Vũ Văn Hạo nhìn Hiên
Viên Ngạo một chút, lại nhìn tiểu muội mình một chút. Đôi mắt kia thoáng qua một tia sáng không dám tin, không phải tiểu muội đã chết trong hỏa
hoạn rồi sao? Cà nhà bọn họ còn đau lòng thật lâu, nhưng nha đầu bên kia là ai?
"Tiểu muội?" Thử mở miệng dò xét.
"Đại ca!" Vũ Văn Tiểu Tam nhào tới trong ngực của hắn, cảm giác có người thân thật là tốt!
"Tiểu muội, không phải muội đã chết rồi sao? Muội làm phụ thân và hai ca ca
đau lòng muốn chết!" Nam nhi bảy thước, lúc nói lời này, hốc mắt lại
không ức chế được mà ửng hồng.
"Đại ca, chuyện này có thời gian sẽ nói cho huynh nghe sau, sao huynh lại tới đây?" Không phải trùng hợp như vậy chứ?
"Lúc đi qua nơi này, thủ hạ của huynh thăm dò được Thiên Vũ Các muốn giết
chết hi vương phi, mà Tam vương gia ở chung một chỗ với hi vương phi. Mà hắn là muội phu¬(1) của ta, tự nhiên muốn tới tương trợ thôi!" Sau khi
nói xong, cặp mắt sáng kia quét qua Đoạn Thiên Tầm.
Đoạn Thiên Tầm cười khổ một tiếng, ngược lại không ngờ chọc phải Minh Cốc, xem ra kẻ không thoát thân được chính là bọn hắn rồi!
"Đại ca, thả bọn họ đi đi!" Trước khi đại ca đến, người Các chủ kia đã để
cho thủ hạ của hắn dừng tay, hơn nữa nàng cảm giác tên Đoạn Thiên Tầm
kia có chút quen mắt.
Đoạn Thiên Tầm tháo ra khăn che mặt trên
mặt mình, cười khổ nói: "Tiểu huynh đệ, nếu biết là ngươi, ta nhất định
sẽ không tới giết ngươi!"
Nhìn mặt của hắn, dáng dấp cũng tương
đối đẹp trai, nhưng nếu là mỹ nam như vậy thì nàng phải có chút ấn tượng mới đúng chứ: "Ngươi là?"
Đoạn Thiên Tầm móc mặt nạ da người từ trong ngực ra, dán lên mặt, là Mộc Thanh Y!
"Không phải đâu? Là ngươi à? Thì ra dung mạo ngươi đẹp trai như vậy? Vậy ngươi dán mặt nạ làm gì?" Vũ Văn Tiểu Tam trực tiếp chạy tới đá tên này một
cước.
"Nguyên nhân trong đó không tiện để nói nhiều, nếu là như
vậy, vậy ta đi trước đây!" Nói xong nhìn vẻ mặt không hiểu gì của Hiên
Viên Ngạo và Vũ Văn Hạo, hoangdung_di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn gật đầu một
cái.
Lúc này Hiên Viên Ngạo liền mở miệng: "Mộc tiểu hầu gia,
ngươi có thể nói cho Bổn vương biết, là ai muốn giết nàng hay không?"
Phụ vương Mộc Thanh Y là bạn thâm giao của phụ hoàng, hai người bọn họ
cũng có chút giao tình.
Khuôn mặt Mộc Thanh Y lộ vẻ bị làm khó:
"Tam vương gia, người ủy thác sau lưng, ta thật không thể nói, đây là
quy củ giang hồ. Nhưng mà ta phải nhắc nhở các ngươi, cẩn thận người bên cạnh!"
Nói xong lắc mình một cái nhẹ nhàng nhảy lên rồi rời đi, đám hắc y nhân cũng lần lượt rút lui.
Còn dư lại mấy người hai mặt nhìn nhau, cẩn thận người bên cạnh? Người nào?
. . . . . .
Khi nàng đem những chuyện đã trải qua nói cho Vũ Văn Hạo nghe, Vũ Văn Hạo
sờ sờ đầu của nàng: "Nha đầu ngốc, chuyện lớn như vậy cũng không nói cho ca ca, sao lại tự gánh vác một mình!"
