Hàm Răng Ngọt Ngào

Chương 58: Thiếu

Edit: Tịnh Hảo

Gió vào đêm đông rất lạnh, bên ngoài còn lất phất bông tuyết, Nguyễn Kiều chỉ mặc chiếc áo len cao cổ, tuyết trắng rơi trên áo lông màu đen chỉ trong chốc lát là đã tan mất.

Cô gọi xe chạy đến Lạc Sào.

Hôm nay là lễ Giáng sinh nên tình hình kẹt xe ở trung tâm thành phố khá nghiêm trọng, tài xế không thể nào đưa cô tới tận cửa, vì vậy còn cách một con đường mà Nguyễn Kiều đã vội vã xuống xe.

Cô không biết Lâm Trạm ở căn phòng bao nào, chạy một mạch đến Lạc Sào, cô đến từng gian phòng ngăn cách bởi tấm kính thủy tinh mà tìm.

Không phải, không phải, cũng không phải.

Sắp đi đến cuối dãy phòng lầu một, trong lúc vô tình cô nhìn thấy phía cửa sổ bên kia có người đang nghe điện thoại.

Nguyễn Kiều hơi có ấn tượng với người đó, họ ngồi chung bàn với nhau vào ngày sinh nhật năm ngoái của Lâm Trạm.

Cô nhìn thấy người đó nói chuyện điện thoại xong, đẩy cửa phòng ra đi vào, cô bèn vội vàng đuổi theo.

Xuyên qua tấm kính thủy tinh trên cửa có thể nhìn thấy trong phòng có rất nhiều người, ca hát, uống rượu, đánh bài đều có, chỉ là chưa thấy hàng cấm mà đàn em kia đã nói.

Tầm nhìn của cửa kính có hạn, cô vất vả lắm mới trông thấy bóng dáng quen thuộc của Giang Thành.

Giang Thành đang đánh bài với người ta, hình như bài không được tốt nên mày nhíu lại, khi ra bài cũng rất dùng sức quăng bài lên bàn.

Hai người chơi bài với cậu không phải là Lâm Trạm, xung quanh cậu cũng không thấy bóng dáng của Lâm Trạm.

Người đâu rồi…

Vào lúc Nguyễn Kiều định nhón chân muốn nhìn rõ hơn thì phía sau đột nhiên có người gọi cô, “Em tới làm gì?”

Giọng lành lạnh, không xoay đầu thì Nguyễn Kiều cũng nhận ra người nói chuyện là Lâm trạm.

Sống lưng cô cứng đờ, chậm chạp xoay người.

Hình như Lâm Trạm uống rượu, hương chanh thơm mát trên người đã bị bao phủ bởi mùi cồn.

Khoảng cách hai người rất gần, Nguyễn Kiều bị anh chặn đến không có không gian để xê dịch, lui về sau thì chỉ có thể vặn chốt cửa xông vào thế giới không thuộc về cô.

Trên hành lang thường có người tới lui nhìn bọn họ, còn phỏng đoán đôi tình nhân trẻ này rất có tình thú đang chơi trò trên vách tường.

“Em…” Nguyễn Kiều không biết nên nói gì, ngẩng đầu nhìn Lâm Trạm.

Trên mặt Lâm Trạm cũng không nhìn ra cảm xúc khác thường gì, giọng của anh vẫn rất lạnh, nhẹ nhàng hỏi: “Tới tìm anh?”

Nguyễn Kiều cụp mắt đáp “ừm”: “Em nghe một đàn em nói rằng gần đây các anh thường tới đây, hình như có chơi… bay lá, còn có hàng cấm gì đó nữa…” Giọng của cô càng ngày càng thấp.

“Em lo cho anh?”

Nguyễn Kiều theo bản năng phản bác: “Em muốn đến xem thử có phải anh đã sa đọa đến như vậy thật không.”

Lâm Trạm khẽ mỉm cười: “Anh nhìn qua trông rất giống người không có đầu óc dám làm chuyện phi phạm pháp luật hay sao?”

“Anh vốn không có đầu óc mà, em sợ anh bị bạn bè xấu hại. Không phải trên TV hay đưa tin bị người ta bỏ thuốc vào trong nước uống sao?” Nguyễn Kiều vừa buộc miệng nói những suy nghĩ trong lòng ra, nói xong thì hơi hối hận.

Cô và Lâm Trạm, bây giờ hình như không còn là mối quan hệ có thể quản chuyện của đối phương được nữa rồi.

