Hãn Phi, Bổn Vương Giết Chết Ngươi

Quyển 1 - Chương 126: Chương 28.3: Đứa bé, phó thác thân thế

Lời này vừa rơi

xuống, mặt của hắn liền tối đen, hung hăng nhìn nữ nhân đáng chết này.

Thật là không hiểu tại sao lúc nàng đi chung với hoàng thúc lại nghe lời như vậy, đến lúc đi với hắn, bản lãnh tức chết người không đền mạng chỉ chốc lát liền chạy ra quấy phá!

Được rồi, hắn tương đối khinh bỉ chính mình, ngày này qua ngày khác dù yêu nàng nhưng bộ dáng hắn luôn là giận đến giơ chân!

"Được rồi, nàng tốt nhất nghỉ ngơi đi, Bổn vương còn có quân vụ cần xử lý, đi ra ngoài trước!" Nói xong thì xanh mặt rời đi, bây giờ hắn thật lòng

cảm giác cực kỳ coi thường mình!

Hắn muốn đi ra ngoài, cũng không phải bởi vì quân vụ. Nếu hoàng thúc cũng ở đây, hắn có thể đấu đến

ngươi chết ta sống với hoàng thúc, nhưng bây giờ hoàng thúc lấy mạng của mình đi liều mạng để cứu nàng. Lúc này, Hiên Viên Ngạo hắn tuyệt đối

không thể lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn!

. . . . . .

Mười ngày sau, hoàng cung Dạ Mị đế quốc, bên trong điện. Trường Sinh

Một cô gái mặc áo tím cực kỳ xinh đẹp ngồi ở trong điện, gương mặt phong

hoa tuyệt đại, trên dung nhan khuynh thành không lưu lại bất kỳ dấu vết

nào của năm tháng. Một nốt ruồi giọt lệ bên khóe mắt cực kỳ xinh đẹp.

Nàng ngồi ở phía trước gương, vuốt mặt của mình. . . . . .

Đáy mắt mang theo chút say mê, lầm bầm mở miệng: "Tướng quân, bộ dạng Mị

nhi xinh đẹp không?" Nhìn trong kính, dung nhan này còn kiều diễm vạn

phần hơn hoa bỉ ngạn, cặp mắt tà mị như hoa anh đào ở trong kính. Hai

mươi mấy năm qua, luôn tỉnh giấc vào lúc nửa đêm, đều có thể thấy được

cảnh tượng đó. . . . . .

Một nam tử phong thần tuấn lãng luôn nắm kiếm trong tay, chạy rong ruổi trên sa trường, lại cầm bút kẻ lông mày, nhẹ nhàng vẽ, dịu dàng mở miệng: "Nguyện cả đời vẽ lông mày cho Mị

nhi!"

Bờ môi như hoa anh đào nở rộ một nụ cười xinh đẹp, bàn tay

trắng nõn nhẹ nhàng lau đuôi lông mày của mình, dịu dàng lướt qua, giống như năm đó hắn cũng dịu dàng vuốt ve lông mày của nàng như vậy. . . . . .

Chợt, cảnh tượng trong kính bể tan tành!

Nam tử mặc áo

đen ngã trong vũng máu, cầm lấy tay nàng: "Mị nhi, Mị nhi, thật xin lỗi, ta không thể bảo vệ nàng. Nếu có kiếp sau, nguyện lần nữa lấy nàng làm

thê tử!"

Nàng nhớ một ngày kia, bông tuyết tung bay đầy trời. Bên khóe môi cương nghị của hắn tràn đầy máu tươi, ngã vào trong ngực của

nàng, sau lại. . . . . . Sau lại thế nào. . . . . .

Quá nhiều

đoạn ngắn linh tinh hiện lên trong đầu, nàng chỉ nhớ, mình bị một đại

nam nhân mười lăm tuổi mang đi, một lần lại một lần đè ở phía dưới thừa

hoan. . . . . .

Trong đôi mắt tà mị như hoa đào là điên cuồng

cùng hận ý: "A!" Thét lên một tiếng, hoangdung_di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn

hất toàn bộ đồ trên bàn trang điểm xuống!

Nàng hận! Hận gương mặt của mình! Hận nam nhân giết chết phu quân của mình! Càng hận hơn. . . . . . tướng quân chết rồi, nàng lại không thể đi theo hắn. . . . . .

Đúng lúc này, trong kính kia xuất hiện một khuôn mặt khác. Khuôn mặt hẳn và

nàng có tám phần giống nhau, nốt ruồi giọt lệ nơi khóe mắt càng thêm

giống nhau như đúc. Đôi mắt tà mị như hoa đào kia cũng giống nàng, tràn

đầy hận ý. . . . . .