"Đại ca, huynh không trách ta sao?" Bây giờ cổ nhân đã tân tiến như vậy rồi sao?
"Phụ thân đại nhân có thể sẽ trách muội, nhưng đại ca thì không!" Trên khuôn mặt khí phách lộ ra một nụ cười cưng chìu.
Vũ Văn Tiểu Tam cười ngọt ngào một tiếng: "Cám ơn đại ca!" Nếu để cho hắn
biết, thật ra mình đã không phải là Vũ Văn Tiểu Tam, hắn sẽ còn thương
nàng như vậy sao?
"Vậy kế tiếp muội chuẩn bị đi đâu? Trở về phủ
tướng quân với đại ca có được không?" Hi Vương Gia vùi thân ở rừng rậm
Tử Vong, còn có người muốn gây bất lợi với an toàn của nàng, trở về phủ
tướng quân, không thể nghi ngờ là lựa chọn tốt nhất.
"Ta không
muốn trở về! Ta muốn đi biệt viện Tây Giao ở vài ngày!" Đó là nơi nàng
đã cường bạo hắn, cũng là nơi bọn họ từng lưu lại rất nhiều kỷ niệm.
Nhìn bộ dạng tâm tình sa sút của nàng,
hoangdung_๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n biết nàng đang suy nghĩ gì, chỉ
đành phải mở miệng: "Được, đại ca phái người bảo vệ muội!" Có Minh Cốc
của hắn hết sức bảo vệ, dù người cả giang hồ đều tới ám sát nàng, tỷ lệ
thành công cũng không lớn!
"Ừ, cám ơn đại ca!" Gật đầu một cái, liền nhắm mắt lại không lên tiếng nữa.
Mà Hiên Viên Ngạo ở một bên, nửa ngày không lên tiếng, sau khi ám ảnh giúp hắn băng bó tốt vết thương, lại lạnh giọng mở miệng: "Nữ nhân, nhớ
chuyện nàng đã đáp ứng ta không?"
Vũ Văn Tiểu Tam ngẩn ra, mở mắt ra nhìn hắn, nhỏ giọng mở miệng: "Hiên Viên Ngạo. . . . . ."
"Làm người phải có uy tín" Hắn biết nàng không cam lòng, nhưng đây chính là
tư tâm của hắn, hắn sẽ cái gì cũng không quản, chỉ vì mình mà ích kỷ
một lần đi!
"Ngươi biết rõ ràng. . . . . ." Nàng cố gắng thuyết
phục hắn, dù nàng gả cho hắn, bọn họ cũng không thể lại trở lại thời
điểm ban đầu.
Hiên Viên Ngạo giống như là sợ nghe lời nói của nàng... nên mở miệng cắt đứt: "Bổn vương cái gì cũng không biết."
"Ngươi không cần thiết phải như vậy." Có ý nghĩa gì sao?
"Có cần thiết hay không, trong lòng Bổn vương tự rõ ràng!" Quay đầu không
nhìn nàng, mặc dù vào một khắc sinh tử kia, trong miệng của nàng lại gọi tên hoàng thúc. Nhưng hắn tin tưởng, chỉ cần hắn cố gắng, một ngày nào
đó khi nàng gặp phải nguy hiểm, người nàng nghĩ tới đầu tiên sẽ là hắn!
"Tùy ngươi!" Tức giận mở miệng, liền nhắm mắt lại không để ý đến hắn nữa,
nói như vậy cũng tốt, nếu như Thương Thương còn sống, khẳng định dù liều mạng cũng sẽ trở về!
Vũ Văn Hạo nghe đối thoại của bọn họ, giống như là lọt vào trong sương mù: "Các ngươi đang nói cái gì á?"
"Sau mười lăm ngày, nếu hoàng thúc còn không trở lại, Bổn vương liền cưới
nàng làm vương phi!" Lần trước, bọn họ không có bái đường, lần này, hắn
muốn bù lại.
Vũ Văn Hạo thấy Vũ Văn Tiểu Tam cũng không mở miệng, cho nên cũng không có nói nhiều.