Cô không nghi ngờ Lâm Trạm sẽ chủ động đụng vào mấy thứ kia, nhưng trong nhóm bạn mà anh qua lại quả thật có một số người không giống là người tốt lắm, lỡ như anh bị người ta hại…

Mấy ngày nay Nguyễn Kiều nghĩ tới chuyện này thì tâm trạng không yên, bây giờ cuối cùng tảng đá trong lòng đã rơi xuống.

Lâm Trạm vẫn không nói lời nào.

Cô muốn vòng qua Lâm Trạm để rời khỏi nhưng Lâm Trạm lại xoay người nắm lấy tay cô.

“Này, Nguyễn Kiều.”

Nguyễn Kiều dừng bước.

Lâm Trạm nói tiếp: “Rõ ràng em không nỡ xa anh.”

Nguyễn Kiều chỉ im lặng, tránh khỏi tay anh.

“Lần trước là bởi vì em không nỡ, cho nên chọn lừa mình dối người bỏ qua vấn đề giữa chúng ta, còn lúc này thì không thể.”

Cô định chạy nhưng Lâm Tram đã rất nhanh giữ chặt tay cô, người cũng chắn ngang trước mặt cô, ánh mắt anh bình tĩnh, vẻ mặt nghiêm túc, nhìn không ra có dấu vết đã uống qua chút rượu.

“Hai tháng này anh đã vẽ ba bản thảo băng dán gửi qua chỗ của bạn em, cuối tháng sẽ bắt đầu bán, anh còn đăng lý lớp Ielts, mỗi tuần học ba buổi. Tháng trước anh đã đến Cam Bái Xung, tiền nhuận bút mà bạn em gửi anh, anh dùng để mua quần áo mùa đông gửi cho nhóm Tiểu Hắc Bì.”

“Nguyễn Kiều, anh không có kế hoạch tương lai chi tiết gì cả, chỉ ôm tâm tình chuyện gì tới thì tới, bởi vì người bên anh đều như vậy, trước kia không cảm thấy có gì sai cả, nhưng khi anh muốn thay đổi thì đã không còn biết phải bắt đầu từ đâu.”

“Thậm chí anh từng đi thăm dò lý lịch của Tằng Gia Thụ, muốn giỏi hơn cậu ta, nhưng anh phải thừa nhận, về mặt học tập thì cả đời này anh cũng không thể nào vượt qua cậu ta, anh cũng biết… tự ti.”

Nguyễn Kiều từ từ nâng mắt đối diện với Lâm Trạm, trong chốc lát, những lời muốn nói đều bị ngăn ở cổ họng, nói không nên lời.

Dưới ngọn đèn mờ ảo dưới hành lanh, lúc này Nguyễn Kiều mới nhìn rõ Lâm Trạm.

Hình như anh gầy đi rất nhiều.

Hai người nhìn nhau không nói gì, đúng lúc này, di động trong túi Lâm Trạm vang lên, anh nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi, khẽ cau mày, “Anh đi nghe điện thoại.”

Anh đi đến bên cửa sổ gọi điện, Nguyễn Kiều dựa vào vách tường cụp mắt, trong đầu cô hơi loạn.

Trùng hợp Giang Thành ra ngoài đi toilet, nhìn thấy Nguyễn Kiều đứng đó, cậu hơi kinh ngạc: “Nguyễn Kiều?”

Nguyễn Kiều ngẩng đầu, đứng thẳng người lên chút.

Giang Thành đến gần hỏi: “Sao cậu ở đây? Tìm Lâm Trạm sao?”

Nguyễn Kiều nhìn về phía Lâm Trạm, Giang Thành nhìn theo ánh mắt cô cũng thấy bóng lưng của Lâm Trạm.

“Các cậu làm hòa chưa?”

Nguyễn Kiều không lên tiếng, Giang Thành thở dài nhìn bóng lưng Lâm Trạm nói: “Gần đây cậu ấy thay đổi rất nhiều, chỉ là tâm tình không tốt lắm.”

Cậu lại chuyển ánh mắt lên người Nguyễn Kiều: “Lâm Trạm không cho tớ nói nhưng tớ cảm thấy có một số việc cậu nên biết, trong nhà cậu ấy xảy ra chút vấn đề, cậu cũng biết nhà họ nhiều tiền mà, có tiền cũng rất dễ xảy ra đủ loại vấn đề, ba mẹ cậu ấy chỉ có một đứa con là cậu ấy nên rất chiều chuộng cậu ấy, cậu ấy cũng nghĩ cha mẹ mình rất