừ." Nhíu lông mày, tâm tình của hắn cũng không tốt.
. . . . . .
Nằm ở trên giường một hồi lâu, hoangdung_diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn cũng không
thấy nha đầu kia trở lại, thay đổi cách ăn mặc cho Tiểu Nguyệt có cần
lâu như vậy không? "Người đâu!"
"Vương Gia!" Không lâu lắm, một người thị vệ đi vào, khom người chờ hắn phân phó.
"Đi xem một chút vương phi đang làm gì!" Trong lòng càng cảm thấy Tiểu
Nguyệt đó đáng chết! Thay đổi trang phục thôi mà, có cần chiếm cứ Tam
nhi của hắn lâu như vậy không!
Không lâu lắm, sau khi người đó
trở về, trên đầu đầy mồ hôi lạnh: "Cái đó, vương gia, vương phi đang nói chuyện với Tiểu Nguyệt cô nương!"
"Nói gì?" Cần nói lâu như vậy sao?
"Vương phi nói với Tiểu Nguyệt cô nương ưu. . . . . . ưu điểm của người!" Người này nói xong, đầu đã đầy vạch đen.
Khóe miệng giật giật, không nằm ở trên giường giả bộ suy yếu chờ Tam nhi trở lại an ủi nữa, lật người một cái liền ngồi dậy, chuẩn bị tự mình đi
tóm nàng trở lại!
Cầm quần áo mặc xong, sau khi mang thêm đôi
giày trắng, đi vài bước, lơ đãng nghiêng người, thấy một khuôn mặt
gương, trong nháy mắt sắc mặt liền trắng bệch.