Nguyễn Kiều nói không có, Lâm Trạm cũng không hói tiếp.
Vào phòng ngủ 418, anh đặt Nguyễn Kiều lên ghế, rồi đẩy một ghế dựa ra để cô đặt chân lên.
Làm xong tất cả mọi việc, anh cũng không có ý muốn đi.
Nguyễn Kiều mỗi lần đến kỳ đều không thoải mái.
Hôm nay lại cực kỳ nghiêm trọng.
Chẳng được bao lâu thì trán cô ứa ra một tầng mồ hôi.
Lâm Trạm thấy cô không ổn, bèn nghiêng người quan sát hỏi: “Em làm sao vậy, có phải vẫn rất đau không, có cần thoa thêm thuốc nữa không?”
Nguyễn Kiều không muốn nói chuyện, chỉ lắc đầu, sắc môi tái nhợt.
Lâm Trạm lại đến gần chút, dò xét trán cô, không có sốt.
Vào lúc Lâm Trạm định đứng lên, Nguyễn Kiều đột nhiên ôm cổ anh, đầu vùi vào trong ngực anh, không nói lời nào.
Lâm Trạm nhất thời cứng đờ, cũng không dám động đậy, cứ duy trì tư thế nửa khom lưng mặc cho cô ôm.
Anh cảm thấy trước ngực lại thấm chút nước ẩm nóng, diện tích còn không ngừng rộng hơn, mà lưng Nguyễn Kiều cũng thoáng run rẩy.
Lâm Trạm im lặng, qua một lúc, anh mới thử lấy tay vỗ nhẹ lên lưng Nguyễn Kiều, thấp giọng an ủi: “Quả Hồng muội muội, đừng khóc.”
Nguyễn Kiều không phản ứng.
Lâm Trạm mở miệng giải thích tiếp: “Là anh không tốt, anh không nên xúc động ra tay đánh người, đẩy người ta. Nhưng ngày đó anh về nhà thật, vốn cũng không định ra ngoài, anh không muốn lừa em…”
Nguyễn Kiều ôm chặt anh thêm chút.
Lâm Trạm vốn định muốn nói gì đó, nhưng rồi không nói tiếp nữa.
Bỏ đi.
Hai người yên lặng ôm một lát, hình như Nguyễn Kiều còn đang khóc.
Lâm Trạm không nhịn được hỏi: “Rốt cuộc em sao thế?”
Nguyễn Kiều lắc đầu ở trong ngực anh, giọng nghẹn ngào, “Không sao cả, chỉ đau bụng thôi.”
“Dì cả tới rồi à?”
Nguyễn Kiều gật đầu.
Lâm Trạm đưa tay tìm bụng cô.
Nguyễn Kiều rất muốn dừng lại, nhưng nước mắt lại không dừng được, chỉ là không hiểu sao lại cảm thấy rất tủi thân.
Cô là người nói cần thời gian để bình tĩnh một chút, nhưng lời nói ra, cô lại hy vọng Lâm Trạm sẽ đến tìm mình, nhưng một tuần đã trôi qua một nửa mà anh vẫn chưa xuất hiện.
Cô im bặt, đầu chuyển lên trên, dựa lên vai Lâm Trạm để thoáng khí.
Lâm Trạm muốn nhìn cô, nhưng cô cứ ôm cổ Lâm Trạm không chịu buông tay, không muốn bị anh nhìn thấy dáng vẻ khóc đến khó coi.
Một hồi lâu, tâm tình Nguyễn Kiều mới trở lại bình thường, còn Lâm Trạm vẫn luôn xoa bụng giúp cô.
Thấy Nguyễn Kiều yên tĩnh, anh hỏi: “Còn đau không?”
Nguyễn Kiều lắc đầu, buông anh ra.
Lâm Trạm khom người rất lâu, sống lưng hơi tê mỏi, anh hoạt động cánh tay một chút, tiện tay cầm ly nước của Nguyễn Kiều, “Anh đi rót chút nước ấm cho em.”
Ly nước tỏa ra hơi nóng hầm hập.
Nguyễn Kiều ru rú trong chiếc ghế, rũ mắt.
Chu Lộc và Tống Loan Loan lần lượt trở về phòng ngủ, Lâm Trạm ở lại đây tiếp cũng không tiện, trước khi đi anh nói với Nguyễn Kiều: “Ngày mai cùng đi học.”
Nguyễn Kiều gật đầu, giọng rất nhỏ: “Được.”
Sáng ngày mai, tiết ba bốn là môn khái niệm tư tưởng Mao Trạch Đông, có mấy lớp cùng học chung với nhau.
Tiết ba bốn có tiết, nhưng tiết một và hai cả lớp của Nguyễn Kiều và lớp Lâm Trạm đều không có tiết.
Sáng ngày hôm sau, Lâm Trạm thức dậy ra ngoài.
Giang Thành ngủ không sâu, khi bị bừng tỉnh xem thời gian, vậy mà mới bảy giờ.
Lâm Trạm uống máu gà à?
Giang Thành khép mắt xoay người tiếp tục ngủ.
Lúc chín giờ, Nguyễn Kiều thức dậy.
Cô ở trên giường bôi thuốc xong mời từ từ trèo xuống.
Đầu gối còn hơi đâu, mỗi lần đi một bước là giống như miệng vết thương sẽ bị kéo rộng ra.
Nguyễn Kiều chậm rãi thu dọn đồ, nhìn thời gian, còn sớm.
Cô đeo cặp da, định sang phòng kế bên gọi Lâm Trạm thức dậy.
Nhưng cô vừa kéo cửa ra thì thấy Lâm Trạm đang dựa vào vách tường nghịch điện thoại.
Thấy Nguyễn Kiều đi ra, Lâm Trạm cất điện thoại đưa một cái hộp cho Nguyễn Kiều.
Nguyễn Kiều nhìn anh, vẻ mặt của anh đều là sự thản nhiên.
Nguyễn Kiều từ từ nhận lấy, nhìn chữ viết ở phía trên.
Noãn Bảo Bảo?
Tuy dì cả đến dán miếng Noãn Bảo Bảo không sai, nhưng bây giờ là giữa hè mà.
Lâm Trạm đúng lúc bổ sung: “Buổi tối tụi em mở điều hòa lạnh, nên dùng vào buổi tối.”
“Ờ.” Nguyễn Kiều gật đầu cầm hộp Noãn Bảo Bảo, trở về phòng ngủ cất xong bèn đi ra ngoài.
“Đi thôi.”
Lâm Trạm nói hai chữ này xong bèn xoay người đi về phía cầu thang.
Nguyễn Kiều chịu đựng đầu gối đâu nhức, bước nhanh về trước đuổi theo Lâm Trạm, sau đó nắm tay anh, cô cũng không nắm chặt lắm, tay nhỏ bé nắm ngón giữa và ngón áp út của Lâm Trạm.
Lâm Trạm thoáng dừng lại, không lên tiếng, chỉ thay đổi hướng, nắm tay Nguyễn Kiều.
Tay anh lớn hơn tay Nguyễn Kiều
//
window.__mirage2 = {petok:"5ae25c770f68a53d7843ce266cb2aa2b4bfd1177-1587304429-86400"};
//]]>