. . . . . .
Mười lăm ngày sau.
Kinh Thành đã ầm ĩ đến lật trời, sau khi tam vương gia khải hoàn trở về
không lâu, thừa tướng bởi vì tư thông với địch phản quốc nên cả nhà bị
tịch thu tài sản và giết chết, trắc phi của Tam vương phủ treo cổ tự
vẫn.
Cũng không lâu lắm, lại truyền tới tin tức bùng nổ hơn ——
Tam vương gia không vâng lời thái hậu, thề phải cưới hi vương phi chưa
qua cửa mà đã mang thai, hoangdung_๖ۣۜdiễn♥đàn๖ۣۜlê♥quý♥đôn cũng giải
tán hậu viện, thề độc chỉ cưng chiều một người. Thái hậu giận đến bệnh
không dậy nổi, nằm ở trên giường mấy ngày.
Đối với chuyện này, mọi người có khen có chê.
Có ca ngợi, nói Tam vương gia là một người thâm tình, vị hi vương phi trong truyền thuyết này thật là có phúc khí!
Có chê bai, nói Tam vương gia không để ý luân lý tam cương ngũ thường, mà
vị hi vương phi trong truyền thuyết kia càng thêm giống như hồ ly tinh
chuyển thế, không biết liêm sỉ lễ nghĩa!
Vậy mà, dù cho kinh thành ầm ĩ đến đâu cũng không ngăn cản được quyết định của Hiên Viên Ngạo và sự phát triển của tình hình.
Trong tiếng ca ngợi, ước ao, chửi bới, khinh bỉ của mọi người, hôn lễ này long trọng triển khai. . . . . .
Hiên Viên Ngạo ngồi ở trên một con ngựa đen, trên khuôn mặt lãnh ngạo đều là nụ cười. Bất luận như thế nào, hôm nay hắn cuối cùng có thể cưới được
nàng rồi!
Đội ngũ rước dâu diễn tấu sáo và trống, một đường tạo nên không khí vui mừng.
Mà mọi người thấy mặt lạnh Chiến thần của bọn họ, trên mặt rõ ràng đều là ý cười. Vốn là mọi người vô cùng phỉ nhổ với chuyện này, cũng không khỏi
vì vương gia anh dũng nhất Hiên Viên đế quốc của bọn họ mà vui mừng. . . . . .
. . . . . .
Vũ Văn Tiểu Tam ngồi ở trong biệt viện, trên người đã mặc vào giá y đỏ thẫm, ngồi ngơ ngác ở trước kính, mặc
cho thị nữ trang điểm cho nàng. Mười lăm ngày,
hoangdung_diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn hắn thật không trở lại, hắn không còn
hay là không yêu nàng nữa?
Nghĩ tới đó, nước mắt nơi đáy mắt không đè nén được nữa, chảy xuống dọc theo khuôn mặt tinh sảo. . . . . .
"Tam vương phi, hôm nay là ngày đại hỉ của người, người không thể khóc, như
vậy là điềm xấu!" Người nữ quan kia giúp nàng lau lệ trên mặt, trong
lòng cũng bách vị tạp trần, đây là chuyện gì chứ!
Những lời này
thật quen tai, nàng còn nhớ rõ ngày thứ hai nàng vừa mới xuyên qua, cũng nghe qua một câu nói như vậy, cũng là gả cho Hiên Viên Ngạo, cũng là hỉ nương nói không may mắn. Không giống là ngày đó, lòng của nàng tức
giận, nhưng ngày hôm nay thì đã chết lặng!
Tiểu Nguyệt đứng ở sau lưng Vũ Văn Tiểu Tam, không dám nói lời nào. Mấy ngày nay sau khi tiểu
thư trở về, không phải ngồi một mình cười khúc khích, chính là một mình
rơi lệ. Hôm nay lại lần nữa gả cho Tam vương gia, không biết là tốt hay
không tốt đây!
"Các ngươi đi ra ngoài trước đi, bổn vương phi muốn yên lặng một chút!" Nhàn nhạt mở miệng, nghe không ra tâm tình.