Ngước đầu cười lạnh một tiếng, quay mặt sang nhìn khuôn mặt dù trong mộng cũng làm nàng hận không thể xé nát mặt của hắn!

"Ngươi đã đến rồi?" Đáy mắt thoáng qua tia sáng âm độc, bờ môi còn nâng lên một nụ cười đắc ý, bà ta biết hắn chắc chắn sẽ đến!

"Như ngươi mong muốn, nói đi, ngươi muốn thế nào mới bằng lòng giao thuốc

giải ra?" Đáy mắt nam tử tràn đầy huyết sắc, hung hăng trừng mắt nhìn nữ nhân đó. Chính nữ nhân này phá hủy hắn, còn hại Tam nhi và đứa bé của

bọn họ! Cố tình cũng là nữ nhân này sanh ra hắn!

"Ha ha ha. . . . . . Ngươi cũng giống như phụ hoàng ngươi, đều cùng một loại!" Dạ Tử Mị

ngửa mặt lên trời cười lớn, cười xong mở miệng, "Có phải chỉ cần ta nói

cái gì, ngươi cũng đều nguyện ý làm không? Con trai ngoan của ta. . . . . ."

"Câm miệng! Bổn vương không có người mẫu thân như ngươi! Nói

ra điều kiện của ngươi!" Trên dung nhan như cánh hoa anh đào tràn đầy

hận ý và sát ý. Hoangdung_๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n Nếu có thể, hắn

thật muốn một kiếm giết nữ nhân này!

"Không có người mẫu thân như ta? Vậy vì sao ngươi lại không giết ta? Hiên Viên Vô Thương, vậy ngươi

giết ta đi, giết đi!" Bà ta giống như đã lâm vào điên cuồng, xông lên

phía trước hung hăng níu lấy y phục của Hiên Viên Vô Thương "Ngươi giết

ta! Giết chết ta đi!"

Hắn vung ống tay áo lên, hung hăng nện nữ

nhân đó xuống đất: "Ngươi cho rằng, ta không muốn sao?" Giờ phút này,

hắn giống như huyết tu la của địa ngục, cả người tràn đầy sát ý! Gió nhẹ từ cửa sổ thổi vào, nâng vạt áo màu trắng lên, giống như quỷ câu hồn

tới từ địa ngục. . . . . .

"Ha ha ha. . . . . ." Dạ Tử Mị vươn

tay lau đi máu tươi bên môi "Ta thế nào lại quên, nhi tử ngoan của ta

không nỡ giết ta. Ban đầu vì ta, một mình đi tới Dạ Mị đế quốc, từng

bước ngồi vào vị trí Nhiếp Chính vương, còn ngây ngốc nói ‘mẫu thân con

sẽ bảo vệ người’. Con của ta, không biết một kiếm kia của ta, đâm vào đủ sâu không?"

Răng ngà của nam tử cắn lại thật chặt, đáy mắt xẹt

qua một tia trầm thống: "Bổn vương không muốn nói nhảm với ngươi, giao

thuốc giải ra đây!"

"Thuốc giải? Tốt! Ngươi muốn thuốc giả….có

thể….nhưng trước hết ngươi phải quỳ gối trước mặt của ta, dập đầu ba

cái! Ngươi không phải là nói ngươi không có người mẫu thân như ta sao?

Vây ta càng muốn ngươi quỳ!" Dạ Tử Mị cười đến cực kỳ xinh đẹp, trong

đôi mắt xinh đẹp kia tràn đầy hận ý và điên cuồng.

Trên dung nhan như cánh hoa đào của nam tử nhẹ nhàng nâng lên một nụ cười giễu cợt: "Nếu ta không quỳ, ngươi sẽ làm cái gì?"

Lại thấy bà ta móc từ trong ngực của mình ra một bình sứ: "Không quỳ, ta

liền ném nó! Nếu như ngươi là muốn tới đây giành, cũng chỉ nghe ‘ba’ một tiếng, bình sứ. . . . . . bể! Ngươi người yêu cũng sẽ bị ngươi liên

lụy, cả đời chịu hết hành hạ! Ngươi có thể thử xem là động tác của ngươi nhanh, hay là bình sư này bể nhanh!"

Hắn hung hăng nhìn bà ta

chằm chằm, tay gắt gao nắm chặt thành quyền. Gân xanh trên bàn tay thon

dài trắng nõn đều nhảy lên. . . . . .

"Quỳ hay không quỳ? Không quỳ ta liền ném!" Bà ta giơ cao bình sứ nhìn hắn.

Hắn cắn răng một cái, quỳ gối trước mặt bà ta, môi mỏng như hoa anh đào mím thành một đường thẳng. . . . . .

"Dập đầu! Ba cái, một cũng không thể thiếu, còn phải rất vang!" Trên mặt của bà ta đều là nụ cười điên cuồng, hắn không phải là nhi tử của bà ta, mà là sỉ nhục của bà ta! Chỉ cần nhìn hắn chịu khổ, bà ta sẽ cảm thấy rất

sung sướng!

"Đông!" , "Đông!" , "Đông!" . . . . . .

Ba tiếng rơi xuống, hắn đứng lên, sống lưng ưỡn thẳng tắp, một thân quý khí không bị ảnh hưởng chút nào, vươn tay: "Lấy ra!"

Ba khấu đầu này, hắn vốn có thể không dập đầu, nhưng hắn vẫn dập đầu, chỉ

vì hắn muốn đoạn tuyệt quan hệ của bọn họ, từ đó bà ta đối với hắn không còn ân sinh dưỡng nữa!

"Ta chỉ nói để cho ngươi quỳ xuống dập

đầu, cũng không có nói nhất định sẽ đưa thuốc giải cho ngươi!" Trên mặt

của bà ta lộ ra một nụ cười tà ác.

"Ngươi còn muốn thế nào nữa?" Mặt lạnh nhìn bà ta, hắn hận không thể uống máu, ăn thịt nữ nhân này!

Bà ta vung tay lên, "Ba!" , "Ba!" , "Ba!" ba tiếng, một đám nam nhân đi

vào, đáy mắt đều là nụ cười dâm tà! Bọn họ đều là thuộc hạ cũ của tướng

quân!

"Bọn họ, không có ngày nào là không muốn ngươi...Nếu ngươi nguyện ý ủy thân cho bọn họ một đêm, chỉ cần một đêm là đủ rồi. Nương

liền giao thuốc giải cho ngươi, như thế nào?" Trên bộ mặt tuyệt mỹ của

bà ta treo nụ cười như đơn thuần nhất, cặp mắt kia giống như tràn đầy

ngây thơ nhìn hắn.

Năm đó, Hiên Viên Ngự Phong cũng chính là phụ

hoàng của hắn, một lần lại một lần không để ý đến phản kháng của bà ta,

để cho bà ta chịu hết lăng nhục. Bà ta muốn đòi lại tất cả từ trên người con trai của Hiên Viên Ngự Phong, từng cái một!

Về phần hắn cũng là con trai của bà ta? Bà ta không thừa nhận!

"Vương Gia! Không nên đồng ý với bà ta!" Liên Hoa rốt cuộc không nhịn được

nhảy ra ngoài, ngăn ở trước người của Hiên Viên Vô Thương.

Hoangdung_๖ۣۜdiễn♥đàn๖ۣۜlê♥quý♥đôn Vương Gia là người cao quý như vậy,

tại sao có thể. . . . . .

"Độc phụ(2)! Ta nguyện ý thay thế Vương Gia!" Giờ phút này, trên gương mặt lạnh nhạt tràn đầy kiên nghị.

"Liên Hoa, lui ra!" Âm thanh lạnh lùng truyền đến, lại tràn ngập tang thương vô tận.

"Vương Gia!" Nếu Vương Gia thật sự làm chuyện như vậy vì vương phi, Liên Hoa hắn sẽ lập tức trở về giết vương phi!

"Lui ra!" Giờ phút này trong giọng nói rõ ràng đã mang theo tức giận.

Liên Hoa hung hăng cắn răng, nắm chặt quả đấm đứng ở sau lưng hắn. Những

người đó nếu muốn đụng tới Vương Gia, trừ phi bước qua thi thể hắn!

"Ha ha ha. . . . . . Các ngươi ngược lại chủ tớ tình thâm! Chỉ là tiểu tử

thanh tú, ta không muốn ngươi tới thay thế, ta chính là phải xem hắn bị

nhiều người như vậy đè ở phía dưới, hung hăng lăng nhục, để con trai của Hiên Viên Ngự Phong cũng nếm thử một chút mùi vị sống không bằng chết

này!" Khắp khuôn mặt xinh đẹp là điên cuồng và quyết tuyệt!

Thấy

Hiên Viên Vô Thương chỉ là lạnh lùng nhìn bà ta, cũng không đáp lời. Bà

ta liền đưa bình sứ trong tay lên: "Không đồng ý? Ngươi nhẫn tâm nhìn

người trong lòng của ngươi vì ngươi chịu hết hành hạ sao? Nếu sơ ý một

chút, còn có tiểu tôn tử của ta cũng bị hành hạ! Hiên Viên Vô Thương,

ngươi thật ích kỷ?"