Những người đó do dự một lát, suy nghĩ đã ăn mặc tốt rồi, kiệu hoa còn chưa tới, liền nghe lời lui ra ngoài.
Mở ra bàn trang điểm, cầm chuôi đoản kiếm tinh sảo lên, rồi sau đó giấu
vào trong tay áo màu đỏ. Hiên Viên Vô Thương, lão nương sẽ cho chàng mấy canh giờ, nếu chàng không trở lại, không về nữa thì ta liền. . . . . .
. . . . . .
Mà người làm trong biệt viện, tâm tình cũng rất phức tạp. Mấy ngày nay,
sau khi vương phi trở về, mỗi ngày đều là bộ dáng ngây ngốc, đã làm cho
bọn họ biết vương phi rất yêu Vương Gia, cho nên đối với chuyện hôm nay, trong lòng của bọn họ cũng cất giấu sự chúc phúc.
Là vương gia giao vương phi cho Tam vương gia, cũng hi vọng cô gái tốt như vương phi, có người chăm sóc thật tốt.
Nhưng Vương Gia của bọn họ…..aizzz. . . . . .
Đội khăn voan đỏ lên, hỉ nương nâng đở bước ra khỏi cửa.
Không giống với lần trước mình ngồi trên cỗ kiệu, vừa ra khỏi cửa liền được một bàn tay mạnh mẽ nắm thật chặt tay của nàng.
Tay của hắn ôn hoà có lực, nhưng tay của nàng lại lạnh, man mát lành lạnh, lạnh từ trong đáy lòng đến từng đầu ngón tay!
Khi Hiên Viên Ngạo bắt được tay của nàng thì hơi ngẩn ra, không để bụng
chuyện đó, dịu dàng đưa nàng lên kiệu, đội ngũ rước dâu liền lên đường
trở về. . . . . .
Tam vương phủ vẫn náo nhiệt như ngày đó, mà
Hiên Viên Mặc đã sớm ngồi ở vị trí đầu, chờ hôn lễ của bọn hắn. Đôi mắt
như mặc ngọc hơi lóe lên, không nói được tâm tình của mình hiện giờ là
gì?
Hiên Viên Triệt ngồi ở một bên, con ngươi như lưu ly cũng dính vào chút phức tạp.
Hiên Viên Ly cũng không biết chuyện gì, trước đó vài ngày hoàng tẩu qua đời, nàng mất thời gian rất lâu mới vượt qua được. Hôm nay Tam hoàng huynh
đón dâu, nàng liền muốn tới xem một chút rốt cuộc là hồ ly tinh nào, lúc này mới có mấy tháng, vừa quyến rũ hoàng thúc, lại tới quyến rũ Tam
hoàng huynh, Tam Hoàng tẩu của nàng mới qua đời chưa được bao lâu! Nghĩ
tới hốc mắt lại không nhịn được ửng hồng, ở đáy lòng mắng to hoàng huynh mình vô tình vô nghĩa!
Kiệu hoa vừa để xuống đất, hỉ nương mở
miệng cười: "Vương Gia, xin đá cửa kiệu!" Đá cửa kiệu chính là ra oai
phủ đầu với tân nương tử.
Bởi vì ngày hôn lễ này là Tam vương gia cực kỳ cam nguyện, cho nên tất cả trình tự, một cũng không có thiếu
Hiên Viên Ngạo cười nhạt một tiếng, không có đá cửa kiệu, trực tiếp kéo rèm ra, vươn tay dắt nàng ra ngoài.
Sau khi hỉ nương sững sờ ngắn ngủi một lúc, đưa cho hắn một cây hồng trù,
hai người mỗi người dắt một đầu, đi vào trong vương phủ.
Đến sảnh trước, khi hỉ nương nhắc nhở phải vượt qua chậu than, vô tri vô giác đi theo Hiên Viên Ngạo.
Người điều khiển chương trình hô to một tiếng: "Nhất Bái Thiên Địa!"
Nước mắt của nàng rốt cuộc không nhịn được tràn mi, nhỏ xuống mặt đất. Hiên Viên Vô Thương, chàng thật không trở lại sao?
Chú thích:
(1) Muội phu: em rể