"Trưởng công chúa giống như đã quên mất, Đại

Vương Tử vẫn còn ở trên tay Bổn vương!" Mặt lạnh nhìn bà ta, bờ môi như

hoa anh đào tràn đầy giễu cợt.

Lời này làm cho mặt bà ta biến

sắc: "Ngươi muốn làm gì Kỳ nhi?” Trong đôi mắt xinh đẹp kia đều là hốt

hoảng, trên mặt tất cả đều là vội vàng.

"Nếu muốn hắn hoàn hảo

không chút tổn hại, ngươi nên giao thuốc giải trên tay của ngươi cho Bổn vương!" Trên mặt không có bất kỳ biểu hiện gì, nhưng đáy lòng cũng đã

đau đớn khó nhịn, đều là nhi tử của bà ta, nhưng nếu người chết là hắn,

sợ rằng trên mặt của bà ta chỉ có sung sướng mà thôi?

Lời này vừa nói ra, sắc mặt của bà ta lập tức trấn định lại: "Hừ, muốn ta giao cho

ngươi, không dễ dàng như vậy đâu. Nếu ngươi dám động đến Kỳ nhi, chúng

ta liền ngọc đá cùng vỡ!"

Ngọc đá cùng vỡ. . . . . . Hung hăng nắm quả đấm, nhìn bà ta: "Không giao? Có thể! Người tới, dẫn đại hoàng tử tới!"

"Hiên Viên Vô Thương, ngươi muốn làm gì? Ngươi sẽ không sợ. . . . . ."

"Ngươi dám ném, ta sẽ để cho càng nhiều người đè con trai bảo bối của ngươi ở

phía dưới, thương yêu thật tốt!" Đôi mắt tà mị như hoa đào híp lại,

hoangdung_diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn đáy mắt tràn đầy sát khí!

Lời này làm cho thân thể bà ta khẽ run: "Đừng! Hiên Viên Vô Thương, hắn là thân ca ca của ngươi đó!" Làm sao hắn biết Kỳ nhi là nhi tử của mình? Làm

sao hắn biết được?

"Thật sao?" Thân ca ca? Lạnh lùng nhìn bà ta, khắp người tỏa ra khí rét lạnh.

"Nếu ngươi dám, ta liền ném bình sứ này! Hiên Viên Vô Thương, ngươi dám đánh cuộc không?" Sao bà ta lại quên, Hiên Viên Vô Thương cũng giống như phụ hoàng của hắn, sẽ xem sinh mệnh nữ nhân của hắn quan trọng hơn hắn gấp

trăm lần! Bà ta đang đánh cuộc, hắn không dám!

Mà trên thực tế, hắn cũng quả thật không dám! Hắn không sợ chết, nhưng lại không thể để cho Tam nhi chịu khổ sở như vậy!

Trong đầu đột nhiên vang lên lời của nàng. . . . . .

—— nam nhân của ta, chỉ có thể một nữ nhân là ta.

Ngay sau đó, ánh mắt kiên định xuống: "Điều kiện của ngươi, ta không làm được!" Hắn đã đồng ý Tam nhi, không thể nuốt lời!

Nhìn bộ dáng kia của hắn, bà ta biết rõ mình đã đánh cuộc thắng!

Mở miệng cười: "Không làm được cũng được! Ngươi tự vận, đổi thuốc giải, thế nào?"

Lần này thế nhưng hắn lại là giương môi cười một tiếng, không chút do dự: "Tốt! Nhưng ngươi nói phải giữ lời!"

"Yên tâm, Dạ Tử Mị ta vẫn còn rất uy tín! Chỉ có ngươi chết, hận ý của ta

mới có thể tiêu tan!" Hung tợn nhìn hắn, rút bội kiếm bên hông của nam

tử bên cạnh ra, ném cho hắn, chờ động tác của hắn.

Hắn ghét bỏ

liếc mắt nhìn kiếm kia, rút nhuyễn kiếm từ bên hông của mình ra: "Liên

Hoa, sau khi Bổn vương chết, ngươi đưa thuốc về Hiên Viên đế quốc, sau

đó cùng bọn họ bảo vệ vương phi và hài tử tương lai của Bổn vương thật

tốt, biết không?"

"Vương Gia!" Liên Hoa muốn ngăn cản hắn.

Lại bị hắn nhẹ nhàng tránh qua, đáy mắt tà mị như hoa đào kia tràn ngập

thâm tình. Tam nhi, thật xin lỗi, Thương Thương không thể cùng nàng nhìn con của chúng ta ra đời, thật xin lỗi. . . . . .

"Vương Gia! Đừng. . . . . ." Một tiếng kêu sợ hãi.